Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 129: Ngọc lục bảo hoàn mỹ




Giọng điệu cứng rắn của Phí Vô Ứng vừa nói ra, đại biểu công ty châu báu Tiểu Điền liền trở nên ồn ào, công ty bọn họ giải ra Lão Khanh Pha-lê chủng, hơn nữa còn không nhỏ, tại bọn họ xem ra, ngọc phỉ thúy Lão Khanh Pha-lê chủng của họ so với Huyết phỉ thúy không may mắn thì giá trị cao hơn.

Có điều, sau khi đại biểu công ty châu báu Tiểu Điền ồn ào, người đại sư của công ty họ lại là nhíu mày.

Lão Khanh Pha-lê chủng mặc dù trân quý, thế nhưng Huyết phỉ thúy mới chính thật là trân bảo hiếm thấy, mặc dù mang theo truyền thuyết chẳng lành, nhưng đối với giới đại sư đổ thạch mà nói, Huyết phỉ thúy hoàn toàn có thể được bọn họ thừa nhận.

Cho nên vị đại sư kia không có ngó ngàng tới đại biểu công ty, trực tiếp gật đầu đồng ý Phí Vô Ứng nói.

Ba mươi bảy người tham gia so đấu đều là gật đầu đồng ý lời nói của Phí Vô Ứng, tất cả đều nhận định rằng, người thắng đứng đầu đổ thạch chính là sư thúc Trương Lệ Anh.

Sư đệ Thạch vương, Ngô Vĩ Tông.

Có điều mặc dù là Ngô Vĩ Tông giải ra được Huyết phỉ thúy, trên mặt Phí Vô Ứng vẫn tràn đầy vẻ tươi cười tự tin, trong ba mươi bảy người, có người nhíu mày, có điều cũng có hơn một nửa số người vẫn còn tự tin.

Bây giờ, chưa giải khối đổ thạch thứ nhất chỉ còn bọn Gia Vệ.

Trương Lệ Anh đem khối đổ thạch cỡ trái bóng đá giao cho công nhân giải thạch, để bọn họ trực tiếp từ một bên cắt ra.

Không lâu sau, khối đổ thạch cỡ trái bóng liền bị cắt chỉ còn lại cỡ nắm tay, mãi cho tới bây giờ, khối nguyên liệu đổ thạch thô này còn chưa có ra lục, những góc cạnh thừa thãi bên cạnh đều bị cắt ra, bề mặt vẫn không xuất hiện một chút lục.

Rất nhiều người đều lắc đầu, hiển nhiên nhỏ như vậy, cho dù là ra lục, còn có thể có giá trị cao hơn Huyết phỉ thúy hay sao?

Có điều còn có một số người thì vẻ mặt đầy mong chờ.

Bây giờ thế nhưng là so đấu đổ thạch, gần như toàn bộ những người mê đổ thạch ở Mianma đều đi tới đây, trong đó tự nhiên bao gồm cả những người đã xem qua cuộc đổ thạch trên phố hôm qua của bọn Gia Vệ.

Mà hiển nhiên bọn họ cũng nhận ra bọn Gia Vệ, những người ngày hôm qua đã đổ ra khoáng thế kỳ trân Lục tinh tôn hoàng.

Vì vậy những người này không tin bọn Gia Vệ sẽ đổ thất bại, rất nhiều người đều đang chờ mong, chờ mong khối nguyên liệu đổ thạch thô này giống như khối đổ thạch của bọn Gia Vệ hôm qua, giải ra một khoáng thế kỳ trân, để bọn họ được đại khai nhãn giới lần hai.

Có điều dần dần, những người này đều thấy thất vọng.

Khối nguyên liệu đổ thạch thô được mài chỉ còn nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, nhưng vẫn không có ra lục, thậm chí công nhân giải thạch cũng nhìn về phía Trương Lệ Anh, ý của hắn rất rõ, muốn hỏi Trương Lệ Anh có còn cần giải nữa hay không.

Trương Lệ Anh gật gật đầu, nói: “Tiếp tục chà đi, chà từ từ.”

Thanh âm của Trương Lệ Anh không lớn, có điều lại khiến Ngô Vĩ Tông bên cạnh cùng Phí Vô Ứng bên máy giải thạch nghe được, tại dưới sự cười nhạt của các vị đại sư khác, hai người Phí Vô Ứng cùng Ngô Vĩ Tông lại là vẻ mặt ngưng trọng.

Thực lực đổ thạch của Trương Lệ Anh, hai người bọn họ đều biết, vì vậy mặc dù khối nguyên liệu đổ thạch thô chỉ còn lại một chút ít, bọn họ cũng đều sẽ không cho rằng Trương Lệ Anh đổ thạch thất bại.

“Ra lục…” Nhưng mà ngay khi Trương Lệ Anh bỏ công nhân giải thạch bắt đầu chà, người giải thạch mới chà được hai cái, hắn liền kêu to lên.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, liền hướng về phía máy giải thạch nhìn lại.

Cái kia chỉ lau ra một điểm lục, thế nhưng một điểm lục này lại lục có chút bất đồng.

Một số người lại lần thứ hai cười nhạt lắc đầu, bởi vì thông qua một điểm lục kia, bọn họ nhìn được giải ra cũng không giống như là Pha-lê chủng, thậm chí cả Băng chủng cũng không phải.

Thế nhưng có một số người cười nhạt lắc đầu, cũng có một số người vẻ mặt ngưng trọng, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.

Mà hơn ba mươi vị đại sư kia đều là một vẻ mặt biểu tình ngốc lặng.

“Đây là…” Ngô Vĩ Tông trên mặt luôn không biểu lộ gì cuối cùng cũng có vẻ kinh ngạc, hắn sững sờ, lại không có nói ra được.

Công nhân giải thạch đang muốn tiếp tục giải, Phí Vô Ứng liền trực tiếp từ trong tay hắn lấy khối nguyên liệu đổ thạch thô kia, tự mình chà lấy.

Sau một hồi lâu, một khối ngọc thạch so với nắm tay trẻ con nhỏ hơn một vòng được giải ra.

Phí Vô Ứng tay cầm lấy khối ngọc thạch này, hắn trực tiếp ngốc lặng tại chỗ, thế nhưng cho tới lúc này vẫn có rất nhiều người thất vọng lắc đầu.

“Ngọc lục bảo, dĩ nhiên là ngọc lục bảo, ta không có nhìn nhầm chứ?” Trong đám người, cuối cùng có một thanh âm hét vang lên.

Những người cười nhạt lắc đầu thì đều trở nên sửng sốt.

Bọn họ không có nhìn thấy ngọc lục bảo chân chính, nhưng chỉ cần là người mê đổ thạch, đều là nghe nói qua ngọc lục bảo, nghe người kia hét lên, những người cười nhạt lắc đầu, biểu tình trên mặt liền trở nên phong phú.

Nếu như nói Huyết phỉ thúy có thể so với Pha-lê chủng đế vương lục phỉ thúy, cái ngọc lục bảo kia cùng đế vương lục không phân cao thấp, gần như đều là cực phẩm trong cực phẩm, nếu là thật sự phân chia giá trị hai loại phỉ thúy kia mà nói, cái kia chỉ có thể dựa vào sở thích của mỗi người rồi.

Mà trong 38 khối ngọc thạch, không có một khối Pha-lê chủng đế vương lục nào, giá trị cao nhất là Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông.

Mặc dù Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông to cỡ đầu đứa trẻ, mà Pha-lê chủng ngọc lục bảo của Trương Lệ Anh so với nắm tay trẻ con còn nhỏ hơn một vòng, thế nhưng giá trị hai loại phỉ thúy lại bất đồng, chênh lệch rất khó bù đắp được.

Cuối cùng, sau khi hội trường yên tĩnh được một lát, âm thanh ồn ào lại vang lên.

Khối đổ thạch thứ nhất, cư nhiên lại thật sự ra cực phẩm trong cực phẩm phỉ thúy, lại tương đối hiếm thấy, mọi người càng thêm thích ngọc lục bảo.

Mặc dù khối ngọc lục bảo này hơi nhỏ một chút, thế nhưng làm vòng cổ, vòng tay, thậm chí nhẫn cũng đủ, nếu là sau khi làm thành phẩm, giá trị thành phẩm sẽ càng cao hơn nhiều, có thể trở thành bảo vật gia truyền.

Trong hội trường giống như là bùng nổ lên vậy, mặc cho Phí Vô Ứng giơ tay đè xuống ba lần cũng không có an tĩnh lại được.

Quá mức chấn kinh, làm người ta không thể không bội phục.

Khối ngọc lục bảo này mặc dù không thể so sánh cùng khổi Lục tinh tôn hoàng giải ra hôm qua, thế nhưng đây là ý nghĩa truyền thống của cực phẩm ngọc thạch, mà Lục tinh tôn hoàng cùng Cửu long khiếu thiên thạch không thể dựa theo ý nghĩa bình thường của ngọc thạch mà đánh giá giá trị, bởi vì những cái kia đã thêm vào nguyên tố khác, chỉ dựa vào một mình nghệ thuật để đánh giá tác phẩm, giá trị của chúng hoàn toàn vượt qua trang sức gia công từ Pha-lê chủng ngọc lục bảo.

Không cần nghi ngờ, không ai đưa ra dị nghị, khối đổ thạch thứ nhất giải ra phỉ thúy ngọc thạch có giá trị cao nhất chính là Pha-lê chủng ngọc lục bảo của công ty châu báu Trương thị.

Ba mươi tám khối ngọc thạch được đặt trong ba mươi tám hộp thủy tinh, đặt ở không gian giữa hội trường, giống như là một hội triển lãm ngọc thạch nhỏ, tuy nói là nhỏ, thế nhưng giá trị ba mươi tám khối ngọc thạch lại có có thể vượt mặt trên toàn thế giới.

Bên trong hơn ba mươi vị đại sư, có người nhíu mày lại, rõ ràng lòng tin không đủ, bất luận là Băng chủng phỉ thúy tự nhiên của Phí Vô Ứng, hay là Pha-lê chủng của công ty châu báu Tiểu Điền, hoặc là Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông, thậm chí ngọc lục bảo phỉ thúy giá trị tối cao, đều cho bọn họ đả kích rất lớn.

Những phỉ thúy ngọc thạch này, một số đại sư cả đời đều không đổ ra được, mà bây giờ lại liên tiếp xuất hiện.

Có điều cũng có một số người cũng có lòng tin, thậm chí trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Trong lòng bọn họ, người khác đổ ra ngọc thạch giá trị càng cao càng tốt, bọn họ nắm chắc chiến thắng, cuối cùng thắng so đấu, chỉ mỗi việc tham gia so đấu ngọc thạch này, liền có thể đủ cho bọn họ kiếm đầy bồn đầy bể, hơn nữa mỗi một công ty đều gần như cùng chấp thuận cho các vị đại sư, chỉ cần có thể thắng, phỉ thúy ngọc thạch tất cả đều đưa cho bọn họ, công ty chỉ cần mỏ khoáng mạch này.

Mà Phí Vô Ứng lúc bắt đầu có lòng tin rất cao, lúc này cũng là hơi nhíu mày, thực lực của Trương Lệ Anh làm cho hắn cảm giác được sự uy hiếp.

Hắn không có nghĩ đến, thời gian chính mình ở lại với sư phụ so với Trương Lệ Anh còn dài hơn, mà tại mặt đổ thạch lại còn không thể hoàn toàn vượt qua Trương Lệ Anh.

Ngô Vĩ Tông thật ra lại không có biến hoa về tâm tư gì, dù sao ông ta cũng đã sớm dự liệu đến thực lực của Trương Lệ Anh, ông ta bây giờ chỉ muốn phóng tay đánh cược một lần, cho dù là thua, cũng là ở trong sự dự liệu.

Không lâu sau, giải thạch lần thứ hai bắt đầu.

Lần này bên giải thạch đầu tiên, không còn là Phí Vô Ứng nữa, mà là công ty châu báu Trương thị lần giải thạch thứ nhất ra ngọc lục bảo.

Trình tự lần giải thạch thứ hai là dựa theo giá trị cao thấp của lần giải thạch thứ nhất định ra.

Trương Lệ Anh không chần chờ đưa khối đổ thạch như quả cầu có đường kính nửa thước cho người ta để lên máy giải thạch, Gia Vệ lúc này cũng là vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía máy giải thạch.

Khối đổ thạch thứ nhất Trương Lệ Anh chọn giải ra ngọc lục bảo, đạt được vị trí đầu lần giải thạch thứ nhất, thế nhưng vị trí đứng đầu này không có nhiều chỗ dùng lắm, lần so đấu này cũng không phải là chỉ thắng một lần, mà là xem tổng giá trị của ba khối ngọc thạch giải ra cao thấp thế nào.

Cho nên nói lúc này Gia Vệ cũng có chút trở nên khẩn trương.

Dù sao khối đổ thạch thứ nhất Trương Lệ Anh chọn cũng giải ra ngọc lục bảo, nếu như khối thứ hai cũng giải ra phỉ thúy ngọc thạch giá trị cực kì cao mà nói, cuối cùng khối đổ thạch Gia Vệ chọn lại giải thất bại, bọn họ hơn phân nửa cũng sẽ thua, thua như vậy, đừng nói Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến, ngay cả Gia Vệ cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối muốn chết.

Nếu như hai khối đổ thạch của Trương Lệ Anh căt ra đều là ngọc thạch có giá trị cao nhất, rất hiển nhiên nếu Trương Lệ Anh lại chọn khối đổ thạch thứ ba, sau khi cắt ra rất có thể trực tiếp thắng cuộc so đấu đổ thạch này.

Mà nếu như thua, nguyên nhân chính là khối đổ thạch Gia Vệ chọn kia.

Thậm chí Gia Vệ lúc này bắt đầu hoài nghi, quyết định muốn tự mình thắng Phí Vô Ứng này, có đúng hay không có chút xúc động.

Thế nhưng so đấu đã bắt đầu, không có chỗ cho sự hối hận nữa.

Lần giải thạch này không có bất kì hồi hộp nào cả, mới cắt một đao liền ra lục, vẫn là đại phát.

Một mặt lục hoàn chỉnh thiếu chút nữa bị máy giải thạch cắt đến, có điều công nhân giải thạch cũng là dựa theo vị trí Trương Lệ Anh chỉ mà cắt, cho dù là cắt hỏng, bọn họ cũng không có trách nhiệm gì.

Thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều chấn kinh với sự cường đại của Trương Lệ Anh, vị trí một đao vừa rồi, có thể nói là hoàn hảo nhất, thiếu một chút sẽ không cắt ra lục, thừa một chút sẽ phá hoại ngọc bên trong.

Không lâu sau, một khối lục lớn được giải ra, mọi người mở to mắt nhìn khối lục này, trên mặt đều là thần sắc không thể tin được.

Khối đổ thạch thứ hai của công ty châu báu Trương thị dĩ nhiên lại cắt ra được khối Lão Khanh Pha-lê chủng lớn như thế, thậm chí thể tích khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy này so với khối đổ thạch trước khi cắt chỉ nhỏ hơn có một vòng mà thôi.

Nói cách khác, đó chính là lớp da bao lấy khối nguyên liệu đổ thạch thô.

Một khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy lớn như thế, mặc dù trên mặt giá trị không so được Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho dù là đặt ở lần giải thạch thứ nhất, khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy này cũng có thể yên ổn chiếm cứ vị trí thứ hai.

Nhìn thấy công ty châu báu Trương thị lần này giải ra khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy, trong hơn ba mươi vị đại sư đã có một số người lộ ra thần sắc tuyệt vọng, có điều vẫn có một số người thở phào nhẹ nhõm, giống như công ty châu báu Trương thị đổ ra một khối ngọc lục bảo phỉ thúy cùng một khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy thì bọn họ vẫn còn có lòng tin thắng cuộc so đấu này.