Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 46: Tiến hành giải bùa






“Tiêu Bách Thần, tôi giết chết anh!”

Bạch Khởi La hét lên, với lấy chiếc khăn trải bàn bên cạnh, nhanh trí cuốn chặt lại xung quanh cơ thể mình, đoạn chộp lấy con dao gọt trái cây ở gần đó, nhằm hướng Tiêu Bách Thần mà đâm tới.

Lưỡi dao sắc bén xẹt qua tay anh, để lại một đường rách nhỏ, bắt đầu rỉ ra một dòng máu tươi.

“Thôi thôi...!”

Tiêu Bách Thần giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng.

“Tôi không muốn tranh cãi thêm với cô nữa. Ngồi xuống đây đi, tôi và cô sẽ cùng làm một cuộc giao dịch!”

Khóe miệng Bạch Khởi La nhếch lên, có trời đánh chết cô cũng không tin gã đàn ông đê tiện này lại muốn giúp cô trả thù.

“Cô không tin? Nói thế này, tôi sẽ giúp cô báo thù thành công cho cha mẹ nuôi. Nhưng cô cũng phải giúp tôi một việc. Hai bên hợp tác làm ăn, có đi có lại, không ai nợ nần ai. Cô thấy thế nào?”

Bạch Khởi La cũng đã nguôi giận, ném mạnh con dao gọt hoa quả xuống dưới đất, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

Tiêu Bách Thần mãn nguyện mà đưa tay vỗ liền mấy cái, sau đó bắt đầu nói ra kế hoạch tiếp theo của mình.

“Cậu Tiêu, ông chủ chúng tôi thông báo đã chuẩn bị xong toàn bộ theo yêu cầu của anh!”


Tiêu Bách Thần cúp máy, vươn vai đứng dậy. Bạch Khởi La đã thay bộ váy hoa mới, đầu tóc cũng được chải lại gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rất đỗi xinh đẹp. Trông cô không khác gì một tiểu thư đài các, quý phái.

Tiêu Hoàng Long cũng có chút việc phải xử lý gấp rút, chỉ kịp khoác tạm một chiếc áo len rồi dẫn theo hai mươi thuộc hạ, nhanh chóng phóng xe lao vụt đi.

“Lần này đến nhà họ Đằng, cô phải tuyệt đối giữ vẻ mặt bình thường cho tôi. Lão già Đằng Thiết Giáp vô cùng quái thai. Vậy nên đừng để ông ta nghi ngờ!”

Bạch Khởi La không đáp, chống cằm lên mu bàn tay, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe, lặng lẽ nhìn từng dòng người vô thức lướt qua một cách chóng mặt.

Cánh cổng dinh thự họ Đằng dần hiện ra trước mắt.

Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La cùng nhau bước xuống, kiêu hãnh đi vào bên trong.

“Tôi đã chuẩn bị xong hết những gì cậu Tiêu yêu cầu. Trong ngày hôm nay, chắc chắn chúng ta sẽ thành công chứ?”

Đằng Thiết Giáp vừa rót cho anh và Bạch Khởi La chén trà, vừa lo lắng cất giọng hỏi.

“Còn phải xem sức đề kháng của nhị thiếu gia đến đâu!”

Nhận ra Bạch Khởi La là người lạ, ông ta chưa từng gặp qua bao giờ, Đằng Thiết Giáp bắt đầu lộ ý đề phòng, trầm giọng hỏi nhỏ:

“Cô gái xinh đẹp này là ai vậy, cậu Tiêu?”

Tiêu Bách Thần khẽ cười, đoạn ung dung mà trả lời:

“Con bé là con gái nuôi của cha tôi, du học bên Canada đã mười năm, Tiêu Khởi La!”

Bạch Khởi La nghe Tiêu Bách Thần khua môi múa mép mà suýt chút nữa đã bật cười.

“À, thì ra là Tiêu tiểu thư, quả là dung mạo và khí chất đều hơn người!”

Ngồi thêm một lúc nữa, khi kim đồng hồ bắt đầu điểm mười hai giờ trưa, Tiêu Bách Thần bèn đứng dậy, rảo bước vào trong phòng ngủ của Đằng Thiết Quang.

Tình trạng hiện tại của anh ta đều không khả quan cho lắm. Càng ngày làn da của Đằng Thiết Quang thêm vàng vọt, đôi mắt trũng sâu mà hốc hác, cảm tưởng như hai tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

“Thằng bé vẫn không chịu ăn uống gì cả. Giúp việc cứ đem cơm lên, nó lại sợ hãi mà đạp vỡ hết toàn bộ. Đã mấy ngày trôi qua tôi phải truyền dinh dưỡng cho nó mới có thể cầm cự đến bây giờ.”

“Đó cũng là điều dễ hiểu thôi. Với loại bùa An Ma Cương này, toàn bộ thức ăn mà Đằng Thiết Quang trông thấy sẽ chỉ là những con dòi, con bọ ngoe ngoảy. Bùa An Ma Cương sinh ra ảo giác, nhị thiếu gia không dám ăn âu cũng là lẽ thường tình.”

Tiêu Bách Thần ung dung đáp.

“Dẫn tôi đến xem thùng nước!”


Đằng Thiết Giáp đi trước, hai người Tiêu Bách Thần theo sau.

Bạch Khởi La cũng rất nghe lời, không bày ra vẻ mặt căm hận đến ăn tươi nuốt sống như lúc trước nữa.

Ông ta dẫn hai người họ đi qua một khoảng hành lang rộng lớn, chiếc thùng gỗ bạch đằng được đặt ngay ngắn ở chính giữa khuôn viên dinh thự.

Tiêu Bách Thần đưa tay chạm lên thân thùng, cẩn thận quan sát từng viền gỗ.

Những vòng gỗ xoắn tròn, xếp chồng lên nhau đủ để cho thấy những cây bạch đằng này đã có tuổi đời từ rất lâu rồi.

Lão già họ Đằng này cũng chơi lớn nhỉ? Đầu tư hẳn những thân gỗ có tuổi thọ từ vài chục năm trở lên là ít chỉ để làm một chiếc thùng gỗ.

“Phiền ông cho người đưa nhị thiếu gia đến đây. Trước khi để cậu ấy ngâm mình vào trong chiếc bồn này, ông hãy pha cho tôi các nguyên liệu sau theo tỉ lệ 1: 2: 3, táo đỏ: tử đằng: hoa tiêu bách thảo linh. Thời gian có hạn, nhanh chóng khẩn trương!”

Đằng Thiết Giáp lập tức sai người gấp rút chuẩn bị theo đúng những gì anh yêu cầu.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Đằng Thiết Quang đã được thuộc hạ đỡ ra bên ngoài, trên người chỉ quấn độc một chiếc áo choàng tắm mỏng dính, ánh mắt anh ta vô hồn mà nhìn khắp xung quanh, cơ hồ muốn nói mà lại không thốt lên được lời nào.

Lương Chuyên Mạnh cũng vừa mới tới. Hắn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Bách Thần đầy cảnh cáo, bộ mặt giương giương tự đắc chờ đợi xem anh định giở trò gì.

“Chú Đằng, chú thật sự tin rằng gã che mặt kia có thể chữa khỏi cho Thiết Quang hay sao?”

Hắn thì thầm nói, ánh mắt chợt dừng lại trên người Bạch Khởi La đang đứng ở phía trước.

Đằng Thiết Giáp hừ lạnh, không muốn đôi co nhiều với đứa cháu trai này, hết nước hết cái, còn nước còn tát, không liều một phen thì sao có thể bắt được cọp con.

“Tôi cũng không ngờ anh lại biết hóa giải bùa chú An Ma Cương này đấy!”

Bạch Khởi La vừa quan sát, vừa nhếch miệng nói.

Tiêu Bách Thần không buồn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cười cười đáp lại:

“Tôi sử dụng cách này là đúng ý cô rồi, phải không?”

Biện pháp hóa giải An Ma Cương thì có tới ba cách. Cách này của Tiêu Bách Thần được xem là khó nhất, dễ gây rủi ro nhất, mà hậu quả và biến chứng để lại thì không phải dạng vừa.

Số người biết thực hiện yểm bùa còn rất ít, Bạch Khởi La là một trong những số người hiếm hoi còn sót lại. Mà kẻ có thể am hiểu tường tận ba loại hóa giải này, cũng chẳng còn mấy ai, Tiêu Bách Thần cũng là một người như thế.

“Đem nhị thiếu gia đem ngâm vào trong bồn nước!”

Tiêu Bách Thần lạnh lùng ra lệnh.


Tức khắc Đằng Thiết Quang được ba gã thuộc hạ cao lớn đem đặt vào bên trong, mùi thuốc hòa trộn vào với nhau, tạo thành một loại mùi hăng hắc, sộc thẳng lên mũi tất cả mọi người xung quanh.

Đằng Thiết Quang ho lên vài tiếng, nhăn nhăn mũi đầy vẻ khó chịu.

Đột nhiên, anh ta có cảm giác các đầu ngón tay, ngón chân mình như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến bò vào mà cắn, cơn đau như kim châm khiến anh ta không ngừng giãy nảy.

“Cha, thứ nước quỷ quái này đang cắn con. Cha, cha, cho con ra!”

Anh ta hò hét ầm ĩ, chồm người định nhảy ra bên ngoài. Các mạch máu trong cơ thể bắt đầu tê rần, vô cùng bức bối.

Tiêu Bách Thần bực bội, đưa tay ấn mạnh đầu Đằng Thiết Quang xuống, gằn giọng đe dọa:

“Im lặng mà ngoan ngoãn ngồi vào trong đây, nếu anh còn muốn ngày mai thấy ánh mặt trời!”

“Khởi La, đưa cho anh con dao!”

Nghe lời Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La nhanh chóng đưa cho anh một con dao nhỏ, lưỡi dao sáng bóng vô cùng sắc bén.

“Kìa chú, hắn định giết chết Thiết Quang hay sao mà dùng dao?!”

Lương Chuyên Mạnh vội chớp lấy thời cơ, đổ dầu vào lửa mà chửi.

Chỉ thấy từ phía xa xa, Tiêu Bách Thần bước từng bước đến bên cạnh Đằng Thiết Quang, đoạn nâng bàn tay của anh ta lên, sau đó dùng dao cứa một đường dứt khoát vào mười đầu ngón tay của anh ta.

Đằng Thiết Quang không ngừng gào thét, giãy giụa, nước bắn tung tóe cả lên người của Tiêu Bách Thần.

“Cha, hắn muốn giết chết con!”

------------------