Lúc Vu Hoàng Lan nhận được tin Thái Kim Phong đã chết, cả người cô ta run rẩy dữ dội.
Tiêu Bách Thần thờ ơ nhìn cô ta, nhếch môi cười lạnh:
“Các người mù quáng, lao đầu vào mà hầu hạ, làm việc cho Hamansito, cuối cùng bị người của lão ta dứt điểm gi3t chết để bịt đầu mối. Thật là ngu xuẩn!”
Hai bàn tay Vu Hoàng Lan, trong đầu cô ta không ngừng mắng nhiếc Hamansito gấp trăm vạn lần.
Tiêu Bách Thần đưa mắt ra hiệu cho Bạch Khởi La cởi trói, đoạn bình thản nói tiếp:
“Đi đi! Tôi không muốn tính toán với cô làm gì nữa. Thế nhưng cô nên nhớ, nếu Tiêu Bách Thần này đã muốn, cô có thể chết bất cứ lúc nào!”
Vu Hoàng Lan loạng choạng ôm bụng bước ra ngoài cửa. Có lẽ, cái chết của Thái Kim Phong đã trở thành một cú sốc quá lớn đối với cô ta.
Bạch Khởi La đưa mắt nhìn theo một lúc, đoạn mới sực nhớ ra “ông lớn” mà Tiêu Bách Thần đã dò la, chính là Hamansito, liền lập tức nhíu mày thắc mắc:
“Hamansito vì lẽ nào lại trở mặt mà hãm hại cha con anh chứ?”
Nghe cô hỏi, anh không đáp.
Tiêu Bách Thần xoay lưng rời về phía xe, hờ hững nói:
“Khởi La, việc ở Miến Điện đành tạm giao cho cô xử lý!”
“Anh... đến tìm Hamansito?”
Không cần anh trả lời, nhưng chính sự im lặng của Tiêu Bách Thần đã cho cô câu khẳng định chắc chắn.
Tiêu Bách Thần ngước nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm, hé nhìn những đám mây vần vũ bằng một nửa con mắt.
“Cậu chủ, đồ cậu chủ yêu cầu đã chuẩn bị đầy đủ ạ!”
A Hào cẩn thận đưa súng cho anh. Súng ngắn do đích thân Mã Tư Đào thiết kế gấp rút, có sức bắn tỉa và công phá gấp năm lần loại súng thường.
Theo Tiêu Bách Thần yêu cầu, toàn bộ thuộc hạ của anh cũng đều được trang bị bằng loại súng hiện đại bậc nhất này hết.
Nòng súng nhỏ gọn nhưng lại có khả năng chứa số lượng đạn lên tới bốn mươi viên. Đạn cũng là loại thiết kế riêng, nhỏ chỉ bằng một phần ba viên đạn bình thường.
Mã Tư Đào đặt tờ giấy chuyển nhượng vũ khí vào tay anh, nhỏ giọng nói:
“Anh nên nhớ, tôi đã gắn nòng giảm thanh cho anh. Súng rất bén, anh phải cẩn thận, không được tự làm tổn thương chính mình!”
Tiêu Bách Thần gật nhẹ đầu, đoạn cùng thuộc hạ đã chọn lựa kỹ càng, cùng nhau lên máy bay riêng, chuẩn bị khởi động buồng lái.
Bạch Khởi La nhìn theo cho đến khi máy bay khuất dạng mới thở dài bước vào trong biệt thự.
.......
Triệu Đình Khiêm ngồi trong phòng riêng, bực bội ném tờ giấy xin nghỉ phép của Bạch Khởi La xuống đất, lụng bụng mà chửi thầm:
“Nhân viên càng lúc càng lười khác, siêng năng quá tới nỗi nghỉ phép nửa tháng trời!”
Hắn lôi điện thoại ra khỏi túi, mở máy gọi điện cho Bạch Khởi La.
Tút... Tút...
Đầu dây bên kia chỉ truyền lại một loạt âm thanh tút dài. Bạch Khởi La vốn chỉ dùng một số điện thoại để liên lạc riêng với hắn. Ngay khi cô xin nghỉ phép đã hoàn toàn tắt ngấm điện thoại, đừng hòng Triệu Đình Khiêm có thể liên lạc được.
Triệu Tư Mỗ vốn dĩ cho rằng, bản thân của lão đã hoàn toàn có thể khắc chế Tư Kiệt. Cuối cùng ai ngờ, gã con rể vô dụng kia của lão không hề chết như dự đoán, trái lại còn trở thành chủ tịch tập đoàn Long Thế Cố Trường Lục, đối thủ cạnh tranh đáng gờm của Triệu Thị.
Từ khi Mã Hoa chết, Liễu Mai nghiễm nhiên trở thành Triệu phu nhân, cai quản toàn bộ việc nhà trong biệt thự.
Bà ta ngồi vắt chân trên ghế, ngửa cổ gọi lớn:
“Triệu Nhạc, xuống đây dì có chuyện muốn nói!”
Nghe tiếng gọi, Triệu Nhạc từ trên lầu bình thản bước xuống.
Liễu Mai vốn không ưa gì hai đứa con gái riêng của chồng mình, bèn kênh kiệu mà nói:
“Dì đã bàn với cha con sẽ cho con sang Hàn để du học. Con thấy thế nào?”
Triệu Nhạc đủ thông mình để hiểu Liễu Mai đang có ý định muốn đuổi thẳng cô ra khỏi nhà. Cô ngồi thẳng lưng, ung dung mà đáp:
“Dì Mai, mẹ con mất chưa được một tang. Vì vậy, con sẽ không đi đâu cả.”
Liễu Mai có phần bực bội, nhếch môi răn đe:
“Mẹ con mất đã có dì ở nhà trông giữ bài vị. Nếu con không muốn, đừng trách cha con vì tốt cho con lại phải dùng vũ lực!”
Triệu Nhạc hừ lạnh, đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt bà ta mà quật cường đáp:
“Dì cũng hãy nhớ lấy bổn phận của mình! Dù mẹ con đã mất, nhưng dì trước sau vẫn chỉ là thứ phu nhân, mọi quyền hành của mẹ con từ trước đến nay sẽ do hai chị em con quản lý!”
Gương mặt Liễu Mai đã trở nên nhăn nhó, méo mó, lúc trắng lúc xanh.
Bà ta tức đến ứ họng, nhưng vẫn cố bày ra khuôn mặt dịu dàng nhất có thể.
Triệu Nhạc xoay người bước lên trên lầu, vừa lúc Triệu Đình Khiêm cũng đã trở về.
Bốn mắt nhìn nhau trừng lớn, kẻ nào người nấy đều chạy theo những suy nghĩ phức tạp.
Liễu Mai đánh mắt ra hiệu cho Triệu Đình Khiêm ngồi xuống, không quên đưa cho hắn tách trà hoa cúc ấm nóng.
“Mẹ muốn con giải quyết càng sớm càng tốt hai đứa con gái vô dụng này của lão Triệu. Nếu chúng còn ở đây ngày nào, địa vị của mẹ con mình chắc chắn sẽ bị lung lay!”
Triệu Đình Khiêm hai tay bó gối, cười nhẹ:
“Mã Hoa đã chết. Nếu lần này Triệu Hinh và Triệu Nhạc chết nữa, chắc chắn sẽ khiến cho lão ta nghi ngờ!”
Lông mày của Liễu Mai chợt chau lại, đoạn băn khoăn mà đáp:
“Vậy con hãy tìm cách giải quyết nhanh gọn đi. Ngày nào chúng cũng nhìn mẹ bằng ánh mắt hằn học, quả thực mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi!”
“Vâng!”
Triệu Đình Khiêm gật nhẹ đầu, khóe môi khẽ nhếch đầy hiểm độc.