Đi mãi Tinh Nguyệt cuối cùng cũng tìm thấy phụ thân mình. Nàng nhanh chóng chạy lại nhào vào lòng ông, trên thế giới này ông hiện giờ là người quan trọng nhất đối với nàng và cũng là người duy nhất quan tâm nàng thật lòng nên bằng mọi giá nàng phải bảo vệ ông tránh cho chuyện kiếp trước lại lặp lại lần nữa. Tinh Hạo mỉm cười nhìn nàng, lấy tay xoa nhẹ mái tóc nàng nói:
- A đầu cuối cùng cũng chịu về ta còn tưởng con ham chơi quên đường về rồi chứ.
Tinh Nguyệt nghe ông nói thì mỉm cười giả bộ giận dỗi phồng má lên nói:
- Là người ta lớn rồi nha.
Tinh Hạo nhìn điệu bộ bắt chước người lớn của nàng mà mỉm cười, nhìn nữ nhi mình vẫn cứ như oa nhi sáu bảy mà thở dài không biết bao giờ nàng mới trưởng thành đây thật làm cho người phụ thân này lo lắng mà. Nếu Tinh Nguyệt mà biết được suy nghĩ này của ông sẽ lăng đùng ra khóc thật lớn cho coi, đã mười bảy tuổi rồi mà bị đem đi so sánh với con nít sáu bảy tuổi thì đúng là thật nhục nhã cho một sát thủ chuyên nghiệp mà. Trên đường đi Tinh Hạo chợt nhớ ra điều gì đó quay sang nói với nàng:
- Nguyệt nhi mọi thứ con chuẩn bị xong chưa, nếu sắp xếp xong rồi thì ngày mai ta đưa con vào cung.
Tinh Nguyệt hơi ngẫn người sau đó mỉm cười đầy nham hiểm nói:
- Phụ thân người cứ yên tâm, con chẳng những sẽ giải quyết tốt việc này mà không để lại ấn tượng xấu cho hoàng thượng và hoàng hậu đâu ạ.
Tinh Hạo gật đầu thở dài nói:
- Nữ nhi ta tin con... nhưng con không nên để cái khôn hại mình, con tuổi còn nhỏ lại tài sắc vẹn toàn nên ta mới bảo mẫu thân con dịch dung cho con để tránh con là đối tượng cho các bậc đế vương tranh giành, nhưng giờ con lại khiến cho thái tử và công tử của Vệ sơn trang bắt đầu chú ý tới rồi. Phụ thân chỉ mong con tìm được một nhà chồng bình thường mà yên ổn sống trong hạnh phúc chứ không muốn con suốt ngày tính kế tranh giành quyền lực cho người ta để rồi ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi... haizz.
Tinh Nguyệt đứng yên bất động nhìn ông, qua ánh sáng của mặt trăng có thể thấy hai mắt nàng bắt đầu đã đỏ hoe. Nàng thật ngưỡng mộ nguyên chủ, có một người cha hết sức lo cho mình, ngay cả lúc cô ta còn nhỏ cũng suy nghĩ cho cả chuyện tương lai và những mối nguy hại có thể xảy ra với cô ta. Lau đi nước mắt nàng mỉm cười nhìn ông rồi quyết tâm nói:
- Phụ thân người yên tâm, con sẽ tự biết bảo vệ mình thật tốt, có lực lượng có thể bảo vệ phụ thân không để ai hại người cả.
Tinh Hạo mỉm cười nhìn nàng, tuy nói thế nhưng ông chắc chắn sau này Tinh Nguyệt sẽ gặp rất nhiều khó khăn đây, có một thầy chùa nói với ông rằng con gái ông là phúc tinh nên không chỉ dừng ở đây, một ngày nó sẽ bay cao và xa hơn... nhất là những người đàn ông bên cạnh nó đều không phải tầm thường, chắc chắn chiến tranh sẽ xảy ra liên miên và nguyên nhân của cuộc chiến tranh này là... Tinh Nguyệt!!!
---------------
Hoang cung...
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. - Tinh Hạo và Tinh Nguyệt lên tiếng.
- Bình thân ban ngồi. - Hoàng thượng lên tiếng.
- Đa tạ hoàng thượng. - Tinh Hạo cung kính nói sau đó ngồi xuống ghế.
- Đây có phải là Tinh Nguyệt không. - Hoàng hậu hiền hoà lên tiếng.
Tinh Nguyệt với đôi mắt long lanh và khuôn mặt siêu dễ thương nói:
- Nga là Nguyệt nhi ạ.
Hoàng hậu và hoàng thượng mỉm cười nhìn nàng, tuy có nghe vài tin đồn không hay về nàng nhưng gặp mặt rồi thì mới biết là không nên tin lời đồn nha. Hoàng hậu vươn tay ra mỉm cười nói:
- Nào Nguyệt nhi lên đây bổn cung ôm con cái nào.
Tinh Nguyệt ngoan ngoãn đi lên nhào vào lòng hoàng hậu sau đó ôm chặt kéo kiểu nào cũng không buông, Tinh Hạo ở dưới xấu hổ không thôi, nữ nhi à con đúng thật là không có tiền đồ mà, bị dỗ ngọt là theo liền sao. Hoàng hậu dở khóc dở cười nhìn nàng hỏi:
- Con có chuyện gì muốn nhờ bổn cung sao.
Tinh Nguyệt ngẩn đầu nói:
- Đúng vậy à, con vừa phát hiện là thái tử ca ca không thích con nha, với lại người xưa có câu dưa ép không ngọt, Nguyệt nhi không muốn ép thái tử ca ca lấy con nên nhờ hoàng hậu và hoàng thượng bỏ thánh chỉ ban hôn cho con ạ.
- Ai nói ta không thích muội. - Lưu Phong từ bên ngoài đi vào bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu sau đó quay sang nhìn Tinh Nguyệt.
Tinh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, tại sao lại quên còn tên điên này nhỉ. Nhìn hoàng hậu bất lực nên nàng nhanh chóng chuyển đối tượng nhào vào lòng hoàng thượng nức nở giải thích:
- Thật ra thì Nguyệt nhi không thích phu quân mình có đông cung lục viện, nhưng thái tử là hoàng đế trong tương lai nên chuyện đó rất có thể con mong người giúp con oa oa.
Hoàng đế cùng hoàng hậu nhìn tiểu oa nhi đang khóc mà không kìm được lòng, hai người nhìn con trai với ánh mắt tội lỗi sau đó đồng ý với yêu cầu của nàng. Tinh Hạo và Lưu Phong sao không nhận ra nàng đang giở trò chứ chỉ là nếu giờ phá đám thì đảm bảo nàng sẽ không tha cho bất kỳ ai.
Hoàng hậu đột nhiên nói:
- Hoàng thượng hay là chúng ta nhận Nguyệt nhi làm nghĩa nữ đi, chúng ta chỉ có toàn con trai cho bọn nó có một tiểu muội muội xinh xắn để mà chăm sóc cũng không phải không tốt.
Hoàng thượng cũng gật đầu tán thành sau đó phong cho cô là Nhược Ly công chúa.
Lưu Phong đứng phía dưới không biết suy nghĩ gì sau đó cáo lui về trước. Do phụ thân cùng hoàng thượng bàn chuyện chính sự nên cô ra ngoài trước. Lâu lâu mới có dịp vào cung ngu sao nghe lời đứng chờ, sau đó lập tức chuồng mất. Tinh Nguyệt cảm thán không thôi, hoàng cung này thật lộng lẫy đi một lát liền lạc mất tiêu. Nhìn cảnh vật ở đây như tiên cảnh vậy, cả hồ nước nữa thật trong veo có cả cá nữa kia nhưng mà sao con cá này lạ vậy nhỉ.
Tinh Nguyệt xoắn tay áo lên sau đó cuối người vớt bằng được con cá dưới hồ lên hậu quả là coi bị té xuống hồ, khi lên cả người đều như chuột lột. Ôm cơ thể nhanh chóng chạy vào phía trong toà thành xinh đẹp kia... nhưng sao vắng y như nhà hoang vậy kìa. Không nghĩ ngợi nhiều tìm bộ quần áo mới đã. Đi vào cửa liền nghe một tiếng nói lành lạnh trầm trầm vang lên.
- Oa nhi, ngươi vào đây mà không sợ mất mạng sao.
Tinh Nguyệt đang lạnh run người có thèm để tâm đâu, mà nàng chúa ghét việc giả thần giả quỷ nha, tức giận hét lớn:
- Cô nãi nãi đây lạnh sắp chết rồi còn quản chuyện đó sao, bây giờ không thay quần áo ta mới chết đó đồ điên.
Sau đó ách xì một cái ôm cơ thể lạnh lẽo đi vào, từ phía trong một người mặc áo tím đi lại đưa cho nàng bộ quần áo rồi rời đi. Tinh Nguyệt giờ lạnh sắp thành đá rồi nên đứng tại chỗ thay đồ. Nam nhân bên trong kinh ngạc nhìn nàng sau đó cảnh cáo đám thuộc hạ của mình.
- Mau... rời... khỏi.
Thuộc hạ đứng bên cạnh hơi kinh ngạc, từ bao giờ gia lại biết lo lắng cho người khác nhỉ, sau đó mang theo tâm trạng khó hiểu rời đi. Tinh Nguyệt mãi thay đồ mà không biết một bóng dáng đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Khi giật mình nhận ra đã muộn, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi là ai?