Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đã bao nhiêu năm rồi, trái tim Tang Lam Nhược mới cảm nhận lại đau đớn thấu tâm.
Thậm chí còn khiến bà đau lòng hơn so với khi nghe tin phu quân ch3t trận năm đó. Mong mỏi mười chín năm, nữ nhi ngày đêm nhớ nhung cuối cùng cũng xuất hiện, thì ra... trong mắt nữ nhi, bà chỉ là người xa lạ.
"Ta đã quen tự xử lý chuyện của mình."
Câu nói của Mộ Khinh Ca luôn quanh quẩn bên tai Tang Lam Nhược, như mũi tên bắn bà vạn tiễn xuyên tâm: "Nó trách ta nhiều năm không quan tâm sao? Nó đang nói cho ta biết bây giờ nó không còn là đứa trẻ thích bám nương rồi sao?"
Tang Lam Nhược túm nhăn vạt áo, khớp xương ngón tay trắng bệch.
Bà cắn chặt môi rỉ máu mà không biết, nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca đầy án náy.
"Nói chuyện cũng vô dụng. Mộ Lạc Phong, đi ra." Mộ Khinh Ca nói Mộ Lạc Phong.
Mộ Lạc Phong chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Mộ Khinh Ca châm biếm: "Thế nào? Chuyện do mình gây ra, cứ vậy là xong sao?"
"Không! Không phải ta làm!" Mộ Lạc Phong yếu ớt cãi lại. Bây giờ dù gã có giảo biện, có ngoan cố kiên trì, thì sau khi Tô Noãn Noãn xuất hiện đã trở nên ghê tởm.
"Lạc Phong! Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi rốt cuộc có từng làm chuyện vô liêm sỉ như vậy không? Có phải ngươi vấy bẩn trong sạch của Tô tiểu thư không?" Mộ Thần giận mắng.
Hắn thật sự quá thất vọng rồi, thất vọng đến mức không biết nên trách cứ Mộ Lạc Phong thế nào.
"Tộc thúc, ngươi phải tin ta..." Ánh mắt Mộ Lạc Phong lập loè, thậm chí không dám nhìn Mộ Thần.
"Ngươi nhìn vào mắt ta mà nói!" Mộ Thần mắng gã. Thanh âm nghiêm khắc, khiến Mộ Lạc Phong rốt cuộc có đủ dũng khí ngước mắt nhìn hắn. Nhưng lại không thể che giấu chột dạ.
Mộ Thần bắt được một tia chột dạ, khiến hắn hiểu rõ chân tướng sự thật.
Hắn đau lòng nói: "Nếu đúng là do ngươi làm, vậy hôm nay ngươi coi như nể mặt chúng ta, thỉnh tội Khinh Ca thiếu chủ đi. Muốn đánh muốn phạt, ngươi quyết không thể phản kháng. Vị Tô tiểu thư này, ta làm chủ, để ngươi cưới nàng. Sau này ngươi phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, không thể cô phụ. Nếu không ta quyết không tha cho ngươi."
"Cái gì! Tộc thúc muốn ta cúi đầu trước Mộ Khinh Ca? Còn bảo ta cưới một đứa tàn hoa bại liễu?" Mộ Lạc Phong giật mình.
"Ngươi đừng mong ta gả cho một kẻ vô sỉ vấy bẩn trong sạch ta. Ta chỉ muốn tự tay gi3t gã trả thù." Tô Noãn Noãn nghe Mộ Thần nói, tròng mắt đỏ đậm phản đối.
Hai người đồng thời lên tiếng, mà câu nói "tàn hoa bại liễu" của Mộ Lạc Phong cơ hồ đâm nàng mình đầy thương tích. Hận không thể xông lên xé xác gã thành từng mảnh.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Mộ Thần, cách giải quyết của ngươi có phải quá hão huyền rồi không?"
Thần sắc Mộ Thần xen lẫn tia giãy giụa, nói Mộ Lạc Phong: "Ngươi câm miệng cho ta! Chuyện tới bây giới, ngươi còn muốn nói gì nữa?" Hắn túm tay Mộ Lạc Phong, nói với Mộ Khinh Ca: "Hôm nay ta chém một tay hắn xuống, xem như bồi tội Khinh Ca thiếu chủ." Hắn muốn giữ mạng Mộ Lạc Phong. Nhưng mà, Mộ Lạc Phong lại không hiểu nỗi khổ tâm của hắn.
"Tộc thúc ngươi điên rồi! Ngươi không thể chém tay ta. Ngươi chặt đứt tay ta, ta còn tu luyện thế nào? Làm sao dẫn dắt Mộ tộc trở lại đỉnh cao được?" Mộ Lạc Phong hoảng sợ, liều mạng giãy giụa muốn rút tay mình ra.
Mộ Thần thống khổ nhắm mắt.
Mộ Lạc Phong phạm phải trọng tội như thế, còn nói gì đến dẫn dắt Mộ tộc trở về đỉnh cao? Giữ được cái mạng của gã, đã coi như niệm tình nghĩa sống chung nhiều năm.
Mộ Lạc Phong đã không còn tư cách tranh đoạt vị trí Thiếu chủ Mộ tộc, điểm này hắn còn không nhìn thấu sao?
Họ, hậu duệ Mộ tộc, không thể đẩy một kẻ ô nhiễm phẩm hạnh ngồi lên chức vị Thiếu chủ. Huống chi gã còn kém xa Mộ Khinh Ca.
"Mộ Thần! Ngươi dám dĩ hạ phạm thượng? Đừng quên ta mới là chủ tử của ngươi! Ngươi không thể bảo vệ ta, cư nhiên thông đồng người ngoài muốn mưu hại ta, ngươi không làm thất vọng ta sao? Không làm thất vọng Mộ tộc sao? Ta hiểu rồi, trước đó ta nên sớm hiểu... các ngươi coi trọng tiểu tử kia nên chướng mắt ta? Hiện tại ước gì ta ch3t, sau đó được sang nhờ cậy hắn đúng không? Hừ, các ngươi đều là lũ khinh chủ. Mộ tộc cái gì, trung nghĩa cái gì, đều là một đám hỗn đản." Mộ Lạc Phong không giãy ra được, dưới tình thế cấp bách mắng loạn không lựa lời.
Từ đầu gã nhằm vào Mộ Thần, khiến đám người Mộ Bằng sinh bất mãn với gã. Nhưng sau đó lại nhằm vào Mộ tộc, lập tức khơi dậy lửa giận của họ.
Lúc Mộ Lạc Phong mắng đến Mộ tộc, Mộ Thần đột nhiên mở to mắt quát mắng: "Câm miệng!" Hắn nâng một tay khác lên. Bàn tay quấn quanh linh lực màu vàng dừng ngay trước trán Mộ Lạc Phong.
Một chưởng đánh xuống, e là Mộ Lạc Phong sẽ thất khiếu đổ máu mà ch3t.
"Kim cảnh!" Mộ Khinh Ca nheo mắt, thấy Mộ Thần bại lộ tu vi, thầm tính toán: "Nếu lão đông tây này muốn ngăn ta gi3t người, chắc phải thả Hống ra mới giữ chân được."
Nàng căn bản không nghĩ tới nơi này là Tang gia, ở Tang gia chắc chắn có cường giả Kim cảnh trấn giữ. Càng không nghĩ tới, nếu gặp phải trở ngại thì xin Tang gia giúp đỡ.
Một chưởng của Mộ Thần tuy không đánh xuống, nhưng giúp Mộ Lạc Phong tỉnh hồn.
Mặt gã tái đi, quỳ chân xuống đất đau khổ cầu xin hắn: "Tộc thúc, ta sai rồi! Lạc Phong biết sai rồi, ta không nên nói vậy. Lạc Phong bảo đảm chỉ cần ngươi không chém tay ta, ta nhất định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, tập trung tu luyện, không cô phụ kỳ vọng. Ngươi cứu cứu ta, ta không muốn mất tay!"
"Ta không cần tay ngươi." Mộ Khinh Ca xem diễn nửa ngày, lạnh lẽo ném ra một câu.
Mộ Lạc Phong nghe vậy dừng khóc, Mộ Thần cũng quay đầu nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca nâng mắt. Con ngươi thấu triệt phiếm ánh sáng lạnh vô tình, từng câu từng chữ không cho phép cự tuyệt: "Thứ ta muốn, là mạng ngươi."
Thứ ta muốn, là mạng ngươi!
Sáu chữ nói đến vân đạm phong khinh, cố tình như hòn đá ném vào mặt hồ.
Tang Dực Trần phấn khích trước dáng vẻ cuồng ngạo của Mộ Khinh Ca, cực kỳ sùng bái. Ánh mắt Tang Thuấn Vương nhìn Mộ Khinh Ca cũng có thêm nghiên cứu và đăm chiêu.
Mộ Thần và Mộ Bằng đều ngẩn ra. Cảm giác vô lực xoay chuyển trời đất dâng lên đáy lòng.
Nội tâm Tô Noãn Noãn đầy thống khoái.
"Không! Ngươi không thể gi3t ta!" Mộ Lạc Phong bò lui ra sau.
Mộ Khinh Ca không để ý tới gã, mà hỏi Đại Tư Tế: "Trong số các ứng viên Mộ tộc đều là đối thủ cạnh tranh của nhau. Kết quả đều là ngươi ch3t ta mất phải không?"
Đại Tư Tế cười bình đạm, cặp mắt cơ trí hiểu rõ mục đích của Mộ Khinh Ca.
Ông đứng dậy cung kính đáp lại Mộ Khinh Ca: "Đúng vậy, Thiếu chủ."
"Ngươi là ai?" Mộ Bằng hỏi.
Đại Tư Tế nâng mắt nhìn hắn, cười đạm trả lời: "Ngươi có thể gọi ta là Di tộc, cũng có thể gọi ta là Thiên Lộc giả."
"Ngươi là Thiên Lộc giả!" Mộ Bằng tràn ngập kinh hãi.
Thân là hậu duệ Mộ tộc, hắn và Mộ Thần đều biết Thiên Lộc giả mang ý nghĩa gì. Bọn họ biết có một Thiên Lộc giả đi theo huyết mạch dòng chính Mộ tộc về hướng Lâm Xuyên.
Nhưng họ không ngờ Thiên Lộc giả có địa vị đặc thù trong Mộ tộc, cư nhiên nhận Mộ Khinh Ca là chủ, lại còn xuất hiện bên cạnh nàng.
Mộ Bằng chấn kinh rồi, Mộ Thần cũng chấn kinh rồi.
Hắn thu tay, cung kính bái Đại Tư Tế: "Mộ Thần gặp qua Thiên Lộc giả." Thiên Lộc giả, Thiên Lộc giả... Thiên Lộc giả ở trong Mộ tộc chính là dưới một người trên vạn người!
Thiên Lộc giả?
Tang Thuấn Vương yên lặng đứng nghe, cảm thấy xa lạ với danh từ này. Đồng thời ông cảm giác đứa cháu ngoại không hề đơn giản.
Đại Tư Tế nhẹ gật đầu, thân phận của ông đủ hất hàm trước mặt bọn Mộ Thần.
"Vậy nếu ta khiêu chiến gã, gã có quyền cự tuyệt không?" Mộ Khinh Ca hỏi lại.
Đại Tư Tế chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nói: "Không thể cự tuyệt, nếu không sẽ mất đi tư cách cạnh tranh."
"Rất tốt." Mộ Khinh Ca cười tươi, nhìn về phía Mộ Lạc Phong.
Mộ Lạc Phong nghe hiểu, gã không thể từ chối khiêu chiến. Nếu gã từ chối, vậy đồng nghĩa gã sẽ mất đi tất cả, trở về điểm ban đầu.
"Ta đã luyện ra một thân bản lĩnh. Cho dù có rời đi, thì sợ gì chứ?" Mộ Lạc Phong tự an ủi mình.
Không thương lượng với bọn Mộ Thần, gã nói thẳng: "Ta cự tuyệt! Ta không đánh với ngươi!"
Mộ Thần và Mộ Bằng khó tin nhìn gã.
Bọn họ không thể tin được, Mộ Lạc Phong cư nhiên không đủ dũng khí! Kẻ như này đúng là huyết mạch Mộ gia họ sao?
Rống xong, Mộ Lạc Phong lập tức thẳng lưng, nói Mộ Thần và Mộ Bằng: "Nhìn cái gì? Từ giờ trở đi, ta không có dính dáng gì, các ngươi còn muốn quản ta sao?"
Nói xong, gã lại quay sang bảo mấy tên thị vệ: "Các ngươi đi theo ta đi, ta sẽ đảm bảo các ngươi sau này ăn sung mặc sướng, mỹ nhân vây quanh. Không cần trốn ở núi hoang mỗi ngày cơm canh đạm bạc gian khổ."
Gã cư nhiên khuyến khích thị vệ của Mộ Thần cùng chạy với gã!
Đáng tiếc, những thị vệ đó không hề dao động, chỉ khinh thường nhìn gã.
"E là ngươi không thể bảo đảm được gì." Mộ Khinh Ca châm chọc nhìn gã.
Mộ Lạc Phong cả kinh nhìn nàng, la lên: "Ngươi muốn làm gì? Ta đã từ chối tỷ thí, không tranh Thiếu chủ với ngươi nữa, ngươi còn muốn làm gì?"
"Ngươi có phải nghĩ quá đơn giản rồi không?" Mộ Khinh Ca châm biếm, chậm rãi tới gần gã. Mà thị vệ vốn đang bảo vệ gã đều tránh ra lối đi nhường Mộ Khinh Ca, ngay cả Mộ Thần và Mộ Bằng cũng đứng tại chỗ không nói lời nào.
Mộ Khinh Ca dần dần tới gần, khiến Mộ Lạc Phong nhận ra không ổn.
"Không có thân phận kia, ta càng dễ gi3t ngươi." Mộ Khinh Ca tới trước mặt gã, nói giọng lạnh băng: "Chẳng cần phải khiêu chiến."
"Ngươi!" Mộ Lạc Phong trợn to mắt, không muốn tin tưởng Mộ Khinh Ca.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại không cho gã cơ hội, đột nhiên ra tay bắt lấy vạt áo Mộ Lạc Phong dùng sức ném, trực tiếp quăng gã ra sau.
"A!!!" Không trung truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Mộ Lạc Phong.
Gã nện mạnh xuống quảng trường Tang gia, cách xa nhóm Mộ Thần bảo hộ. Sức lực Mộ Khinh Ca không nhỏ, ném Mộ Lạc Phong xuống là khiến cột sống gần như bị gãy, ngay cả sàn nhà dưới thân cũng vỡ vụn.
Đúng là đại khoái nhân tâm!
Ngay cả người Tang gia không liên quan cũng cảm thấy hả giận!
Chủ yếu là, Mộ Lạc Phong thật sự quá thu hút cừu hận.
Hơn nữa, còn không chịu hiểu.
"A... xương cốt ta..." Mộ Lạc Phong nằm đất kêu r3n. Vào tay Mộ Khinh Ca, gã căn bản không có lực phản kháng.
Tô Noãn Noãn nhìn kẻ thù gần ngay trước mắt, muốn báo thù cho mình, lại bị Khương Ly giữ lại: "Đừng nóng vội, chưa đến lúc ngươi lên sàn." Khinh Ca thương thương nhà nàng còn chưa hả giận, sao có thể để Tô Noãn Noãn một kiếm gi3t ch3t tên khốn này?
Tô Noãn Noãn dừng chân, nắm chuôi kiếm trong tay. Hận ý trong lòng khiến thanh kiếm run rẩy.