Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 44: Cùng là một đống cặn bã






Xoảng...!

Tại dinh thự nhà họ Triệu lúc này.

Triệu Tư Mỗ vừa thẳng tay ném vỡ toàn bộ cốc chén, bình cổ trong gian phòng khách, vừa chỉ tay mắng chửi ầm ĩ:

“Bà câm miệng lại ngay cho tôi. Triệu Tư Mỗ đây đã muốn thì đừng hòng cản được!”

Mã Hoa ngồi phịch trên nền đất, trừng mắt nhìn chồng mình, khinh bỉ mà nói:

“Tôi sẽ tuyên bố với toàn bộ báo chí, Triệu Tổng đạo mạo, yêu thương vợ con của họ thực ra lại là loại đàn ông bạc tình bội nghĩa, cặp bồ với cả thư ký riêng của mình, không những thế còn dẫn về một thằng con trai bẩn thỉu!”

Triệu Tư Mỗ hừ lạnh, vênh mặt thách thức:


“Không cần bà tuyên bố, tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo ngay trong tuần này, công bố chính thức nhập khẩu cho Mạc Đình Khiêm vào gia phả nhà họ Triệu, đổi họ thành Triệu Đình Khiêm!”

“Ông...ông...ông là đồ khốn!”

Mã Hoa tức điên người, giơ tay chỉ thẳng vào mặt chồng mình, hết lời mắng chửi.

Mặc dù bà ta luôn luôn kè kè bên cạnh chồng mình để kiểm soát đến như thế, vậy mà lãi ta vẫn lén lút dan díu với người đàn bà khác bên ngoài, hơn nữa còn cùng nhau sinh ra một thằng con trai nghiệt chủng.

“Ông nói đi! Ông đã cặp bồ với ả đàn bà khốn nạn đó từ lúc nào?”

Mã Đình Khiêm là con trai riêng của Triệu Tư Mỗ, hiện tại đã hai mươi lăm tuổi. Triệu Tư Mỗ cũng chỉ mới biết bản thân mình còn có một người con trai khác vào hai ngày trước, khi mà tình nhân bí mật lâu năm không gặp của lão ta tìm đến.

Bình Như, thư ký riêng của lão ta từ hai mươi sáu năm trước, quyết định tìm đến dinh thự nhà họ Triệu, quyết gặp Triệu Tư Mỗ cho bằng được.

Ngày xưa, hai người lén lút quan hệ với nhau đến mức có thai, Bình Như vì sợ bị Mã Hoa phát hiện mà lên kế hoạch giết hại nên đã vội vàng từ chức, lui về quê sinh con.

Đã qua hai mươi sáu năm nay, Bình Như và con trai mình phải chịu sống trong cảnh nghèo khổ, côi cút, ngược lại tình nhân của mình lại có cuộc sống sung sướng, phú quý nổi danh hầu khắp cả nước. Bà ta không thể nhẫn nhịn chịu thiệt thêm nữa, quyết định cùng con trai mình tìm đến nhà họ Triệu, đòi lại bù đắp cho bản thân và con trai.

Triệu Tư Mỗ vừa hay đang thèm khát có con trai, không cần xét nghiệm ADN, lập tức gật đầu nhận hai mẹ con Bình Như, lại còn chi một số lượng tiền lớn mua cho hai người một căn biệt thự xa hoa không hơn không kém dinh thự của mình.

Cứ như vậy, cuộc sống nghèo hèn của hai mẹ con Bình Như chấm dứt, chính thức một bước trở thành bà Hai nhà họ Triệu.

Hai chị em Triệu Nhạc vừa hay về đến nơi, chứng kiến toàn bộ màn cãi vã ầm ĩ của cha mẹ mình.

Triệu Hinh nhất thời không chịu được, mối lo ngại lớn nhất của cô ta cuối cùng cũng đã thành sự thật. Thế nhưng, Triệu Hinh vốn là ai chứ? Ngay cả chồng mình cô ta cũng dám giết, mẹ con Bình Như có là cái thá gì trong mắt cô ta?!

“Lần này trở về đây, con sẽ biến toàn bộ gia sản của Triệu Tư Mỗ thành tài sản của mình. Mẹ à, nước cờ này của mẹ, rất hay!”

Mạc Đình Khiêm vui vẻ cười khẩy mà nói, ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp các thành viên trong gia đình Triệu Tư Mỗ trước mặt.


Phập!

Lưỡi dao sắc bén bất ngờ phóng ra, cắm phập vào chính giữa bức tranh.

Hai mẹ con Bình Như vừa nhìn vừa phá lên cười đầy sảng khoái!

“Người con gái này là ai?”

Tiêu Hoàng Long nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, đăm chiêu cất giọng hỏi.

Lai lịch của cô ta, Tiêu Bách Thần hoàn toàn không biết.

Anh tình cờ phát hiện cô ta theo dõi mình khi đang lái xe trở về nhà. Cả một đoạn đường dài, cô ta đều lái chiếc xe bán tải cũ kĩ ở phía sau. Mặc dù cô ta đã khôn khéo giữ một khoảng cách xa, nhưng tất cả đều không qua nổi tầm mắt của anh.

Hửm...

Dường như bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, cô gái khẽ nheo mắt lại, sau đó chậm rãi nhìn xung quanh.

Đập ngay vào mắt là khuôn mặt anh tuấn pha chút xấu xa của Tiêu Bách Thần, cô gái giật nảy mình, đoạn đưa tay đẩy mạnh anh ra phía sau, trừng mắt quát lớn:

“Mau cút ra khỏi đây, tên khốn này!”

Ai da...

Tiêu Bách Thần buột miệng mắng. Người phụ nữ này quả thật có cá tính!

“Tôi đã cứu cô về đây, tha cho cô một mạng, hơn nữa còn không so đo, tính toán với cô, cô còn phách lối không biết mở miệng mà cảm ơn lấy một câu?”


Anh bực bội mắng, đoạn vươn bàn tay cứng cáp của mình về phía trước, thuận tiện chộp lấy một bên cằm của cô gái mà nắm chặt lại cảnh cáo.

“Bách Thần, bình tĩnh!”

Tiêu Hoàng Long lên tiếng ngăn cản. Xưa nay ông vẫn luôn dạy anh, là đàn ông phải biết nhượng bộ phụ nữ, không được tùy ý động chân động tay, làm ảnh hưởng đến họ.

Vậy mà thằng nhóc này, không nói không rằng thẳng tay bóp cổ cô gái xinh đẹp kia. Quả là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Ánh mắt hung dữ khi nãy của Tiêu Bách Thần cũng từ từ dịu lại. Anh thu tay về, khoanh tay hậm hực đứng sang một bên, tu một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ.

“Cô gái, chúng tôi sẽ không làm hại cô. Nhưng cô hãy nói cho chúng tôi biết rõ về lai lịch của mình, có được không?”

Cô gái kia vẫn quay mặt sang hướng khác, những lời Tiêu Hoàng Long nói cô đều không để lọt tai.

Mãi một lúc sau, cô mới nhếch môi cười khẩy, giễu cợt mà đáp:

“Nói với ông càng thêm bẩn miệng. Tiêu Hoàng Long, Tiêu Bách Thần, các người cùng dòng họ lão già Đằng Thiết Giáp kia, đều cặn bã như nhau!”

------------------