Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 804: Đi Tới Chỗ Đại Vây Săn Trước (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nhân viên tiếp tân còn đang tiếp tục thích thú nói chuyện: "Hơn nữa mỗi lần tổ chức đại vây săn đều sẽ có rất nhiều gia tộc đến xem. Bọn họ sẽ ký một số thỏa thuận hợp tác lâu dài với đội ngũ mình nhìn trúng. Một khi ký kết hiệp nghị, đại biểu đội ngũ Lưu Khách đó có liên kết với gia tộc, trong thời gian dài không cần phải lo vấn đề kinh phí đoàn đội.

Được nhân viên tiếp tân miêu tả, Mộ Khinh Ca đã mường tượng ra khung cảnh hoành tráng.

Ánh sáng trong mắt nàng kích động, nói với nhân viên tiếp tân: "Đa tạ cho biết. Chỉ là ta còn muốn hỏi, nếu muốn đi tới địa điểm đại vây săn, vậy ta phải đi thế nào?"

Nhân viên tiếp tân hướng dẫn tỉ mỉ: "Trực tiếp đi Truyền Tống Trận tới Lưu Hỏa thành, sau đó đi thêm chưa đến ngàn dặm là có thể tới Nhật Mộ thảo nguyên. Đại vây săn chưa đến mười ngày nữa là bắt đầu, hiện tại đã có rất nhiều người tới đó chiếm chỗ trước. Nếu công tử muốn tới xem náo nhiệt thì phải tranh thủ thời gian. Mấy ngày nay Truyền Tống Trận tới Lưu Hỏa thành cực kỳ đông, trong hai ba ngày rất khó mua được vé."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, lấy một thỏi vàng ra đặt lên bàn nhân viên tiếp tân, rồi xoay người rời khỏi Lưu Khách thị tộc.

"Chậc chậc, mặt mũi đã tuấn mỹ lại còn hào phóng, hiếm có ghê!" Mộ Khinh Ca đi rồi, nhân viên tiếp tân cầm thỏi vàng ước lượng trong tay một chút, khen nức nở.

Ra khỏi Lưu Khách thị tộc, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Thần Điện.

Nàng tới Vô Cực phủ là muốn tìm hiểu tin tức về Tang gia trong tư liệu Thần Điện. Nhưng lại vô ý kết giao với Tang Tuyết Vũ, thế hệ thiên kiêu tuổi trẻ Tang gia.

Dù biết Tang gia đang ở trong Vô Cực phủ, nhưng mục đích cơ bản đã hoàn thành.

Lúc trước nàng ở cùng Tang Tuyết Vũ, có rất nhiều cơ hội hỏi thăm nàng ấy về tung tích mẫu thân. Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, nàng lại từ bỏ ý định.

Đã từng rất vội muốn đáp án, hiện giờ gần ngay trước mắt, Mộ Khinh Ca lại cảm thấy bản thân hình như cũng không gấp gáp đến vậy.

Thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca trở về nơi ở.

Đột nhiên bên cạnh nàng chợt lóe ánh lửa, Nguyên Nguyên xuất hiện.

"Ngươi làm gì ba tên kia rồi?" Mộ Khinh Ca không hề bất ngờ, trực tiếp hỏi.

"Ta hung hăng tẩn bọn chúng một trận, ném vào nơi hẻo lánh, bảo đảm trong vòng ba ngày bọn chúng chưa tỉnh ngay được." Nguyên Nguyên cười đến mặt mũi xán lạn. Gương mặt cực kỳ xinh đẹp, giữa trán điểm nốt chu sa lóa mắt.

Hắn thích chơi đùa dai, Mộ Khinh Ca cười nhạt.

Nguyên Nguyên thu lại nụ cười, nhíu mày hỏi: "Lão đại, nếu không muốn chọc phiền toái, vì sao ngài không cho Ngân Trần đại ca sửa ký ức bọn chúng?"

Hắn nhớ lần trước sau khi hắn đánh u đầu vị tiểu thiếu gia Mộc gia ở Lan Ô thành kia, Ngân Trần đã giải quyết tốt hậu quả cho hắn.

Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Cho dù sửa ký ức, lưỡi Doanh Xuyên sẽ không mọc lại. Doanh gia sẽ truy tra chuyện này, lấy thân phận Doanh gia cổ tộc, sợ rằng thuật che giấu của Ngân Trần sẽ bị nhìn thấu. Nếu kết cục đã định, vậy cần gì phải che giấu?"

"Vậy... vạn nhất Doanh gia tìm tới cửa thì sao giờ?" Nguyên Nguyên hơi lo. Nghe khẩu khí Mộ Khinh Ca, Doanh gia có vẻ không dễ chọc.

Ngay sau đó đôi mắt hắn tóe hung quang, hung tợn nói: "Ta hẳn phải diệt khẩu ba tên kia, ch3t không đối chứng!"

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Nguyên, không khỏi gật đầu: "Quả nhiên có tiến bộ!"

Được Mộ Khinh Ca khen, Nguyên Nguyên lập tức đắc ý.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại nói tiếp: "Nếu thật sự gi3t Doanh Xuyên, chắc chắn sẽ bị Doanh gia trả thù cực đoan, không ch3t không ngừng. Lấy thực lực hiện tại của chúng ta, không đủ đối kháng toàn bộ Doanh gia."

Nàng cũng muốn thống khoái chém xuống.

Nhưng không thể vì nhất thời mà dẫn tới tất cả mọi người bên cạnh nàng đều lâm vào nguy hiểm.

Mộ Khinh Ca thở dài. Nàng thật sự hoài niệm tháng ngày tự do tự tại. Nhưng ngày tháng như vậy, nàng chưa bao giờ chân chính có được.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều phải cân nhắc vô số lần giữa được và mất.

Càng tới gần Tang gia, trong lòng nàng lại có cảm giác bị trói tay trói chân như đã từng khi ở Mộ gia. Lúc trước nàng ngủ đông là do bị hoàng thất Tần áp bách. Bây giờ nàng lựa chọn, phán đoán, đều vì không muốn đẩy bản thân vào tuyệt cảnh.

Nàng có thể gi3t Doanh Xuyên, sau đó bắt đầu quãng thời gian bị truy sát.

Nhưng kết quả như vậy, không phải nàng muốn.

Có lẽ một Doanh Xuyên không đáng để nàng phải trả giá như vậy.

"Nữ nhân, không ngờ ngươi chưa có ngu xuẩn." Một thanh âm lãnh ngạo truyền ra trong đầu Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lập tức nhận ra người nói là con thỏ Hống kia.

Ừm, hắn nói hắn là Khổng Tuyên.

Nghe cái tên đã thấy tự luyến!

"Đa tạ khích lệ. Chỉ là nếu ngươi đổi xưng hô từ nữ nhân thành chủ nhân, ta sẽ càng vui vẻ nghe ngươi nói chuyện." Mộ Khinh Ca khinh phiêu phiêu bay ra một câu.

"Hừ." Hống ngạo kiều hừ lạnh.

"Doanh gia tuyệt không đơn giản, chính là quái vật khổng lồ đối với bản thân ngươi hiện giờ. Ngươi không được kết thù chuốc oán." Hống trầm mặc rồi nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, bất động thanh sắc hỏi: "Không ngờ ngươi rất hiểu biết về gia tộc Trung Cổ Giới đấy."

"Ta hiểu cái méo! Biết Doanh gia là do ta biết lai lịch bọn chúng. Ngươi rốt cuộc có biết Cổ tộc là gì không?" Hống không chút khách khí rống lên.

"Không biết." Mộ Khinh Ca thành thật.

Nàng chỉ hiểu Cổ tộc là gia tộc cổ xưa có thiên phú huyết mạch, truyền thừa niên đại xa xăm.

"Hừ, nếu không phải đáp ứng người kia phải bảo vệ ngươi, ta mới lười quản sống ch3t của ngươi!" Hống bất mãn hừ một tiếng. "Người kia" trong miệng nó chính là Tư Mạch.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười, vạch trần không hề nể nang: "Đâu phải ngươi đáp ứng, mà là ta ch3t ngươi sẽ ch3t, ngươi không thể không tính toán cho mạng nhỏ của mình."

"..." Hống nghẹn lời.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Đừng dát vàng lên mặt mình. Ta không muốn ch3t, ngươi cũng không muốn ch3t, cho nên có việc cứ nói thẳng, đừng có nói mấy câu ba xạo."

Nguyên Nguyên chớp chớp mắt, nhìn Mộ Khinh Ca thần sắc biến hóa, biết nàng đang câu thông với người khác nên thức thời im lặng, chỉ đi theo nàng hiếu kỳ nhìn quanh.

"Cổ tộc sở dĩ được gọi là Cổ tộc, bởi vì trong cơ thể họ chảy huyết mạch đặc thù thuộc về Thần Ma." Hống thở một câu long trời lở đất.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Cổ tộc Trung Cổ Giới lại có quan hệ với Thần Ma.

Hống tiếp tục nói: "Có thể nói, Cổ tộc là huyết mạch Thần Ma kéo dài ẩn trong Nhân tộc. Đời đời tương truyền, không ai biết khi nào sẽ thức tỉnh."

"Ta không rõ. Nếu lai lịch Cổ tộc lớn như vậy, vì sao Cổ tộc Trung Cổ Giới lại chia ra mạnh yếu khác nhau? Lại còn có xu thế sụp đổ?" Mộ Khinh Ca khó hiểu nhíu mày.

"Thần Ma cũng có chia mạnh yếu, huyết mạch kéo dài đương nhiên cũng sẽ chia mạnh yếu. Hơn nữa nếu huyết mạch Thần hoặc Ma tiêu vong, vậy huyết mạch truyền lưu sau này sẽ ngủ say, phân chia mạnh yếu sẽ càng rõ ràng hơn." Hống giải thích.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, như bắt được trọng điểm: "Nếu một Cổ tộc bắt đầu suy tàn, thiên phú Tộc nhân không còn rõ ràng, vậy đồng nghĩa huyết mạch truyền lưu Thần hoặc Ma của tộc đó đã ngã xuống?"

"Còn chưa quá ngốc. Thần và Ma ngã xuống, huyết mạch để lại sẽ không lập tức tiêu vong, mà sẽ nhạt đi qua nhiều thế hệ. Vận khí tốt, nói không chừng sẽ cho ra một thiên tài, lại thức tỉnh huyết mạch rồi tiến vào đại lục Thần Ma, có lẽ còn có thể rèn luyện huyết mạch gia tộc đã được kích hoạt. Mà ngược lại, nếu Cổ tộc vẫn luôn cường thịnh phồn vinh, vậy nói lên rằng..."

"Nói lên rằng huyết mạch Thần hoặc Ma của nhà này còn chưa ngã xuống." Thanh âm Mộ Khinh Ca có chút ngưng trọng.

"Không sai. Người lưu lại huyết mạch Doanh gia hiện giờ vẫn đang sống rất tốt ở đại lục Thần Ma, cho nên đời đời thế hệ con cháu của hắn đều sẽ xuất hiện thiên phú hơn người. Hơn nữa theo ta được biết, phàm là gia tộc như vậy, bọn họ đều có phương pháp câu thông với thủy tổ của mình. Nếu ngươi thật sự không ch3t không ngừng với Doanh gia..." Hống cười lạnh hai tiếng, cuối cùng bổ sung một câu: "Ta cũng không thể nào cứu ngươi."

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu.

Nàng vẫn nghĩ về Trung Cổ Giới quá đơn giản.

Chủ yếu là khái niệm Thần Ma đối với nàng quá mơ hồ, chưa bao giờ liên hệ Cổ tộc cùng Thần Ma.

Lời của Hống, không thể nghi ngờ là muốn nói cho nàng biết, cho dù nàng có năng lực đối kháng Doanh gia Trung Cổ Giới, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Thần Ma.

Hơn nữa, vô cùng có khả năng sẽ bị kẻ đến từ đại lục Thần Ma trả thù.

Hậu quả này đối với nàng của bây giờ, mang tính hủy diệt.

Vì một Doanh gia đi khiêu chiến Thần Ma? Cuộc giao dịch này đúng là không có lời! Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu.

"Hiện giờ ngươi chỉ cắt lưỡi đứa con cháu vô dụng trong Doanh gia, còn chưa tính là kết thù. Ta thấy chi bằng ngươi tới cửa nhận sai, sau đó để bọn chúng bắt nạt một tí, rồi hiến lên đan dược hóa giải chuyện này." Hống đề nghị.

Nhưng Mộ Khinh Ca lạnh mắt, trực tiếp từ chối: "Ta còn chưa đến mức tới tình trạng này. Vốn là Doanh Xuyên sai, nếu Doanh gia không phục thì cứ tới tìm ta. Hiện giờ ta không có biện pháp với Doanh gia, nhưng ngươi có nghe qua một câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn không?"

"Vậy ngươi có từng nghe qua, lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng không hả?" Hống phản kích.

Mộ Khinh Ca đáp: "Ta chỉ nghe qua, không thể nhịn thì không cần nhẫn, với cả không còn đường nào thì lội ngược dòng."

Hống im lặng.

Hồi lâu, hắn mới âm dương quái khí hừ một tiếng: "Mạnh miệng." Sau đó thì hoàn toàn im bặt.

Mộ Khinh Ca thở hắt ra.

Lời nói của Hống khiến tâm trạng nàng nặng nề. Thế lực Doanh gia lớn hơn nàng tưởng nhiều. Nàng không lo lắng cho an nguy mình, mà lo lắng Tang Tuyết Vũ bị Doanh Xuyên theo dõi.

Nàng không rõ, vì sao nội tâm nàng không hy vọng nữ tử kia bị bất kỳ tổn thương gì.

Rõ ràng các nàng chỉ mới gặp nhau lần đầu!

Cảm giác quái dị này khiến Mộ Khinh Ca mất khống chế, cực kỳ khó chịu.