Trong phòng nhiều đồ đạc đến nỗi Chung Tĩnh Di phải dời mấy hộp sữa mới có thể đi vào phòng ngủ.
Nhưng lúc tiến vào phòng, cô choáng váng.
Quần áo của cô cùng Linh Linh đều được gấp chỉnh tề trên giường, đều là những đồ theo mùa cần thiết.
Lần trước đi vội vàng, có rất nhiều đồ này nọ chưa kịp mang đi, lần này trở về, Chung Tĩnh Di muốn mang đi một lần hết luôn.
Nhưng cô không nghĩ tới, Giang Chí Thành lại thu dọn chỉnh tề sẵn trước cho mình.
Bên dưới đống quần áo hé ra một mảnh giấy, Chung Tĩnh Di cầm lên xem, trên mảnh giấy viết: “Biết em có dịp trở về, đồ đạc anh giúp em sắp xếp một chút, tất cả đều là đồ của em với Linh Linh thích.
Có những quần áo cũ rồi, anh đã giúp em dọn dẹp, sau sẽ mua đồ mới cho em.
Tuy rằng anh không biết hai người đang ở đâu nhưng cũng có thêm Gia Hỉ ở đó giúp hai người, anh cũng không cần phải lo lắng.
Chỉ cần duy nhất chú ý là dạ dày của em không được tốt.
Ở mặt sau của tờ giấy này có ghi phương thuốc của một thầy thuốc Đông y mà anh đã tìm, hiệu quả tốt lắm, em có thể thử xem.
Ngoài ra, tiền học phí trường mẫu giáo của Linh Linh anh đã trả rồi.
Những chuyện trong quá khứ, anh cũng không nhiều lời, chỉ mong có thể lại có thêm một cơ hội, tiếp tục duyên cũ.”
Chữ viết kia chưa đẹp tới mức như là bậc thầy viết, nhưng nhìn lại rất có ấn tượng.
Như thiết họa ngân câu, rồng bay phượng múa.
Cái gọi là “nhìn chữ mà biết người”, nhìn những nét chữ như vậy, chủ nhân của chúng chắc chăn là một người có lòng dạ và khát vọng rộng lớn.
Đây là, hẳn là Giang Chí Thành lưu lại, anh ta là người như vậy sao?
Chung Tĩnh Di không biết là, giữa những hàng chữ kia đều chứa từng nét khói lửa, lại làm cho cô cảm thấy như được trở về thời điểm yêu đương nồng nhiệt.
Khi đó Giang Chí Thành không giống như bây giờ, hắn rất thông minh, còn được coi như là học bá của trường.
Sau khi bước ra ngoài xã hội mới hiểu được, người càng thông minh, càng dễ bị nhắm vào.
Tuổi trẻ tràn đầy nghị lực của Giang Chí Thành, trong quá trình đi xin việc đều bị từ chối, hắn cũng không giỏi giải tỏa áp lực căng thẳng, cuối cùng hắn từ bỏ bản thân, trầm mê lao vào rượu chè và cờ bạc không kiểm soát.
Chung Tĩnh Di lật qua mặt trái của mảnh giấy, vẫn là nét chữ mạnh mẽ, trên mặt viết rất nhiều tên thuốc và lượng dùng cùng với cách chưng thuốc.
Phần phương thuốc này là Giang Chí Thành ở tương lai trong lúc vô ý có đụng phải một vị thầy trung y rất lợi hại.
Khổ cực cầu xin một hồi lâu, mới lấy được phương thuốc trong tay.
Giang Chí Thành đưa phương thuốc tới trước mộ Chung Tĩnh Di đốt, sau đó khóc thật lâu.
Khi đó hắn đã có gia tài bạc triệu, có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn nhưng người thật sự nên hưởng thụ tất cả những thứ này đã không còn nữa.
Đôi mắt Chung Tĩnh Di chuyển từ tờ giấy sang quần áo trên giường.
Những bộ quần áo này, chính xác là những kiểu cô và Linh Linh thích.
Những bộ quần áo trước đây không mặc, không cam lòng bỏ đi giờ đã không thấy nữa.
Trong lòng Chung Tĩnh Di nặng trịch, cô không biết chính mình hiện tại nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với những điều này.
Lại nói trước đây, cô tưởng cái nhà này sẽ như một đống rác nhưng sau khi trở về nhìn từng khung cảnh nhà cửa đều vượt quá sự mong đợi của cô.
Trong phòng khách mặc dù rất nhiều đồ đạc nhưng đều được sắp xếp ngăn nắp, không có chỗ để chất nguyên liệu, cũng không nhìn rõ bụi bặm, hiển nhiên đã được lau chùi sạch sẽ.
Trong phòng thơm mùi hoa quả, thỉnh thoảng lan đến chóp mũi, làm cho tâm tình đều trở nên vui vẻ.
Chung Tĩnh Di cảm thấy có chút mông lung, người chồng trước đây của cô là người khiến kẻ khác thất vọng.
Chỉ vài ngày không gặp, hắn như trở thành một con người khác.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới, chuyện này có khi là Giang Chí Thành tìm người diễn trò, hỗ trợ làm bộ.
Nhưng mà hắn làm bộ thì có ý nghĩa gì đâu?