Tiếng động phát ra bập bõm, lúc rõ lúc không, giống tiếng thở khan của người già.
Tiêu Bách Thần đưa tay, gõ xuống nền nhà ba tiếng.
Cạch...cạch...cạch...
Lập tức, từ trong góc phòng, âm thanh đáp lại cũng vang lên một cách rõ ràng.
Hai mắt Tiêu Bách Thần sáng bừng, bước chân càng thêm nhanh hơn.
Ngoài đồ vật cũ rích bị ném ngổn ngang ở bên trong, càng vào sâu hơi ẩm càng thêm lạnh lẽo.
Tiêu Bách Thần cầm đèn pin chuyên dụng, chiếu khắp mọi ngóc ngách, chợt thấy sâu bên trong có bóng người đang ngồi dựa lưng vào tường, hai tay bị trói quặt ra phía sau, tóc xõa bù xù.
Mã Tư Đào?
Nghe tiếng gọi, cô gái kia hơi nghiêng đầu phản ứng, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía anh.
Quả đúng như Tiêu Bách Thần dự đoán, Mã Tư Đào ngoài kia là giả mạo. Người anh đã cứu ở thang máy là Mã Tư Đào thực sự, còn cô gái đã hẹn ở quán cà phê là kẻ giả mạo.
Tiêu Bách Thần ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay nâng đầu Mã Tư Đào lên. Có lẽ Mã Tư Đào bị bắt ngay sau khi gặp anh trong thang máy. Ngoài vài vết thương ngoài da, nhìn chung không có gì đáng quan ngại.
“Mã Phụng Hi...”
Mã Tư Đào khó khăn thốt ra ba chữ. Hai người cùng họ Mã, gương mặt lại giống nhau như đúc, có lẽ nào là... chị em sinh đôi?
Bốp...bốp...
Ngoài cửa hầm vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi.
Mã Phụng Hi đã đứng ở bên ngoài từ lúc nào. Cô ta dựa lưng vào thành tường, nhếch mép nhìn anh cười khẩy.
“Tiêu Bách Thần ơi là Tiêu Bách Thần, anh quả thực không hổ danh thông minh như lời đồn. Nói đi, anh phát hiện ra thân phận thật của tôi từ lúc nào?”
Mã Tư Đào ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn Mã Phụng Hi, thì thầm nói:
“Chị gái, anh Tiêu là người tốt, hãy tha cho anh ấy!”
Hai mắt Mã Phụng Hi chợt chau lại, nét thù ghét hiển hiện thấy rõ.
“Câm mồm. Tính mạng của mày còn không giữ được mà còn lên tiếng xảo biện cho người khác à?”
Mã Phụng Hi đã phát hiện ra anh, vậy thì Bạch Khởi La ở bên ngoài, có lẽ cũng sớm bị cô ta nhìn thấu.
“Khởi La đâu?”
Mã Phụng Hi nghe anh hỏi, chỉ cười nhẹ mà đáp:
“Yên tâm. Bạch Khởi La ở ngoài kia, tôi không làm hại cô ta.”
Tiêu Bách Thần càng thêm tò mò. Chị em sinh đôi với nhau mà Mã Phụng Hi lại bắt cóc em gái, giả mạo thân phận, mục đích để làm gì?
Dường như đọc được suy nghĩ của anh, Mã Phụng Hi ngửa cổ lên trời, thở dài nói rõ đầu đuôi:
“Tôi bắt nhốt Tư Đào ở đây, cốt là để nó không tham gia nghiên cứu chế tạo vũ khí hạng nặng. Làm người bình thường không phải tốt hơn sao? Chỉ vì tài năng hơn người này của nó, người thân của chúng tôi đã chẳng còn mấy ai!”
Tiêu Bách Thần khẽ chau mày, ngạc nhiên hỏi lại:
“Mục đích của cô như thế nhưng có cần phải bắt nhốt cô ấy như vậy không?”
Mã Phụng Hi hừ lạnh:
“Không nhốt nó lại, Tư Đào chắc chắn sẽ chạy đến chỗ các anh nhờ hợp tác. Hừ, đừng hòng!”
Trước thái độ của Mã Phụng Hi, Mã Tư Đào chỉ lắc lắc đầu, tỏ ý không bằng lòng.
Sự nghiệp cả đời của cô, đừng hòng cô để chị gái tùy cơ phó mặc.
“Thả Mã Tư Đào ra đi!”
Tiêu Bách Thần nhàn nhạt nói. Hai mắt Mã Phụng Hi bừng bừng lửa giận, mở miệng mắng:
“Anh là cái thá gì mà chĩa mũi vào việc riêng của chúng tôi? Mau cút ra ngoài!”
Hàm ý đuổi khách thấy rõ, thế nhưng Tiêu Bách Thần chỉ cười lạnh:
“Cô mở miệng nói muốn tốt cho Mã Tư Đào, nhưng thực chất cô đang âm mưu muốn thay cô ấy thừa hưởng mọi thành quả cô ấy xây dựng từ trước đến giờ, có đúng không?”
Mã Tư Đào nghe anh nói thì càng bất ngờ hơn gấp bội lần, không dám tin vào tai mình.
Không đợi Mã Phụng Hi biện minh, anh thẳng thắn nói tiếp:
“Thứ nhất, cô nhốt Mã Tư Đào vào trong hầm hoang như thế này, lại không cho đồ ăn, thức uống, há chẳng phải muốn bỏ đói chết cô ấy hay sao? Thứ hai, cô âm thầm thay thế Mã Tư Đào đến gặp tôi để trao đổi hợp đồng, hẹn riêng tôi đến nhà để tạo dựng niềm tin cho người khác về thân phận của mình.”
Tiêu Bách Thần càng nói, gương mặt Mã Phụng Hi càng thêm méo mó khó chịu.
“Mã Phụng Hi, vì sao cô biết tôi và em gái cô tình cờ gặp nhau. Nếu cô không lén lút theo dõi cô ấy thì làm sao mà cô có thể biết được?”
Làn da Mã Phụng Hi lúc trắng lúc xanh, ấp úng không biết nói ra tiếng. Mã Tư Đào thì đã hoàn toàn bị những lời nói của anh thuyết phục, nước mắt giàn giụa, không nói lên lời.
Có trời mới biết chính chị gái ruột của mình lại muốn đưa cô vào chỗ chết.
“Anh im miệng! Còn nói láo nữa tôi gi3t chết anh!”
Cô ta vừa dứt lời, phía ngoài cửa chợt có một bóng đen lao tới, nhanh chóng cầm dao dí sát cổ Mã Phụng Hi:
“Người phải câm là cô, Mã- Phụng- Hi!!!”
“Khởi La, sao em thoát ra được?”
Trên người Bạch Khởi La vẫn còn sót sợi dây trói mà Mã Phụng Hi dùng để trói cô khi nãy.
Mã Phụng Hi cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Cô ta trừng mắt, nhếch miệng mà đáp:
“Phải! Sự thật đúng như những gì anh ta nói đấy. Mã Tư Đào, từ bé đến giờ, điều gì mày cũng hơn tao. Chúng ta giống hệt nhau về gương mặt, nhưng thành quả mày có tao lại không được hưởng. Mã Tư Đào, chỉ còn cách bớt đi một gương mặt này thì tao mới có thể thoải mái mà ngoi ngóp sống nổi ở cái thành phố này!”
Mã Tư Đào cũng đã chấp nhận sự thật. Tiêu Bách Thần giúp cô cởi trói, cô yếu ớt đứng dậy nhìn chị gái, rành rọt nói từng tiếng:
“Mã Phụng Hi, nếu cho chị nghĩ lại, chị vẫn muốn giết em?”
Mã Phụng Hi lập tức gật đầu, nhếch miệng đáp:
“Chắc chắn!”
Cô ta đã căm ghét Mã Tư Đào đến tận xương tủy. Cho dù có khuyên can hết nước thế nào, Mã Phụng Hi cũng không bao giờ đổi ý.
“Đâm chết em đi!”
Mã Tư Đào cầm dao, trực tiếp đưa cho Mã Phụng Hi.
“Đâm chết em đi!”
Cô bình thản nói chậm rãi từng chữ...