Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 115




Triệu Hinh còn chưa kịp định thần lại, cả người đã bị ném mạnh lên trên giường lớn, ngơ ngác đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh.

Trước mặt cô ta đâu phải Tư Kiệt, mà là năm gã đàn ông to béo, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng, đang khoanh tay nhìn cô ta chằm chằm. Phía cuối chân giường là một chiếc máy quay tân tiến nhất đang chĩa thẳng về phía cô ta.

Triệu Hinh bất giác run lên. Dù cô ta có ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì gặp cảnh tượng này cũng sẽ hiểu ngay ra mà thôi.

“Các người... Tư Kiệt đang ở đâu?”

Haha...

Đám đàn ông phá lên cười ngạo nghễ.

“Anh là Châu Duy, làm gì có Tư Kiệt nào ở đây cơ chứ!”

Gã Châu Duy há miệng cười khểnh khệch. Trên răng của gã vẫn còn đang dính một cọng rau xanh ăn dở, khuôn mặt nung núc thịt trông vô cùng gớm ghiếc.

“Tôi không phải Triệu Nhạc. Các người đang muốn tìm cô ta mà. Tôi là Triệu Hinh!”

Triệu Hinh?

Châu Duy có chút ngạc nhiên. Con mồi mà ông chủ lớn giao cho chúng là Triệu Nhạc. Nhưng ả đàn bà đang ở trong căn phòng này lại là một người hoàn toàn khác.

“Anh Châu Duy, làm thế nào bây giờ?”

Một gã đàn ông khác vuốt vuốt cằm hỏi lại, ánh mắt ô uế vẫn đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía Triệu Hinh, thèm thuồng mà li3m mép.

“Canh chừng nó cẩn thận, để tao gọi điện hỏi ông chủ xem phải giải quyết như thế nào!”

Triệu Hinh ngồi co ro trên giường, sợ hãi cực điểm. Phía trước mặt cô ta là năm gã đàn ông to béo, cơ hồ cân nặng phải gần một tạ, còn cô ta chỉ hơn bốn mươi cân. Nếu bị chúng hành hạ, xác định chỉ có nước chết mà thôi.

Bàn tay Triệu Hinh nắm chặt, nghiến răng nguyền rủa trong đầu:

“Tư Kiệt chó má! Mày dám giở trò hèn hạ này sau lưng, bỉ ổi, vô liêm sỉ!”

Khoảng chừng năm phút sau, Châu Duy đã quay trở lại phòng. Gã ném điện thoại xuống giường, đoạn cười cợt nhìn Triệu Hinh:

“Ông chủ lớn đã có lệnh, cứ tiếp tục thực hiện theo kế hoạch!”

Yahhh!!!

Đám đàn em rú lên sung sướng, đồng loạt cởi phăng chiếc khăn tắm trên người, ném xuống dưới đất. Mười con mắt sắc quắc đang nhìn chằm chằm về phía Triệu Hinh, bộ dạng thèm thuồng thấy rõ. D*c vọng trên người chúng đã dâng cao, không thể kìm chế nổi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng la hét thảm thương của Triệu Hinh cùng tiếng cười khả ố của đám đàn ông thối tha...

Trên chiếc máy bay tư nhân, Hamansito cánh tay phải quấn gạc, làn da tái mét, cắt không còn một giọt máu đang bị trói chặt, nằm bật ở ghế sau.

Tiêu Bách Thần nhắm mắt thưởng thức điệu nhạc ballad, bàn tay vẽ thành vòng tròn trên không, tâm tư vô cùng thư thái.

A Hào vừa lái máy bay, vừa hỏi anh:

“Chúng ta đi về phía Tây phải không, cậu chủ?”

Anh gật nhẹ đầu, nhếch miệng xác nhận:

“Chọn nơi nào đất trống, cách xa khu dân cư một chút để còn thả lão già kia!”

A Hào vâng lời, lập tức quan sát bản đồ điều khiển.

Hamansito nghe câu được câu chăng, ngỡ bản thân mình sắp được thả ra, trong lòng có chút hy vọng lớn.

Tuy nhiên, Hamansito đã lầm.

Máy bay chao cánh trên không khoảng chừng mười phút, A Hào bèn hất đầu nói:

“Phía dưới là khu rừng nguyên sinh, quanh năm không có con người đặt chân đến. Cậu chủ, chọn nơi này làm địa điểm thích hợp có được hay không?”

Tiêu Bách Thần đưa mắt quan sát, lập tức gật đầu.

Hamansito được hai người vệ sĩ kéo dựng lên, từ từ cắt dây trói cho. Lão nhìn Tiêu Bách Thần, do dự mà hỏi:

“Anh... Anh sẽ thả tôi?”

Tiêu Bách Thần dựa người vào cửa kính, nhìn lão ta qua gương bằng ánh mắt chán ghét, khóe môi khẽ cong:

“Phải! Chúc ông thượng lộ bình an!”

Gương mặt Hamansito có chút giãn ra.

Cánh cửa máy bay được mở, thế nhưng máy bay vẫn không hề hạ cánh.

Hai người vệ sĩ xách vai lão ta đứng cạnh bên cửa, chờ đợi một câu lệnh của chủ nhân.

Lúc này, Hamansito mới nhận ra bản thân mình đã nhầm.

Tiêu Bách Thần sẽ thả lão, nhưng là thả từ trên cao xuống, lão có sống sót nổi hay không còn tùy thuộc vào mệnh lớn hay nhỏ.

“Không được, Tiêu Bách Thần. Cậu không thể độc ác đến thế được!!!”

Hamansito gào thét ầm ĩ.

Từ đầu tới cuối, Tiêu Bách Thần vẫn giữ gương mặt lạnh lẽo đến mức kinh hoảng. Anh ngửa cổ lên trời, cười lạnh.

“Lúc ông giết cha tôi, ông có nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay hay không?”

Hamansito vẫn cố gắng biện minh, chân tay lão ta đã hoàn toàn mềm nhũn:

“Tôi là đang giúp cậu báo thù. Tiêu Hoàng Long đã cấu kết với Triệu Tư Mỗ để gi3t chết cha mẹ đẻ của cậu. Cậu không thể làm ơn mắc oán được!”

“Im miệng! Ân oán giữa tôi và cha nuôi, không cần một lão già như ông xía vào. Ông nên nhớ cho kỹ, dù cha nuôi có làm điều gì không đúng với nhà họ Tư, nhưng công ơn dưỡng dục của ông ấy đối với tôi không thể nào bù đắp được!”

Tiêu Bách Thần dứt lời, thuận tiện phẩy bàn tay một cái, Hamansito đã bị vệ sĩ đẩy từ trên cửa máy bay xuống.

Á... Á... Á...

Lão hét lên thảm thiết, sau đó cả người rơi xuống mặt đất từ trên độ cao lớn.

“Một tiếng nữa cho người quay lại đây xác nhận thi thể!”

Tiêu Bách Thần hừ lạnh.

Đây mới chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất của anh.