Tiếng cười thoải mái này của Tư Kiệt như dội vào mặt của Mãng Phiên Phiên một gáo nước lạnh.
Gương mặt của lão ta lập tức trắng bệch, lửa giận trong lòng đùng đùng bộc phát: “Tư Kiệt, mày cười cái gì?” Triệu Hinh quay phắt lại, đưa mắt lườm anh, ra hiệu cho anh nên biết thân biết phận mà ngậm mồm lại.
Thế nhưng Mãng Phiên Phiên đang vô cùng điên tiết, giờ may mắn vớ được một người để trút cơn giận, lão ta nào chịu buông ta.
Mãng Phiên Phiên xắn tay áo, sừng sổ đứng dậy, đòi bước tới dạy dỗ cho Tư Kiệt một bài học thì Lưu Liên Hoài đã vội vàng kéo tay ngăn cản lại.
“Đến nước này rồi mà ông vẫn còn ngồi so đo, tính toán với một thằng nhãi ranh hèn mọn hay sao? Tôi thật sự quá xấu hổ về ông. Hủy bỏ hôn ước thì hủy bỏ, Nhà họ Mãng chúng ta cũng không cần!” Lòng tự tôn của Lưu Liên Hoài đã đạt tới cực điểm. Kể cả phải hủy bỏ hôn ước này, bà ta cũng không cần nữa.
Lưu Liên Hoài đứng bật dậy, rảo bước về phòng, đóng rầm cửa lại, để mặc mọi chuyện ngoài này cho chồng mình xử lý.
Mãng Phiên Phiên cũng không muốn van xin nhà họ Triệu nữa. Nhìn những gương mặt giương giương tự đắc của họ, tâm can lão ta vô cùng căm hận. Quả đúng là giờ đây lão ta mới thấm câu: trong nguy nan mới biết ai là bạn, ai là thù.
Mãng Phiên Phiên nhìn thẳng vào mặt Triệu Tư Mỗ, lạnh lùng lên tiếng: “Nhà họ Mãng chúng tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước. Xin mời Triệu gia các người ngay lập tức cút xéo khỏi đây!” Rời khỏi nhà họ Mãng, Tư Kiệt và Triệu Nhạc vẫn ngồi chung một xe. Trước sự việc vừa rồi, Triệu Nhạc cũng chẳng buồn để tâm. Tính cách của cô hướng nội, không thích can thiệp vào những sự việc ồn ào, rắc rối, do vậy cô luôn luôn tỏ ra bản thân mình dửng dưng trước mọi việc.
Trong suốt cả quãng đường đi, chỉ có vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Hinh là vui sướng nhất.
Triệu Hinh vừa một tay lướt màn hình điện thoại, vừa lắc lư cơ thể theo điệu nhạc rock mà cha cô ta đang bật.
Mã Hoa ngồi vắt chân lên xe, hả hê nói: “Chúng ta đã giải quyết xong chuyện nhà họ Mãng, vậy còn Tư Kiệt, ông định đến khi nào mới Mãng, vậy còn Tư Kiệt, ông định đến khi nào mới cho hai đứa chúng nó ly hôn đây?” “Phải rồi cha, con và hắn cũng đã kết hôn hai năm rồi. Cha à, đã đến lúc chúng ta phải đuổi quách hắn ra khỏi nhà đi chứ?” Triệu Hinh vội vàng chồm lên ghế xe cướp lời mẹ, nói hùa vào theo. Chưa khi nào cô ta mong muốn ly hôn với Tư Kiệt đến như thế. Ngày ngày phải nhìn bản mặt xấu xí của anh khiến Triệu Hinh vô cùng buồn nôn mà chán ghét.
Mã Điểm Hoa chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay xuống nhìn Triệu Hinh, nhỏ giọng hỏi: “Hôm trước con với nó đã phát sinh quan hệ, liệu hai đứa chúng mày…” “Không, không có!” Triệu Hinh lắc đầu lia la, xua tay chối bay chối biến.
“Con đã uống thuốc tránh thai, mẹ yên tâm đi! Mà nếu có chẳng may, con sẽ đi phá. Để cốt nhục của hắn ở trong bụng, con thà chết còn hơn!” Sau khi trở về biệt thự, Triệu Tư Mỗ liền nhận được tin tức công ty bên Singapore đang xảy ra một số trục trặc. Bởi vậy lão ta cần phải nhanh chóng thu xếp bay sang Singapore một cách sớm nhất.
Mã Điềm Hoa luôn lo sợ Triệu Tư Mỗ kiếm cớ đi công tác để cặp bồ bên ngoài, do vậy bèn nằng nặc đòi phải đi theo ông ta.
Vì vậy, buổi chiều hôm đó, hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng nhau chuẩn bị đồ đạc, lập tức lên xe đến sân bay.
Tư Kiệt đứng trên lầu cao, nhìn theo xe hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ cho đến khi bóng xe khuất hẳn.
Anh nhấp một ngụm cà phê đắng, khóe môi khẽ cười.
Trưa nay, Tư Kiệt đã nghe được cuộc nói chuyện của Triệu Tư Mỗ cùng Mã Hoa, biết hai kẻ này đang phải chuẩn bị bay sang Sing gấp, do vậy trong đầu Tư Kiệt đã nảy ra một ý.
Chiếc xe ô tô mà hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ dùng để đi đã bị Tư Kiệt bí mật đụng chạm vào một số thao tác.
Anh không trực tiếp cắt phanh xe đi mà chỉ làm cho chiếc xe này nhất thời sẽ không hoạt động được nữa. Một lát nữa thôi ắt sẽ có kịch hay để xem.
Ở trong phòng bên cạnh, Triệu Hinh vừa mới tắm xong, đang nằm dài trên giường để cho người giúp việc sấy tóc.
Ông bà già đi rồi, chắc phải vài ngày mới về, Triệu Hinh vô cùng sung sướng. Chà chà, cuối cùng cũng được thoải mái mà làm loạn trong cái nhà này.
Điện thoại của cô ta bất chợt rung lên. Là Tô Thạc Hiên gọi tới.
“Hinh Hinh, em về rồi sao không gọi ngay cho anh!” Đầu dây bên kia, Tô Thạc Hiên lo lắng hỏi.
Triệu Hinh lười biếng không muốn trả lời nhưng vẫn cố nói: “Em mới tắm rửa xong, đang định gọi thì anh đã gọi tới trước. Thạc Hiên, ông bà già đã sang Sing, tối nay anh tới đây với em nhé!” Tô Thạc Hiên thoáng chút do dự. Nếu hai người đang ân ái mà lại bị Tư Kiệt bắt gặp thì quả thật rất mất hứng.
Thế nhưng…
Trong cái đầu nham hiểm của Tô Thạc Hiên chợt nảy ra một ý định xấu xa, liền sau đó hắn gật đầu đồng ý, hẹn Triệu Hinh tối nay đúng tám giờ sẽ tới gặp cô ta.
Triệu Hinh vui vẻ cúp máy. Trong lòng cô ta chợt nhớ tới những lần ân ái hoan lạc đến cực đỉnh cùng Tô Thạc Hiên mà bỗng cảm thấy khắp người vô cùng rạo rực. Quả thật rất đã! Trên đường cao tốc lúc này…
Tài xế riêng của vợ chồng Triệu Tư Mỗ đang vặn ga hết tốc lực nhằm đưa ông bà chủ tới sân bay một cách sớm nhất. Anh ta đã lái xe bao năm qua, khả năng ứng biến với các chướng ngại vật vô cùng thành thạo, có thể dễ dàng vượt các xe khác trong khi đang ở tốc độ cực đại mà vẫn không xảy ra hề hấn gì.
“Mau lên Trương Tiến, nếu không kịp ông đây phải chờ tận hai tiếng nữa đó!” Triệu Tư Mỗ sốt suột lên tiếng thúc giục, Mã Hoa thì thản nhiên ngồi ngả lưng ra sau ghế. Bà ta phải đi theo để mà giám sát lão chồng già này. Biết đâu lão ta lại bí mật mà hú hí cặp kè, con vương con vãi ở khắp nơi. Lúc đấy, cái gia đình bà ta đang cất công canh giữ sẽ bị tan đàn xẻ nghé ra mất.
Trương Tiến nhấn ga lao vọt lên phía trước, thuận lợi vượt qua hơn chục chiếc xe, sắp sửa kết thúc quãng đường cao tốc.
Ra khỏi đường cao tốc, Trương Tiến bóp phanh giảm tốc độ lại. Thế nhưng trớ trêu thay, phanh xe không hề suy chuyển, dù cho anh ta có nhấn nhiều như thế nào đi chăng nữa, xe vẫn không giảm tốc độ, lao vun vút về phía trước.
Mồ hôi trên trán Trương Tiến túa ra như tắm, sống lưng bắt đầu thấy ớn lạnh.
Triệu Tư Mỗ chợt cảm thấy kỳ lạ vì đã đi qua đường cao tốc mà lão thấy Trương Tiến vẫn chưa chịu giảm tốc, trầm giọng hỏi: “Sao vậy Trương Tiến? Còn không mau giảm tốc độ đi à?” Lúc này đây, mồ hôi trên người Trương Tiến đã thấm ướt lưng áo, nhỏ cả xuống cổ của anh ta.
“Ông…ông bà chủ, phanh xe, phanh xe hình như có vấn đề!” Trương Tiến lắp bắp nói.
------------------