“Xin chào Lý phu nhân! Tôi là nhân viên trong tòa soạn Vương Chủng, đây là danh thiếp của tôi!”
Mai Diệu Phàm, vợ của Lý Nghiêm Chấn đang khom lưng quét nhà, chợt nghe có tiếng chuông cửa, mở ra xem thì thấy một ngưởi đàn ông cao gầy, ăn mặc lịch thiếp đang đứng phía trước tươi cười.
Mai Diệu Phàm đưa tay đón lấy tấm danh thiếp của anh ta, lẩm bẩm khẽ đọc:
“Mã Khả Ung, phóng viên tòa soạn Vương Chủng!”
Mã Khả Ung gật đầu, nở nụ cười thân thiết:
“Ông Lý có một buổi họp khẩn, cần đến tài liệu tranh ảnh đã thu thập được trong một tuần qua. Vì ông ấy đang bận tiếp khách nên nhờ tôi trở về lấy. Lý phu nhân sẽ không phiền chứ ạ?”
“À vâng, mời anh vào nhà. Có hơi bừa bộn chút!”
Mã Khả Ung tháo giày, chậm rãi bước theo sau lưng Mai Diệu Phàm, bàn tay để trong túi áo có chút không tự nhiên.
Mai Diệu Phàm để anh ta ngồi trên salon, xoay người vào bếp rót một ly nước đem ra.
“Các cháu nhà mình vẫn chưa tan học hay sao?”
Mã Khả Ung thân thiện lên tiếng hỏi.
Mai Diệu Phàm cũng rất thật thà, liền gật đầu xác nhận.
Quanh năm suốt tháng, bà chỉ ở trong nhà mà nội trợ, phụ giúp chồng mấy việc đơn giản. Tiền bạc trong nhà có được đều do Lý Nghiêm Chấn đem về. Những năm nay công việc đã phát triển, toàn soạn mà Lý Nghiêm Chấn dốc công xây dựng đã trở thành tòa soạn báo lớn nhất toàn quốc.
Do vậy, Mai Diệu Phàm cũng nhàn nhã hơn, chỉ việc ở nhà cũng có bội tiền mà tiêu.
Nói chuyện phiếm một hồi, Mai Diệu Phàm bèn quyết định dẫn Mã Khả Ung vào trong phòng làm việc của chồng mình, lật giở tìm từng ngăn tủ.
Thế nhưng, loay hoay một hồi, bà vẫn không trông thấy tập tranh ảnh nào như Mã Khả Ung miêu tả.
Thường ngày, Lý Nghiêm Chấn vô cùng cẩn thận. Trong công việc, ông ta sẽ không bao giờ để quên những thứ cần thiết ở nhà.
Hơn nữa, hôm nay lại là cuộc họp quan trọng như thế.
Khả năng Lý Nghiêm Chấn để quên đều không khả thi.
Bất giác, Mai Diệu Phàm chợt cảm thấy bất an trong lòng, cơ thể hơi run rẩy, nghĩ đến trong nhà lúc này chỉ có mình bà cùng một gã đàn ông lạ mặt, tâm trạng có chút rối ren.
Trông thấy dáng vẻ bất thường của Mai Diệu Phàm, Mã Khả Ung nghiêng người, trầm giọng hỏi:
“Lý phu nhân cảm thấy sợ à?”
Mai Diệu Phàm chưa kịp trả lời, chợt ánh mắt dừng lại bóng hình Mã Khả Ung đang phản chiếu trên tấm cửa kính trong phòng. Hai tay anh ta đang chắp ra phía sau, nắm chặt lấy một con dao bấm sắc nhọn.
Mai Diệu Phàm chết điếng, lập tức xoay người toan bỏ chạy ra ngoài.
Thế nhưng động tác của Mã Khả Ung nhạy bén hơn, anh ta nhanh chóng lao lên phía trước, nắm lấy mái tóc xoăn của Mai Diệu Phàm mà kéo ngược trở lại.
“Á... cứu tôi với!”
Mai Diệu Phàm bị kéo mạnh, đầu đập vào cạnh bàn, đau đớn đến run lẩy bẩy.
“Muốn trách thì phải trách chồng bà. Ai bảo ông ta dám phản bội chủ nhân. Đã lựa chọn quay lưng phản lại, thì chỉ có nước chết!”
Mã Khả Ung nói xong, đưa tay với lấy lọ hoa đặt ở cạnh bàn, vô cảm mà thẳng tay đập mạnh xuống đầu Mai Diệu Phàm.
Bốp!!!
Tức thì máu tươi trên đầu Mai Diệu Phàm phun thành từng tia nhỏ, bắn cả lên tường, lên mặt Mã Khả Ung.
Mặt trời đỏ quạch phía cuối hoàng hôn cũng giống như lòng người càng ngày càng tha hóa, đen tối đến tê dại...
.......
Sự việc Triệu Thị lấp liếm cái chết của mười hai nhân viên vẫn chưa có dấu hiệu nguội lạnh.
Đám người Địch Hào Nam dù biết chắc không thể xử phạt Triệu Tư Mỗ nhưng vẫn không hề có ý định để yên.
Địch Hào Nam quyết định phải tìm đủ mọi cách để bắt Triệu Tư Mỗ đứng ra chịu lấy một phầm trách nhiệm cho người nhà của người hai nhân viên kia.
Họ vừa bị mất người thân, lại còn không nhận được bất kỳ một chút bảo hiểm đền bù nào từ phía Triệu Thị. Do vậy, anh vô cùng bức xúc, đứng ngồi không yên mấy ngày qua.
Tiêu Bách Thần vừa hay có việc cần phải đi ra ngoài, bèn để Bạch Khởi La ở lại nhà, nếu có tình hình gì gấp rút thì gọi điện cho anh.
Anh lái xe đi thẳng về phía ngoại ô thành phố. Nơi đây, Tiêu Bách Thần đã có hẹn sẵn với một người khác.
Vừa nghe thấy tiếng động cơ vang lên giòn giã, người kia liền mỉm cười mãn nguyện, đoạn ném mạnh ly rượu trên tay xuống đất, tạo thành một đống mảnh vỡ tan tành trên mặt đất.
“Tính cách nóng nảy này của anh vẫn chưa sửa được hay sao?”
Tiêu Bách Thần mở cửa xe đi ra, nhếch miệng mà giễu cợt.
Mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng của người kia khẽ tung bay trong gió, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
“Nóng nảy hay nhẫn nhịn, há chẳng còn cần thiết!”
Vừa nói, anh ta vừa quay người lại. Một gương mặt tuấn tú, nho nhã đến rung động lòng người.
“Bách Thần, rất vui khi cậu đã nhận lời mời của tôi!”
Tiêu Bách Thần đưa tay bắt lấy đôi tay anh ta, cười nhạt đáp:
“Sở Kiệt, lần này cần cậu ra tay giúp đỡ rồi!”
......
Lý Nghiêm Chấn vừa tan sở, nhanh chóng chạy xe trở về nhà.
Từ phía xa nhìn lại, ông ta chỉ thấy căn nhà thường ngày bật điện sáng loáng cả một góc phố, hiện tại lại tắt đèn tối om.
“Hừ, chỉ việc ở nhà làm bữa, dọn dẹp mà cũng không nên hồn!”
Lý Nghiêm Chấn bực bội mắng thầm trong lòng.
Đột nhiên thâm tâm bỗng nhớ tới mấy cô gái xinh đẹp ngày ngày bủa vây xung quanh ông ta, dục vọng mạnh mẽ không khỏi cảm thán mà khẽ nuốt nước miếng.
“Diệu Phàm, bà làm gì mà để nhà cửa tối om như cái khu ổ chuột thế này?!”
Lý Nghiêm Chấn chau mày mắng, bàn tay lần mò bật điện.
Tuy nhiên, đáp lại lời ông ta chỉ là tiếng róc rách của vòi nước chưa vặn chắc, còn lại xung quanh đều vắng lặng như tờ.
“Quái lạ! Bà già này đi đâu không biết!”
Ông ta vừa cởi áo khoác, vừa đi lại xung quanh khắp các gian phòng tìm kiếm vợ mình.
Chỉ đến khi Lý Nghiêm Chấn trông thấy phía cuối phòng khách có vài vệt máu nhỏ đã khô vương vãi trên đất, ông ta mới chột dạ.
Chắc chắn có điều chẳng lành đã xảy ra với Mai Diệu Phàm.
Lý Nghiêm Chấn trông thấy bình hoa vỡ tan nằm trên đất, bên cạnh là vũng máu lớn bắn tứ tung trên đất và tường.
Tuy nhiên, Mai Diệu Phàm thì vẫn bặt vô âm tín.
Bàn tay ông ta run run, cố gắng rút điện thoại ra gọi cảnh sát tới.
Thế nhưng, Lý Nghiêm Chấn còn chưa kịp gọi liền cảm thấy sau ót có một vật lạnh đập vút tới.
Lý Nghiêm Chấn chỉ kịp hét lên một tiếng. Sau đó cả người ngã vật xuống nền đất tối tăm, lạnh lẽo!
------------------