“Câm mồm!”
Tiêu Bách Thần nghiến răng, dùng báng súng đập mạnh lên đầu Hamansito. Hai mắt anh vằn đỏ, tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống lão già xảo quyệt này ngay lập tức.
Trên mái đầu húi cua của Hamansito, một dòng máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra, theo quán tính nhỏ xuống bàn tong tong.
Củng Lân đứng bên cạnh không nhịn được bèn lao đến bên người Tiêu Bách Thần, mở miệng quát tháo:
“Dám đánh cả ngài Hamansito, thằng nhãi này mày đang muốn tìm đường chết ư?”
Đông tác của hắn vô cùng nhanh gọn, chỉ trong chớp mắt đã giật phăng khẩu súng trong tay Tiêu Bách Thần.
“Cậu chủ, cẩn thận!”
A Hào cùng thuộc hạ của anh lập tức lo lắng nhắc nhở.
Mà phái Hamansito cùng Củng Lân, ngay sau khi cướp được súng của Tiêu Bách Thần liền hài hứng như vớ được vàng, gương mặt giãn ra, dí súng ngược trở lại về phía anh, hất hàm đe dọa:
“Tiêu Bách Thần, chỉ cần mày nhúc nhích một bước, tao sẽ bắn vỡ sọ mày ngay! Muốn sống thì khôn hồn bảo lũ chó săn kia cút xéo khỏi đây!”
Củng Lân bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh anh, nở nụ cười nham nhở. Hàm răng vàng ởn của hắn chìa ra bên ngoài, trông vô cùng gớm ghiếc.
Hamansito thấy Củng Lân đã cướp được súng của Tiêu Bách Thần, cơ thể lập tức thả lỏng, nhự nhõm ngồi phịch xuống trên ghế.
Hiện tại Tiêu Bách Thần đang bị lão đe dọa, lão thách đám người A Hào dám nổ súng. Chỉ cần bọn họ có động tĩnh, cái đầu điển trai, anh tuấn này của Tiêu Bách Thần chắc chắn sẽ thủng một lỗ to.
“Tiêu Bách Thần, mày nghe hiểu chứ, còn không mau cho chúng cút ra khỏi đây!”
Hamansito hất hàm yêu cầu.
Phía bên A Hào đã có chút lung lay. Nếu họ không nghe theo Hamansito, chỉ e tính mạng của Tiêu Bách Thần sẽ khó mà toàn vẹn.
Trái ngược với không khí căng thẳng hiện tại, Tiêu Bách Thần lại vô cùng nhàn nhã.
Anh ngồi lên mặt bàn của Hamansito, mặc kệ thái độ thù ghét của lão ta, nhếch miệng cười gằn:
“Nào, bắn đi. Bắn chính giữa đỉnh đầu của tao, chỗ này rất nhiều máu!”
“ Mày đang thách tao?”
Củng Lân trừng mắt nhìn anh, thẫn thờ hỏi lại.
Gương mặt hoàn hảo của Tiêu Bách Thần lại tiếp tục gí sát về phía Củng Lân, thách thức hắn nổ súng.
“Được! Là do mày ép tao!”
Củng Lân hét ầm lên một tiếng, mặc kệ Hamansito mà nhất quyết lên nòng, nhằm thẳng chính giữa huyệt thái dương của Tiêu Bách Thần mà lên nòng bắn.
Tạch...
Củng Lân bấm đi bấm lại cò súng, tuy nhiên, trái với những gì hắn đang nghĩ, họng súng hoàn toàn không có bất cứ một chuyển biến nào khác thường cả.
“ Chết tiệt!”
Củng Lân há miệng chửi thề.
Trong súng không có đạn.
Viên đạn duy nhất được đặt trong đó đã bị Tiêu Bách Thần b ắn ra khi nãy.
Chẳng trách anh lại có thể bình tĩnh đến mức này.
“Củng Lân, mày đã quên mất một việc, ngoài súng ra, tao còn luôn giữ trong người một con dao sắc!”
Phụt!!!!
Tiêu Bách Thần vừa dứt lời, từ trong cạp quần anh, nhanh chóng lôi ra một con dao bấm sắc nhọn, trên thân có khắc độc một chữ “Tiêu”.
Anh xoay người ra phía sau, dùng lực kéo mạnh cánh tay đang cầm súng chĩa về phía mình của Củng Lân, vật ngược hắn xuống nền nhà.
Củng Lân cả người bị nhấc trên không, lưng đập mạnh xuống đất, kêu la oai oái.
Tuy nhiên, hắn thừa biết, nếu như hắn nằm im ở đây thì chỉ có nước chịu chết.
Củng Lân nén đau, bò dậy, dùng sức lao vào trong đám đông hòng thoát nạn.
Thế nhưng động tác của hắn dù có nhanh đến mức nào chăng nữa cũng không thể nào ngang tầm với sức lực kinh người của Tiêu Bách Thần. Anh nhoài người ra phía cửa, trực tiếp túm mạnh lấy tóc của Củng Lân, giật mạnh về phía sau.
Một mảng da đầu của Củng Lân tức thì bị bứt ra, máu tươi chảy ào ạt.
Vì quá đau đớn, hắn nằm bẹp xuống dưới đất, ôm đầu lăn qua bên bày sang bên khác, cả gương mặt nhớp nháp máu tươi.
“Ôi!!! Mẹ kiếp,ọe!!!”
Hamansito hai mắt trợn ngược, tức tốc cúi gập người nôn thốc nôn tháo.
Cảnh tượng bị lột da đầu này quả thực quá mức khủng khiếp, lão ta sợ hãi đến mức run cầm cập.
“Đau quá... Đau quá...!”
Củng Lân giãy giụa vật vã, thỉnh thoảng lại lên cơn co giật.
Tiêu Bách Thần cầm lấy khẩu súng mà A Hào đưa cho, lạnh lùng nhằm hướng Củng Lân mà bóp cò.
Tiếng súng nổ vang trời, Củng Lân, thuộc hạ th@n tín của Hamansito đã chết. Bây giờ, toàn bộ thế lực của lão ta đã bọ người của Tiêu Bách Thần khống chế.
Tin tức Hamansito nhận được đã bị đổi trắng thay đen. Sát thủ hại chết Thái Kim Phong đã bị A Hào tóm được nhanh chóng, đoạn ép hắn phải khai báo gian lận rằng Tiêu Bách Thần vẫn hoàn toàn không hề hay biết sự thật về cái chết của Tiêu Hoàng Long. Bởi vậy Hamansito mới chủ quan, đinh ninh rằng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.
Lão ngồi co ro vào một góc bàn, chờ đợi cái chết đắp sửa đến với mình.
Tiêu Bách Thần giơ họng súng kề môi, há miệng thổi một hơi, đôi mắt nheo lại vô cùng tà ác:
“Hamansito, trước khi dùng máu của ông để tế mộ cha tôi, thì hãy cho tôi mượn bàn tay phải của ông một lát!”
“Bàn, bàn tay phải? Mày, mày, mày cần tay tao để làm gì? Mày nên nhớ, nếu tao mà chết, Lý Phú Quý sẽ không để yên cho mày đâu!”
Trong tòa nhà thị chính Địa Trung Hải, vang vọng âm thanh gào thét thảm thiết của Hamansito.
Đám thuộc hạ của ông ta bị người của Tiêu Bách Thần canh giữ, chỉ biết yên lặng mà cắn răng sợ hãi.
Rắn mất đầu, chó mất chủ, chúng chỉ còn biết chờ đợi cái chết!