Edit: Diệp Lưu Nhiên
Các nàng đi theo Mộ Khinh Ca lâu vậy rồi, chưa bao giờ thấy Mộ Khinh Ca đối xử với nữ tử nào như thế. Chẳng lẽ nữ nhân đột nhiên xuất hiện là chân ái của Thiếu chủ?
Vậy quan hệ giữa vị đại nhân trước đó và Thiếu chủ, là do các nàng hiểu lầm?
Lập tức thần sắc hai nàng trở nên phức tạp.
"Muốn xem có phải giả không, hẳn là véo ngươi chứ véo ta làm cái gì!" Khương Ly tức giận thả tay đang che mặt xuống, đánh tới Mộ Khinh Ca.
Nhưng nàng vừa ra tay một nửa, đã bị Mộ Khinh Ca bắt lấy giữa không trung.
Lúc Khương Ly kinh ngạc, nàng đột nhiên kéo người trước không kịp đề phòng vào lòng: "Lại được nhìn thấy ngươi, thật tốt!"
Trước khi Khương Ly giãy giụa, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Mộ Khinh Ca bao hàm tình cảm.
Lời nói này khiến nàng dừng giãy, tùy ý để Mộ Khinh Ca ôm mình.
Hình ảnh hai người chợt ôm nhau, k1ch thích người xung quanh.
Huyễn Nhã và Tuyết Gia càng thêm xác định nữ tử này mới là chân ái của Thiếu chủ. Mà trong mắt Tuyết Gia có thêm mấy phần cô đơn.
Tiểu nhị hâm mộ chép miệng, tầm mắt đảo qua mấy vị mỹ nhân, ai thán trong lòng: "Đúng là người so với người, tức ch3t người!"
Lát sau, cảm thấy Mộ Khinh Ca bình phục cảm xúc, Khương Ly mới rời khỏi cái ôm của nàng. Giơ tay sờ sờ trán Mộ Khinh Ca, khó hiểu nói: "Sao vậy? Khoảng thời gian này bị bắt nạt sao?"
Mộ Khinh Ca kéo tay nàng xuống, chậm rãi lắc đầu. Nàng tươi cười, nụ cười thực lòng phát ra từ tâm.
Khương Ly đối với nàng, có thể coi là bạn thân.
Ở trước mặt Khương Ly, nàng không cần che giấu cảm xúc, có thể nói năng thỏa thích.
Đột nhiên biểu cảm Mộ Khinh Ca khẽ động, tầm mắt dời khỏi Khương Ly nhìn đến vị trí bậc thang Khương Ly đứng lúc nãy.
Nơi đó có một thân ảnh cao lớn mờ ảo, bạch y vô trần, phong tư mặt mày như trích tiên.
"Mai sư huynh." Ngưng mắt nhìn người nọ, Mộ Khinh Ca hơi gật đầu, ánh mắt mỉm cười.
...
Trong độc viện khách đi3m, ngọn nến lay động.
Ba người Bạch Li đã lui ra, nhường không gian lại cho ba người đã lâu không gặp nhau.
Đại sảnh, ba người ngồi quây trước bàn tròn, ánh nến chiếu sáng lay động. Trà xanh điểm tâm đều bố trí thỏa đáng.
Mộ Khinh Ca đứng dậy, tự mình rót ly trà cho Khương Ly và Mai Tử Trọng, sau đó mới tự rót cho mình một chén rồi buông ấm trà xuống.
"Có thể gặp được Khinh Ca ở đây, thật tốt quá." Mai Tử Trọng đạm nhiên mở miệng. Thanh âm hắn vẫn thanh tâm quả dục, dường như vô dục vô cầu không nhiễm bụi trần.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Đệ cũng rất bất ngờ. Lúc trước nhận được tin gia gia, nói có bạn cũ từng tới thăm ông, còn nói muốn tới Trung Cổ Giới tìm đệ, đệ đoán được là các sư huynh sư tỷ, chỉ là không ngờ nhanh vậy đã gặp nhau." Nói xong, nàng lại quay sang nhìn Khương Ly: "Để cho ta kinh ngạc là ngươi không ở Cổ Vu quốc lo làm nữ hoàng, chạy sang đây làm gì?"
Khương Ly vén tóc mình, nhướng mày: "Bổn nữ hoàng cảm thấy, giang sơn xã tắc cũng thua xa đại mỹ nhân ngươi, cho nên ta tới!"
Mộ Khinh Ca cong môi.
Tha hương gặp bạn cũ, cảm giác này thật thích.
"Mọi người tới đây bằng cách gì? Sao lại xuất hiện ở đây? Triệu sư huynh, Thương sư tỷ, Chu sư tỷ họ đâu rồi?" Mộ Khinh Ca không nhịn được hỏi.
Nàng xuất phát từ Khổ Hải, trải qua đại khái một năm mới tới được Trung Cổ Giới. Rồi lại ở Trung Cổ Giới một năm mới tới nơi này.
Đương nhiên nhóm Khương Ly sẽ không đi đường vòng xử lý việc riêng làm trễ nải thời gian như nàng. Nhưng xuất hiện ở đây cũng quá bất ngờ đi.
Mai Tử Trọng cười cười, nhìn Khương Ly, rồi giải thích cho Mộ Khinh Ca: "Sau khi đệ đi, bốn người chúng ta ở Cổ Vu quốc mấy ngày, gặp được nữ hoàng bệ hạ. Nàng nói cho chúng ta biết, Cổ Vu quốc có một bí cảnh có thể nhanh chóng đề cao tu vi. Chỉ cần xông qua được là có thể đạt tới tiêu chuẩn rời khỏi Lâm Xuyên, cho nên chúng ta đi."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Mộ Khinh Ca đoán được bí cảnh có hiệu quả như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Thậm chí tràn đầy nguy cơ.
Nếu họ từ từ tu luyện, rời khỏi Lâm Xuyên là chuyện sớm muộn. Nhưng vì muốn được đi cùng nàng, lại cam nguyện mạo hiểm, bảo nàng sao không cảm động?
"Này, ngươi đừng có tự cho là đúng! Chúng ta chỉ tò mò Trung Cổ Giới ra sao thôi, nhân tiện tìm ngươi." Khương Ly ngắt lời.
Thông minh như Mộ Khinh Ca, sao lại không nghe ra ý nàng?
Nàng ấy không hy vọng mình bởi vậy mà áy náy.
"Sau đó?" Mộ Khinh Ca không vội. Đêm dài, nàng có thể cẩn thận nghe, chậm rãi hỏi.
"Sau đó chúng ta thuận lợi ra ngoài, trùng hợp phát hiện một Truyền Tống Trận cổ xưa." Mai Tử Trọng mỉm cười tiếp tục nói.
"Truyền Tống Trận!" Mộ Khinh Ca sáng mắt.
"Truyền Tống Trận kia ở trong Cổ Vu quốc, ta vậy mà không biết, đúng là tức ch3t ta. Nếu sớm biết có Truyền Tống Trận kia, lúc trước ngươi không cần phải đi Khổ Hải rồi." Hiện giờ Khương Ly mới nhớ tới, vẫn cảm thấy tức giận. Tựa hồ cảm thấy thân là nữ hoàng Cổ Vu lại không biết, thật mất mặt.
"Từ Khổ Hải ra cũng có chỗ tốt." Mộ Khinh Ca cười nói.
Nếu không đi Khổ Hải mà trực tiếp đi Truyền Tống Trận, vậy sao nàng sẽ tìm được manh mối Thần Sách cuốn trung?
"Tìm được Truyền Tống Trận, được các vị trưởng lão Cổ Vu quốc nghiên cứu xác định có thể sử dụng, chúng ta mới đi tìm Mộ lão công gia. Sau đó trở về Cổ Vu quốc từ Truyền Tống Trận tới đây. Chỉ là trong quá trình xuất hiện chút ngoài ý muốn, chúng ta và ba người Triệu sư đệ bị lạc nhau." Mai Tử Trọng nhàn nhạt nói. Nhắc tới ba người Triệu Nam Tinh mất tích, hắn cũng không biểu hiện nửa điểm lo lắng.
Mộ Khinh Ca thấy vậy kỳ quái hỏi: "Có tin tức Triệu sư huynh sao?"
Mai Tử Trọng mỉm cười gật đầu: "Triệu sư đệ đầu óc linh hoạt, rất nhanh đã tìm hiểu rõ ràng Trung Cổ Giới, thông qua Lưu Khách thị tộc phát tin tức cho chúng ta biết bọn họ đang ở Đông châu, bình an không có việc gì. Sau khi liên hệ với Triệu sư đệ, chúng ta dựa theo cách này phát tin ở Lưu Khách thị tộc, hai bên thương nghị bọn họ sẽ ở Đông châu tìm đệ, chúng ta ở Tây châu tìm đệ, về sau vẫn luôn liên lạc qua Lưu Khách thị tộc. Một năm sau nếu không thấy tin tức của đệ thì hẹn gặp nhau ở Trung châu hoặc Bắc châu, rồi thương lượng chuyện kế tiếp. May là chúng ta gặp đệ trước."
Thì ra là vậy!
Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng không thể không bội phục Triệu Nam Tinh linh hoạt, vị Tứ hoàng tử Ngu quốc quả nhiên không thể khinh thường.
Truyền tin thông qua Lưu Khách thị tộc, chắc chắn là phương thức nhanh và tiện nhất Trung Cổ Giới!
Triệu Nam Tinh đúng là lợi dụng tính tiện lợi của Lưu Khách thị tộc, xây dựng cây cầu liên lạc.
"Mọi người tới Trung Cổ Giới bao lâu rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.
"Hơn một tháng." Mai Tử Trọng đáp.
Im lặng một lúc, hắn lại nói: "Ta và nữ hoàng bệ hạ dừng ở phụ cận Truyền Tống Trận, mà Truyền Tống Trận ở Tây châu. Sau đó ở Lưu Khách thị tộc nghe ngóng được Long Nha, suy đoán có lẽ là đệ. Biết đại vây săn Lưu Khách cử hành ở Nhật Mộ thảo nguyên, nên muốn đi thử thời vận xem có thể tìm được đệ không."
"Chỉ là bây giờ chúng ta không cần đi rồi." Khương Ly nhướng mày.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Đúng là không cần đi, đại vây săn đã kết thúc. Nếu hôm nay chúng ta bỏ lỡ nhau, lần gặp sau còn rất khó nói."
Mộ Khinh Ca đã hỏi rõ đại khái tình huống.
Nàng hỏi Khương Ly: "Truyền Tống Trận kia nằm ở đâu, có khả năng truyền tống về Lâm Xuyên không?"
Nếu Truyền Tống Trận kia dùng được, vậy chẳng phải nàng có thể thường xuyên qua lại giữa Trung Cổ Giới và Lâm Xuyên? Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần muốn về Mộ gia Lâm Xuyên cũng không cần phí nhiều thời gian. Trực tiếp dùng Truyền Tống Trận, đỡ khiến lão gia tử chờ đợi mong ngóng.
"Hẳn là có thể, Trưởng lão có nói đây là Truyền Tống Trận hai chiều, hơn nữa bảo tổn tương đối hoàn hảo. Chỉ cần có đủ linh thạch chống đỡ là có thể tới lui Lâm Xuyên. Chỉ là Truyền Tống Trận kia rất ham ăn, chúng ta bị phân tán chính là vì linh thạch không đủ." Khương Ly thở dài nói.
"Lấy tài lực của Cổ Vu quốc, Ngu quốc, và phân viện Dược Tháp mà vẫn không đủ?" Mộ Khinh Ca giật mình.
Vậy cần tiêu hao bao nhiêu linh thạch mới đủ?
Khương Ly bĩu môi nói: "Linh thạch ở Lâm Xuyên vốn đã ít. Triệu Nam Tinh hao hết tâm tư mới điều tới một ngàn linh thạch cấp thấp. Mai sư huynh nhà ngươi từ Dược Tháp lấy được năm trăm khối, Cổ Vu quốc ta lấy ra hai nghìn khối, cộng lại khó lắm mới miễn cưỡng đủ. Nếu có nhiều thêm năm trăm khối, ba người Triệu Nam Tinh cũng sẽ không chạy đến Đông châu."
"Sao lại rớt tới Đông châu?" Mộ Khinh Ca nhíu mày khó hiểu.
"Ai biết?" Khương Ly nhún vai.
Mộ Khinh Ca mím môi nhẩm tính, trầm giọng nói: "Nói vậy là nếu muốn sử dụng một lần, phải cần khoảng ba nghìn linh thạch cấp thấp?"
Khương Ly lại nhíu mày nói: "Không thể tính như vậy. Trưởng lão từng nói linh áp Trung Cổ Giới và Lâm Xuyên khác nhau. Từ Lâm Xuyên tới Trung Cổ Giới dễ, từ Trung Cổ Giới đến Lâm Xuyên khó. Năm người chúng ta dùng ba nghìn linh thạch cấp thấp, có thể bình yên tới Trung Cổ Giới. Nếu nhân số bằng nhau, từ Trung Cổ Giới về Lâm Xuyên chắc phải cần số lượng gấp đôi, thậm chí gấp hai gấp ba."
"Chính là nói, số lượng linh thạch tiêu hao có liên quan đến nhân số và linh áp bội số?" Mộ Khinh Ca hiểu rồi.
"Ừm, chính là đạo lý này." Khương Ly gật đầu.
Sau đó nàng hỏi: "Ngươi muốn về Lâm Xuyên?"
"Có ý này, nhưng không phải bây giờ." Mộ Khinh Ca không giấu giếm. Nếu có Truyền Tống Trận, nàng muốn đi thăm gia gia, thăm cô cô, còn có biểu đệ chưa thấy mặt, và đám người Thiệu mập.
"Vậy đến lúc đó ta mang ngươi đi." Khương Ly nói.
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Ba người ôn chuyện cả đêm, cuối cùng Mộ Khinh Ca nói với Mai Tử Trọng và Khương Ly: "Ngày mai ta sẽ bảo người truyền tin cho Triệu sư huynh, rằng chúng ta đã gặp nhau. Nếu bọn họ ở Đông châu gặp kỳ ngộ tốt, thì không cần lãng phí, an tâm tu luyện là được. Sau này có rất nhiều cơ hội gặp nhau. Còn Mai sư huynh, huynh có ý tưởng gì không?"
Nàng không hỏi Khương Ly, vì nàng biết Khương Ly chắc chắn đi theo nàng.
Quả nhiên thấy nàng không hỏi mình, Khương Ly lập tức mặt mày hớn hở.
Mai Tử Trọng suy tư một lát, chậm rãi đáp: "Ta không quen thuộc Trung Cổ Giới, nếu không ngại, ta đi cùng đường với Khinh Ca."
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ nói: "Đông châu có Đan Đạo Viện, nơi đó là nơi Luyện đan sư tụ tập. Nhóm Triệu sư huynh vừa lúc có thể học tập ở đó. Sớm muộn gì đệ cũng sẽ qua, nếu Mai sư huynh không ngại vậy thì chờ đệ xong việc, chúng ta sẽ cùng nhau tới Đông châu Đan Đạo Viện."
"Được!" Mai Tử Trọng gật đầu.
Ngoài cửa sổ, sắc trời sáng tỏ.
Mai Tử Trọng trở về nghỉ ngơi, mà Khương Ly thì ở lại.
Nàng nằm cùng giường với Mộ Khinh Ca, giống như ở Lâm Xuyên lúc trước.
"Khinh Ca, ngươi có phiền não sao?" Khương Ly nằm trên giường, quay đầu nhìn Mộ Khinh Ca nằm cạnh.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Phiền não không ít, nhưng hiện tại ta muốn giải quyết nhất chính là hai phần bản đồ."
"Bản đồ gì?" Khương Ly nghiêng người, tò mò hỏi nàng.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca vừa động, nhìn về phía nàng hỏi: "Cổ Vu quốc các ngươi có bí pháp gì có thể bóc bản đồ đã khắc vào da người xuống không?"
Khương Ly chớp chớp mắt, nói chẳng cần nghĩ: "Có nha!"