“Chú Tiêu, tình hình anh ta sao rồi?”
Bạch Khởi La khoanh tay trước ngực, đăm chiêu nhìn về phía Tiêu Bách Thần đang nằm im lặng trên giường.
Tiêu Bách Thần nằm úp trên giường, ánh mắt anh khép hờ, mồ hôi vẫn chảy ướt trán, tạo thành từng giọt nhỏ đọng lại trên mặt. Chiếc chăn mỏng cũng ngấm đỏ một màu máu, mùi tanh tưởi phảng phất trong phòng, len lỏi vào từng cánh mũi.
Không đưa anh đến bệnh viện, Tiêu Hoàng Long bình tĩnh đưa ra quy định như thế.
Thân phận thật sự của anh còn đang phải che giấu, nếu bây giờ đưa Tiêu Bách Thần đến bệnh viện chữa trị chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này!”.
“Bác sĩ Alex Ferguson đã đến hay chưa?”
Tiêu Hoàng Long trầm giọng cất tiếng hỏi.
Alex Ferguson là trưởng khoa bệnh viện An Thái Thế, nổi tiếng tài giỏi khắp toàn thành phố Tứ Châu. Ngay khi Alex Ferguson bước sang tuổi hai mươi sáu, ông đã hoàn thành dự án bảo vệ thành công dự án “phát minh ra thuốc Cheesin” có tác dụng kháng khuẩn gấp một trăm lần viên thuốc thông thường.
Bởi vậy, danh tiếng của Alex Ferguson đã vang dội khắp toàn thành phố và cả nước Bắc Đài.
Hai mươi bảy tuổi ông được bầu làm giám đốc bệnh viện An Thái Thế. Cho đến tận bây giờ đã là hơn ba mươi năm trôi qua, ông vẫn yên vị giữ chức vụ này.
“Dạ ông chủ, ông Alex đang dự tiệc tại thành phố Xuyến Mai, khoảng chừng hai tiếng nữa sẽ về đến đây. Ông Alex đã cử bác sĩ Hải Minh tới trước!”
A Đông lễ phép thưa.
“Cút con mẹ nó đi, lão già vô dụng này. Chờ người của lão xuống con trai ta đã chết vì mất máu!”
Tiêu Hoàng Long trừng mắt quát lớn.
“Mau cho người lái máy bay riêng đến thành phố Xuyến Mai, phải lôi cổ Alex về bằng được đây cho tôi. Cho anh đúng ba mươi phút. Đi đi!”
A Đông run cầm cập, vội vàng xách cổ lên vai mà chạy thục mạng.
Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng máy bay gầm rú vù vù trên đỉnh nóc, đoạn mất hút vào trong bóng đêm.
“Anh ta đã bắt đầu lên cơn sốt!”
Bạch Khởi La đưa tay sờ lên trán Tiêu Bách Thần, nhỏ giọng đáp.
Nếu còn kéo dài thời gian lâu thêm, chỉ e Tiêu Bách Thần không thể cầm cự được đến lúc bác sĩ Alex tới.
Làn khói trắng từ điếu xì gà của Tiêu Hoàng Long không ngừng cuộn vào không trung, chất chứa hàng vạn nỗi lo cùng suy nghĩ phức tạp.
“Nếu Bách Thần mạng lớn, ắt nó sẽ trụ nổi!”
Bạch Khởi La đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cô đưa đến một kết luận chắc chắn:
“Chú Tiêu, cháu sẽ đích thân mổ vai lấy đạn. Phiền chú chuẩn bị cho cháu một con dao nhọn thật sắc, hơ qua lửa đỏ cho cháu. À quên, cháu cần một lọ cồn và bông băng sạch sẽ!”
“Cháu?”
Tiêu Hoàng Long do dự cất giọng hỏi lại cô, không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Cô gái nhỏ bé như thế này xem ra mạnh mẽ mà quyết đoán vô cùng.
Chỉ tiếc...!
Bạch Khởi La không do dự, gật đầu chắc nịch.
“Chúng ta không thử sao biết, phải không chú Tiêu?”
Theo lời cô dặn dò, đồ đạc đã được chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức.
Bạch Khởi La còn cẩn thận dùng một mảnh vải lớn, nhét vào miệng Tiêu Bách Thần, đề phòng anh sẽ vì đau mà cắn nát lưỡi.
Soạt!!!
Tiếng vải áo bị xé vụn lập tức vang lên trong không gian, cùng với đó là tấm lưng trần vạm vỡ, bê bết máu đỏ của anh cũng lồ lộ ra bên ngoài.
“Vết thương khá sâu, chỉ còn đúng một mi- li- mét nữa thôi là đã ghim chặt vào xương bả vai!”
Tiêu Hoàng Long cẩn thận đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, nghe ngóng từng phán xét của Bạch Khởi La mà trong lòng không ngừng thán phục.
“Cháu đã từng học qua nghề y?!”
“Không phải! Cháu mới chỉ thực hành tiểu phẫu trên cơ thể của mèo và chim!”
Bạch Khởi La cười cười đáp.
Trên đầu Tiêu Hoàng Long lập tức chảy đầy vạch đen!
Vết thương do đạn bắn của Tiêu Bách Thần rộng khoảng hơn một đốt tay, viên đạn sắt ghim sâu vào bên trong thớ thịt, máu tươi vẫn còn rỉ ra từ miệng đạn.
Bạch Khởi La chăm chú quan sát, bàn tay cầm dao có chút run run do dự.
“Chú tin cháu sẽ làm được!”
Nhìn nụ cười hiền lành pha chút tin tưởng của Tiêu Hoàng Long, Bạch Khởi La nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, đoạn gật nhẹ đầu một cái. Tiêu Bách Thần ơi Tiêu Bách Thần, tôi chuẩn bị cứu anh thêm một mạng nữa rồi đấy!
Lưỡi dao sắc lạnh chậm rãi cứa lên miệng vết thương, rạch một đường thật bén, tách dần lỗ đạn thêm mở rộng hơn.
Ngay khi vết thương được mở to hơn, Bạch Khởi La đã có thể dễ dàng trông thấy viên đạn màu đồng sáng bóng đang ghim chặt vào thịt của Tiêu Bách Thần.
Cơ thể Tiêu Bách Thần khẽ run rẩy, mồ hôi túa ra càng lúc càng dày.
Bạch Khởi La vẫn rất bình tĩnh, dùng kẹo tách rộng vết thương trên bả vai Tiêu Bách Thần ra, đoạn dùng một chiếc kẹp khác cẩn thận chuẩn bị gắp viên đạn ra bên ngoài.
Đạn ghim rất chắc, Bạch Khởi La không một chút do dự, kéo mạnh viên đạn mà lôi ra.
Ư...ư...!!!
Tiêu Bách Thần nắm chặt hai tay vào vải đệm, các cơ toàn thân bắt đầu co rút, run rẩy thở hổn hển không ra hơi.
Đau đớn như thiêu như đốt, xé rách toàn bộ tâm can khiến anh lập tức ngất lịm, hoàn toàn không thể nhận thức thêm bất kỳ điều gì nữa.
Nhìn viên đạn vẫn còn dính máu được đặt trong khay nước, Bạch Khởi La mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cẩn thận khâu lại vết thương, bác sĩ Alex Ferguson cũng vừa lúc đến nơi.
Cánh cửa trực thăng vừa được mở ra, ông đã lao ngay về phía Tiêu Hoàng Long, đầu tóc vẫn còn bù xù, gấp gáp nói:
“Tình hình Bách Thần thế nào rồi?!”
“Ông cuốn xéo đi cho tôi nhờ. Giờ này ông mới vác mặt đến, thằng nhóc đã chết luôn rồi!”
Tiêu Hoàng Long bực bội cáu gắt, đoạn lạnh lùng gạt tay Alex Ferguson ra, còn không buồn nhìn ông lấy một lần.
Alex Ferguson vừa vuốt vuốt lại mái tóc, vừa cười gượng đáp:
“Lão Tiêu, thông cảm cho tôi. Buổi họp mặt đối tác này rất quan trọng, tôi không thể vứt khách giữa chừng được!”
Thực ra Tiêu Hoàng Long cũng không có ý trách mắng Alex Ferguson, chẳng qua ông muốn dằn mặt bạn mình một chút cho bõ tức mà thôi.
Alex quan sát Tiêu Bách Thần đã được lấy đạn và băng bó cẩn thận, nằm lim dim ngủ trên giường, khóe môi khẽ nhoẻn miệng cười:
“Lão Tiêu à, tình hình sức khỏe hiện tại của Bách Thần đã tương đối tốt. Ông cũng bớt nóng giận lại đi!”
------------------