“Tự vả vào mặt mình ba cái!”
Điều kiện này của Tiêu Bách Thần chẳng khác gì hạ nhục Chiêu Bội ngay tại chốn đông người.
Chiêu Bội cắn chặt hàm răng, nếu lần này không nhẫn nhịn, chỉ e toàn bôn sự nghiệp và danh tiếng của hắn đều biến mất trong một nốt nhạc.
Vì vậy, trước hàng trăm con mắt đang nhìn chòng chọc vào mình, Chiêu Bội bèn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mà đưa tay tự tát vào mặt ba cái, mạnh đến nỗi hai má ửng đỏ lên.
Nhìn theo bóng lưng cao ngạo mà lãnh khốc rời đi của Tiêu Bách Thần, những kẻ còn lại đều nín sâu một hơi, giống như vừa trải qua một đợt tra tấn khủng bố.
Trịnh Hải đi sau lưng Tiêu Bách Thần, lên tiếng hỏi:
“Cậu chủ, cậu định đi đâu giờ này?”
“Tôi sẽ đến kí túc xá học viện Âm Nhạc một lát. Các cậu cứ về trước. À, nhớ bịt miệng đám nhân viên kia lại!”
Nói rồi, anh khởi động xe, lao vụt đi với tốc độ tối đa.
“Cậu chủ, cậu quên chưa thay lại dép!”
Trịnh Hải gọi với theo nhưng không kịp, lập tức trên đầu chảy hai vạch đen.
Học viện Âm Nhạc là nơi Triệu Nhạc theo học. Hiện tại cô đã học tới năm ba, dự tính năm sau sẽ ra trường.
Tiêu Bách Thần nhớ khi anh còn làm rể nhà họ Triệu, Triệu Nhạc đã bộc lộ tài năng ca hát hơn người. Thỉnh thoảng Triệu Nhạc cất giọng hát mấy câu, Tiêu Bách Thần đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Thế nhưng, anh không muốn liên lụy đến cô nên quyết định sẽ tặng quà cô một cách bí mật.
Tiêu Bách Thần dừng xe ngoài cổng trường, thản nhiên đi vào như một sinh viên thực thụ.
Khuôn mặt điển trai, anh tuấn của anh không tránh khỏi những ánh mắt ngưỡng mộ của đám nữ sinh trong trường, tuy nhiên khi liếc nhìn thấy đôi dép lộn xộn của anh, họ đều ôm miệng cười trộm.
Tiêu Bách Thần đi qua sảng đường chính, thẳng bước tiến tới khu kí túc xá nữ.
Kí túc xá chia làm hai khu nam và nữ, bình thường các nam sinh vẫn lén lút lẻn sang tòa nhà sinh viên nữ để hẹn hò, tán tỉnh các cô gái. Do vậy sự xuất hiện của Tiêu Bách Thần cũng không khiến họ quá đỗi lấy làm lạ.
Dưới sự điều tra của anh, Triệu Nhạc sống trên tầng bốn, phòng 411.
Hiện tại các sinh viên vẫn còn đang học theo giờ, thế nên kí túc xá tương đối vắng lặng.
Anh bước lên trên tầng bốn, đảo mắt tìm kiếm phòng 411.
Cánh cửa phòng đóng chặt, Triệu Nhạc và các bạn cùng phòng chưa đi học về. Đây quả là một cơ hội tốt.
Tiêu Bách Thần cầm hộp quà, treo đầu dây túi đựng lên trên tay nắm cửa, khẽ mỉm cười rồi mới rời đi.
“Nhạc Nhạc, tuần tới trường mình tổ chức đi trải nghiệm, cậu có tham gia cùng không?”
Ngoài hành lang, bốn cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp đang cùng nhau sánh vai bước về phía phòng nghỉ.
Triệu Nhạc nở nụ cười rạng rỡ, thoải mái nô đùa cùng các bạn. Cô tự cảm thấy, lựa chọn của mình hiện tại quả thực rất đúng.
Tạm thời tránh xa biệt thự xa hoa, tráng lệ mà lại lạnh giá lòng người, tự khắc bản thân cũng vui vẻ và yên bình đến lạ!
“Ô, trước cửa phòng mình có treo túi đồ gì kìa!”
A Miêu- bạn cùng phòng của Triệu Nhạc đã nhìn thấy túi đồ trước, khẽ reo lên vui vẻ.
“Hay là có nam sinh nào tương tư một đứa trong chúng ta, lén lút đến tặng quà mà tỏ tình nhỉ?”
Bốn người cùng phá lên cười, sau đó mở cửa phòng, cùng nhau túm tụm lại quanh túi quà để mở ra xem.
Chiếc hộp vuông vức được bọc giấy hoa rất cẩn thận, lúc A Miêu kéo chiếc hộp ra, một mảnh giấy nhỏ cũng rơi ra theo nó.
“Sinh nhật vui vẻ, Triệu Nhạc!”
A...!
A Miêu reo lên, đưa tay vỗ vai Triệu Nhạc mà cười khì khì:
“Nhạc Nhạc, quà của cậu đấy!”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu à? Thế mà giấu chúng mình nha!”
Khóe môi Triệu Nhạc khẽ giật, vội đưa tay cầm lấy chiếc thiệp nhỏ, mở ra xem thử. Dòng chữ viết trên này rất lạ, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Người gửi quà cũng không nói rõ là ai, chỉ đề mỗi lời chúc.
Triệu Nhạc ngây người, đôi mắt bồ câu xinh đẹp không ngừng nhìn chằm chằm vào hộp quà. Từ trước đến nay, không một ai quan tâm đến sinh nhật của cô cả. Ngay cả các bạn của cô, cô cũng đều giấu.
Đối với Triệu Nhạc, sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường, không đáng để cô phải bận tâm.
Dưới sự thíc giục của bạn, Triệu Nhạc run run mở gói quà ra xem.
Ngay khi vật bên trong được lộ ra, A Miêu và hai cô bạn khác đã hét lên sung sướng:
“Trời ơi! Là Hermes Paris, phiên bản năm mươi viên kim cương!”
“Thật là khủng khiếp! Người này chắc chắn phải là một đại gia rất giàu, rất giàu đấy Nhạc Nhạc à!”
Chưa dừng lại ở đó, trong lúc bốn người Triệu Nhạc đang không ngừng bất ngờ về món quà giá trị bạc triệu này thì từ ngoài cửa vang lên một tiếng gõ đều đều.
A Miêu vội chạy ra mở cửa, một người giao hàng đang gãi đầu gãi tai đứng trước mặt cô, trên tay còn cầm theo một chiếc bánh kem màu xanh ngọc rất đẹp.
“Cho tôi gặp cô Triệu Nhạc được không ạ!”
“Là tôi đây!”
Triệu Nhạc ngây người bước ra.
Người giao hàng bèn đưa chiếc bánh sinh nhật cho cô, nói mấy câu bảo cô ký tên vào biên lai vận chuyển, đoạn xoay người rời đi.
“Anh gì ơi, anh có biết là ai đã gửi bánh cho tôi không?”
“Xin thứ lỗi, tôi không biết, thưa cô!”
Triệu Nhạc càng thêm ngây ngốc, đứng yên lặng ở cửa, chiếc bánh kem suýt chút nữa thì đã rơi ra đất.
Là ai đã nhớ tới sinh nhật của cô? Chắc chắn không phải cha mẹ hay chị gái!
Là ai lại chịu bỏ ra một số tiền lớn đến như thế chỉ để tặng quà sinh nhật cho cô?
Đôi mắt Triệu Nhạc khẽ rưng rưng, nước mắt chỉ trực tuôn trào.
Anh rể, là anh, đúng không?
------------------