Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 12: Màn khiêu khích ngu xuẩn






“Có phải… anh là anh ấy hay không?” Trước câu hỏi của cô, Tư Kiệt khẽ lạnh sống lưng, rùng mình mà cười chống chế: “Em đang nói tới ai vậy, Triệu Nhạc?” Chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra thân phận thật sự của anh hay sao? Triệu Nhạc khẽ nhếch miệng cười, sau đó lắc đầu gạt bỏ ý định của mình.

“Không, không có gì. Em chỉ nhất thời cảm thấy anh giống một người quen ngày xưa của em mà F thôi!” Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu trở nên khó xử. Triệu Nhạc chợt liếc thấy một con cá nhỏ màu xanh biếc trông vô cùng đáng yêu, nhất thời kích động mà đưa tay ra với, vô tình ngã trượt chân xuống hồ.

Ùm…

Tiếng động lớn nhất thời gây chú ý cho mọi người trong biệt thư. Mãng Phiên Phiên cùng Triệu Tư Mỗ chạy ra trước xem xét, nhìn thấy Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc cả người ướt nhẹp, lóp ngóp bò lên từ dưới hồ cá.

“Chết rồi. Lũ cá con của tôi!” Mãng Phiên Phiên ôm đầu kêu trời. Lũ cá dưới hồ rất ưa sạch sẽ. Một ngày ông ta phải thay nước hai lần cho chúng, tuyệt đối không để rác bẩn bay vào hồ nước. Vậy mà giờ đây cả hai con người to lù lù kia cùng rơi xuống hồ, chưa biết chừng còn đè chết vài còn cá quý hiếm của lão nữa.


Bởi Triệu Nhạc vốn rất sợ nước sâu, Tư Kiệt đã chữa trị cho cô một thời gian nên hoàn toàn hiểu được khuyết điểm đó của cô bèn nhảy xuống theo mà kéo Triệu Nhạc lên bờ.

Triệu Hinh tức giận vô cùng. Lại là gã chồng vô dụng cùng đứa em gái ngu ngốc kia gây chuyện, làm xấu hành xấu hổ Triệu gia.

Cũng may đống cá dưới hồ không xảy ra chuyện gì cả, được Mãng Phiên Phiên thay nước ngay lập tức nên chúng lại trở về cuộc sống thường ngày.

Nhìn Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc từ đầu tới cuối đều ướt nhẹp, những kẻ có mặt ở đó không ngừng chỉ trỏ bàn tán.

“Xem kìa, trên mặt người thanh niên kia có vết bớt trông gớm ghiếc chưa kìa!” “Phải đấy, phải đấy. Hình như cậu ta là con rể của ông chủ Triệu thì phải.” “Ông chủ Triệu giàu có thế hà cớ vì lý do gì mà lại gả đại tiểu thư của mình cho một kẻ nghèo rúng như thế kia nhỉ?” Những lời chê bai được nói ra này đều bị Triệu Tư Mỗ nghe thấy hết. Hai má ông ta đỏ phừng phừng, đôi tay tức thời nắm chặt lại cố gắng kìm nén cục tức đang dâng trào trong cuống họng xuống.

Nếu không phải vì ông ta trót dại mà hứa với Tư Kiệt là sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh, thì chắc chắn dù cho có đánh chết Tư Kiệt cũng đừng hòng bén mảng được động tới một cọng lông của nhà họ Triệu.

Triệu Tư Mỗ tức giận phẩy tay bước vào trong nhà, để mặc xác Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc đứng thẫn thờ ngoài kia trước bao ánh mắt soi mói của những người có mặt ở đây.

Triệu Nhạc khẽ mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ chán ghét.

Cô cười rất ít. Mà mỗi khi cười như thế, chắc chắn tâm trạng đều có vấn đề.


“Nhạc Nhạc, em không sao chứ?” Đằng sau họ có một giọng nói thâm trầm vang lên.

Triệu Nhạc cùng Tư Kiệt quay đầu lại nhìn. Một chàng trai cao lớn, gương mặt anh tuấn, lễ phục gọn gàng đang đứng yên lặng nhìn họ.

Hắn ta là Mãng Quang Phiệt, con trai thứ hai nhà họ Mãng, cũng chính là người được hứa hôn cùng Triệu Nhạc.

Ánh mắt hắn ta khẽ lướt dọc qua người của Tư Kiệt, đáy mắt ánh lên chút khinh bỉ, vênh vênh mặt lên mà tự đắc.

Không một lời chào hỏi Tư Kiệt là anh cũng đủ biết hắn ta rất khinh thường chính mình.

“Cảm ơn, em không sao!” Triệu Nhạc ngại ngùng đáp.

Mặc dù cô và Mãng Quang Phiệt được hứa hôn với nhau nhưng thực ra cô không có tình cảm gì với anh ta cả, luôn tìm thời cơ tốt để thưa với cha mẹ chuyện hủy hôn nhưng đều chưa thành công.

Triệu Hinh đứng từ xa nhìn lại phía họ bằng ánh mắt ghen tị. Ngay từ bé cô ta đã muốn được gả vào nhà họ Mãng, được làm vợ của Mãng Quang Phiệt.

Vậy mà cuối cùng lại đồng ý kết hôn cùng gã chồng vô dụng Tư Kiệt kia, quả thật vô cùng chán ghét.

Mãng Quang Phiệt vỗ tay vài tiếng, một nữ hầu lật đật chạy ra, trên tay còn cầm một bộ y phục mới rất đẹp, cúi người đưa cho Triệu Nhạc.


“Em hãy thay bộ y phục này đi kẻo cảm lạnh.” Mãng Quang Phiệt nhỏ giọng nói.

Triệu Nhạc hết nhìn anh ta lại quay sang nhìn Tư Kiệt bối rối. Anh rể Tư Kiệt vì cứu cô mà cũng nhảy xuống hồ khiến toàn thân ướt sũng, thế mà chỉ có cô có y phục mới để thay. Nhận ra hàm ý do dự của Triệu Nhạc, Tư Kiệt vội vàng xua tay cười cười: “Em mau đi thay đi. Đừng lo cho anh. Lát anh sẽ tự đi mua một bộ quần áo khác!” “Nhưng…” Triệu Nhạc còn toan nói gì nữa thì đã bị người hầu của Mãng Quang Phiệt kéo đi vào bên trong.

Ngoài hồ lúc này chỉ còn lại Tư Kiệt và Mãng Quang Phiệt, còn lại hầu hết mọi người đều đã rời đi chỗ khác.

Mãng Quang Phiệt nhìn anh chằm chằm, hai tay xỏ vào trong túi quần, nhếch miệng nói: “Đường đường là con rể nhà họ Triệu danh giá mà xem chừng nhục nhã quá nhỉ, cậu Tư, à không, anh rể Tư mới đúng!” Hai chữ “anh rể” kéo dài ra của Mãng Quang Phiệt khiến Tư Kiệt chợt cảm thấy nổi cả da gà. Anh nhún vai, làm như không thèm để ý đến hắn, bước đi lên phía trước vài bước nhưng lại bị đôi tay của hắn chặn lại.

“Tôi đã cho phép anh đi chưa? Thằng khốn này!”

------------------