Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 80: Thật Giả Lẫn Lộn






Tiêu Bách Thần cũng đã nhận ra tình hình nguy hiểm trước mặt.

Tuy nhiên, gương mặt của anh vẫn hết sức bình thản.

"Khởi La, mau ném thanh bẩy cho tôi!"
Bạch Khởi La mở cửa định bước vào trong xe hỗ trợ anh thì Tiêu Bách Thần đã đóng sầm cửa lại.

"Anh làm trò gì vậy?"
Bạch Khởi La lên tiếng quát lớn.

Tiêu Bách Thần vẫn không quay lại nhìn cô, anh cầm thanh bẩy, bắt đầu cho xuống gần phía chân của mình.

Chân anh bị kẹt vào trong một cái hốc nhỏ, bây giờ phải dùng thanh sắt kia để làm lỏng hốc kẹt mới có thể rút chân ra bên ngoài.

Bạch Khởi La không ngừng đưa tay đập mạnh vào thành cửa xe, hét lớn:
"Tiêu Bách Thần, mở cửa xe đi để tôi giúp anh, nếu không sẽ không kịp nữa!"
"Khởi La, nghe tôi, cô hãy lùi ra bên ngoài đi.

Còn chần chờ nữa cả hai chúng ta sẽ chết chung với nhau đấy, cô hiểu không?"
Tiêu Bách Thần hét lớn.

Mùi xăng xe nồng nặc càng lúc càng chảy nhiều xuống đất, lửa đã bắt đầu bén, chỉ độ chừng hai phút nữa xe sẽ nổ.


"Cái đồ cứng đầu nhà anh!"
Bạch Khởi La không nhịn được mà mở giọng mắng.

Cô chạy xung quanh rìa đường, tìm được một khúc gỗ khá lớn, không nghĩ ngợi gì nhiều bèn giơ lên cao, dốc sức đập vỡ kính xe.

Tức thì, cửa kính được mở ra.

Bạch Khởi La thò tay vào bên trong, mở được cửa.

“Cô thật ngu ngốc!”
Tiêu Bách Thần trầm giọng nói.

Anh dùng thanh bẩy, đập vỡ miệng hốc xung quanh bàn chân.

Tuy nhiên bàn chân anh bị nhét rất sâu vào bên trong đó, do vậy tương đối khó khăn, chật vật.

Bạch Khởi La sực nhớ, phía cuối thành xe có chai dầu rửa xe mà Tiêu Bách Thần để lại, hai mắt cô lập tức sáng rõ.

Cô quay người tìm quanh quất, cuối cùng cũng thấy chai dầu kia, vội nhoài người ra sau mà lấy.

Xì...xì....!
Khói xe khét lẹt bắt đầu lan dần vào trong, Bạch Khởi La cùng Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà ho khan lên vài tiếng.

Bạch Khởi La tức tốc mở chai dầu ra, sau đó đem đổ cả chai vào lòng bàn chân của anh.

Nhờ dầu trơn nên chỉ một lúc sau Tiêu Bách thần đã rút được chân ra bên ngoài.

Cửa xe được đẩy ra, cả hai người dìu nhau chạy càng nhanh càng tốt.

Bùm....!
Vừa chạy được khoảng gần ba mét, chiếc xe rung lắc dữ dội sau đó nổ tung.

Âm thanh cực lớn cùng khói lửa cao vút, lửa cuồn cuộn như sóng ngầm.

Một khắc vừa rồi, nếu như hai người không chạy kịp thời thì chắc chắn đã bị nổ tan xác.

Tiêu Bách Thần nằm vật xuống đất, thở không ra hơi.

Mặc dù chân bị kẹt nhưng không gây ra vết thương nào lớn, anh vẫn có thể tiếp tục di chuyển.

Cũng may, khu sinh thái đang ở rất gần, đi thêm một lúc nữa là tới.

Tại căn phòng khách hiện tại, Tiêu Hoàng Long sốt ruột nhìn đồng hồ.

Đã quá hai mươi phút nhưng Tiêu Bách Thần vẫn chưa thấy đến, trong lòng ông có chút khó chịu.

Tiêu Hoàng Long ngồi dậy, đưa tay kéo cánh cửa phòng ăn.


Bất ngờ, một chiếc côn sắt thò ra từ hông cửa, đập mạnh về phía ông.

Tiêu Hoàng Long mặc dù tuổi ngoài tứ tuần nhưng khả năng tự vệ không hề nhỏ.

Ông lách mạnh người sang bên cạnh, tức khắc tránh được một đòn chí mạng vừa rồi.

Biết bản thân bị lừa, hai mắt Tiêu Hoàng Long trở nên đục ngầu.

“Chó chết! Dám lừa tao!”
Tiêu Hoàng Long thò tay vào trong túi áo, rút ra một con dao sắc, nhằm hướng đám người bao vây mà đâm mạnh xuống...!
“Phía trước là khu sinh thái rồi!”
Bạch Khởi La vừa dìu anh, vừa đưa tay chỉ về tấm biển gỗ khắc chữ ở phía trên.

Tiêu Bách Thần gật đầu, thỉnh thoảng vết thương trên chóp bị căng ra khiến anh bị đau mà nhăn mặt.

Thế nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Điện thoại cùng bộ đàm, tai nghe..., những đồ vật anh đem theo thường xuyên đều đã bị nổ tan cùng chiếc xe Lanrover ưa thích, Tiêu Bách Thần thực sự muốn chửi thề.

Đám người A Hào không biết giờ này đã tới đâu, liệu có kịp mà hỗ trợ anh gỉai cứu Tiêu Hoàng Long?
“Quái lạ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!”
Tiêu Bách Thần đưa mắt quan sát, buông lời đánh giá.

Không khí càng im lặng bao nhiêu, càng trở nên thâm sâu khó lường bấy nhiêu.

Hai người dìu nhau bước lên phía trước, cánh cổng khu sinh thái mở rộng, không có lấy một bóng người.

Bạch Khởi La vốn rất cẩn thận.

Cô bước lên phía cổng, ngó đầu quan sát, nhận thấy tạm thời không có thuộc hạ mai phục tâm trạng mới yên tâm một chút.

“Khởi La, cẩn thận bên trong có phục kích!”
Tiêu Bách Thần không quên nhắc nhở.

Thế nhưng, mặc dù hai người đã đi sâu vào bên trong nhưng không khí xung quanh vẫn im ắng một cách lạ thường, không có bất kỳ một bóng người đi qua đi lại nào cả.

Ngay lúc Tiêu Bách Thần định chuyển hướng quan sát ra bên ngoài, chợt anh trông thấy dưới lớp đất ở phía hành lang có dấu vết khác thường.

Tiêu Bách Thần cúi xuống nhìn, đưa tay quệt lên giọt máu đỏ thẫm chưa kịp khô.

Mùi máu tanh tưởi không ngừng xộc lên cánh mũi.

“Có dấu vết vật lộn, lôi kéo, hơn nữa còn có máu tươi chưa khô.

Chắc chắn nơi này đã xảy ra một cuộc ẩu đả lớn, chí ít cũng gây thương vong không nhỏ!”
Bạch Khởi La cũng ngồi xuống bên cạnh anh, trầm ngâm một lúc mới hỏi lại;

“Máu của ai nhỉ?”
“Là máu của cha!”
Giọng nói Tiêu Bách Thần trầm hẳn xuống, từ sâu bên trong Bạch Khởi La có thể nghe ra một chút run rẩy.

“Làm sao anh có thể khẳng định được đây là máu của chú Tiêu? Biết đâu, máu của những kẻ bị chú Tiêu đánh cũng chưa biết chừng!”
Tuy nhiên, ý này của Bạch Khởi La lập tức bị anh gạt phăng.

Anh đưa tay chỉ vào một chiếc bật lửa nằm chỏng chơ trong góc khuất, phía trên thành nắp còn vương chút máu đó.

“Chiếc bật lửa kia do chính tay tôi tự khắc lên cho cha.

Chắc chắn cha đã xảy ra chuyện!”
Haha...!
Phía sau lưng hai người chợt vang lên một tràng cười hả hê, sung sướng, pha chút đắc ý tột độ.

Lưu Thúy Tuấn, Lưu Bách Thủy cùng Lưu Ngạn Xuyên ung dung bước ra từ trong bóng đêm, vênh mặt kiêu ngạo nhìn anh cùng Bạch Khởi La.

“Quả xứng đáng là Tiêu Bách Thần dự liệu như thần.

Chính xác, cha anh đã xảy ra chuyện rồi đấy!”
Hừ!
Tiêu Bách Thần cong môi cười khẩy, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào ba kẻ phía trước, bình thản mà đáp:
“Cha tôi ở đâu?”
Lưu Bách Thủy liếc nhìn Bạch Khởi La m, sau đó thay cha cướp lời:
“Yên tâm! Chúng tao đã nhốt lão già họ Tiêu vào một nơi kín đáo.

Nếu mày muốn gặp lão ta, cũng được thôi.

Nhưng với một điều kiện!”
“Làm sao tao biết cha con chúng mày giở trò lừa bịp sau lưng?”
Lưu Bách Thủy lập tức trừng mắt:
“Mày không tin? Được, hãy nhìn đây!”
Vừa nói, anh ta vừa lôi trong túi ra một miếng vải trắng dính bê bết máu, đoạn ném thẳng về phía Tiêu Bách Thần.

Anh đưa tay lấy, mở ra xem, toàn thân tức khắc cơ cứng:
Phía trong tấm vải là một ngón tay trỏ dính bê bết máu.

Ngón tay này có đeo một chiếc nhẫn vàng, phía trong lòng nhẫn khắc duy nhất một chữ “L”!.