Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ánh ban mai vừa lên, một chiếc xe linh thú chậm rãi lặng yên ra khỏi Lan Ô Thành.
Hàn Thải Thải đứng ở Vạn Tượng Lâu, từ cửa sổ nhìn ra phương hướng cửa thành. Đôi mắt hẹp dài dấy lên cảm xúc không rõ.
Một lát sau, có thuộc hạ tới báo các khách nhân uống say đêm qua đã tỉnh lại.
"Tỉnh, vậy tiễn khách." Đôi mắt hẹp dài lười biếng hơi nhíu lại, không kiên nhẫn hừ câu.
Hắn bây giờ nào còn dáng vẻ hiếu khách như đêm qua?
Gương mặt yêu nghiệt chỉ viết đúng một chữ: Lăn!
Thuộc hạ rùng mình, im lặng lui ra.
Chỉ chốc lát, cửa lớn Vạn Tượng Lâu mở rộng. Từng tốp người quyền thế Lan Ô Thành đều lục tục ra khỏi Vạn Tượng Lâu, lảo đảo bước lên xe linh thú trở về nhà mình.
Mộc Vũ lên xe nhà mình, xoa thái dương.
Phụ thân hắn và tiểu đệ đệ cũng uể oải, có thể thấy tác dụng chậm của rượu ngon Vạn Tượng Lâu mạnh bao nhiêu.
Xe linh thú lung lay tiếp tục đi phía trước.
Cảm giác chuếnh choáng khiến người say rượu nôn nao trong ngực.
Chỉ chốc lát, Mộc Hoằng đã không nhịn được kéo màn bò ra cửa sổ nôn ọe. Miệng mũi tràn ra mùi hôi bẩn khiến Mộc Vũ và Mộc gia chủ đều không nhịn được nhíu mày.
Nếu thay đổi là người khác, bọn hắn đã sớm đá xuống xe, thuận tiện làm bàn đạp cho linh thú dẫm lên.
Nôn hết đồ ăn đêm qua, Mộc Hoằng rốt cuộc thoải mái. Thu đầu về dựa vào thùng xe, thở phì phò.
Mộc gia chủ nhìn hắn, bất đắc dĩ rồi lại sủng nịch trách cứ: "Con xem con này, nếu không điều trị cho tốt, kiểu gì cũng bị phế. Ta vẫn luôn bảo con tiết chế, tiết chế, con có biết tiết chế không?"
"Mộc Hoằng." Mộc Vũ trầm giọng hô. Gã lấy ngữ khí huynh trưởng trách cứ: "Một nhà chúng ta đến địa vị hôm nay không dễ, bên ngoài có biết bao kẻ khinh thường chúng ta sau lưng, chờ chê cười chúng ta. Nếu đệ còn tiếp tục như thế nữa, ta và phụ thân có cố gắng thêm thì được tác dụng gì? Ta và phụ thân không mong chờ cao gì ở đệ, nhưng ít ra đệ ở bên ngoài đừng để bị người khác bắt nạt."
Nói xong, ánh mắt Mộc Vũ trầm xuống.
Mộc Hoằng bị bắt nạt, gã bị xa lánh, tất cả tức giận gã đều trút lên Mộc Dịch. Bọn họ là chi thứ thì sao nào? Địa vị gia chủ dành cho người có năng lực, dòng chính vô năng đương nhiên bị thay thế, vốn chính là quy tắc đại đạo. Gã không cho rằng bọn họ làm sai cái gì!
Mộc Hoằng cười vô tâm, không kiên nhẫn xua tay: "Nghe thấy nghe thấy, các người thật phiền!"
"Gia chủ, tới rồi." Xe linh thú chậm rãi dừng lại, gia nô cung kính nói.
Mộc gia chủ nghiêm mặt, sửa vạt áo xuống xe linh thú.
Mộc Vũ và Mộc Hoằng xuống theo sau.
Chỉ là vừa mới xuống xe, người đứng ngoài cửa Mộc phủ vội vàng chạy tới chỗ Mộc Vũ. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, thậm chí có chút hoảng loạn.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt Mộc Vũ lại trầm xuống. Đây là một trong những người gã an bài trông coi Mộc Dịch ở hoang viên.
"Có chuyện gì?" Gã nhìn người tới, lạnh giọng hỏi.
Bị chất vấn, người nọ hai chân mềm nhũn, thiếu chút té ngã.
Hắn cười gượng với Mộc gia chủ và Mộc Hoằng, rồi lại nhìn Mộc Vũ.
Ánh mắt Mộc Vũ vừa động, nhìn phụ thân và đệ đệ: "Phụ thân mọi người đi vào trước đi, chỉ là chút việc nhỏ thôi."
Uống rượu cả đêm khiến Mộc gia chủ sớm mệt mỏi, thần sắc Mộc Hoằng cũng buồn bực.
Thấy Mộc Vũ nói thế, hai người không kiên trì thêm, xoay người đi vào phủ.
Đợi bọn hắn rời khỏi, Mộc Vũ mới trầm mặt nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, thanh âm hoảng sợ: "Thiếu... Thiếu chủ, phế vật kia... phế vật kia không thấy!"
"Không thấy!" Ánh mắt Mộc Vũ âm lệ, giọng điệu chợt lạnh xuống: "Không thấy gì? Làm sao lại không thấy?"
"Ta... chúng ta vẫn tuần tra như thường ngày, không phát hiện gì dị thường. Sáng nay đi vào điều tra mới biết bên trong không còn ai." Người tới cực kỳ sợ hãi.
Hắn đã thấy qua Mộc Vũ đối xử Mộc Dịch thế nào, sợ mình sẽ nối gót theo đó.
Đáp án này khiến trong lòng Mộc Vũ dâng lên sát ý.
Gã lập tức đi tới hoang viên, mà người tới báo tin cũng chỉ có thể vội vã chạy theo.
Lan Ô Thành dần tỉnh giấc, dân chúng bắt đầu bận rộn, những sạp hàng bày bán kiếm kế sinh nhai. Mộc Vũ đi một đường đã đụng đổ không ít quầy nhỏ. Nhưng nhóm chủ sạp khi thấy rõ dung mạo gã đều phải cúi thấp đầu, sôi nổi sợ hãi nhường đường, không dám mở miệng.
Mộc Vũ xô đẩy tức giận đi vào hoang viên, thấy đám thủ vệ gã an bài phòng ngừa Mộc Dịch chạy mất đều đứng hết ở đây.
Hừ lạnh một tiếng, gã đi xuống địa lao.
Địa lao hôi hám cực kỳ dơ bẩn. Nhìn chỗ trống không kia, tâm gã lạnh lẽo, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Người đâu! Người đâu!!!" Mộc Vũ rống to trong địa lao. Thanh âm kia truyền lên mặt đất khiến thủ vệ đều run rẩy, cảm thấy bi ai cho tương lai mình.
"A!!! Hỗn đản! Hỗn đản! Mộc Dịch đáng chết!!!" Mộc Vũ nổi giận gầm lên. Linh khí trong người lung tung bổ vào vách tường, lưu lại vết nứt sâu hoắm.
Mộc Dịch chính là chướng ngại không qua được trong lòng gã. Chỉ khi không ngừng tra tấn hắn (Mộc Dịch), mới có thể chậm rãi tiêu trừ bóng ma này.
Từ nhỏ đến lớn, Mộc Dịch là thiếu gia vạn người chú mục, mà gã chỉ là nô tài chi thứ, trời sinh hạ đẳng. Rõ ràng gã có thiên phú tốt hơn, nhưng vì sao bỗng nhiên lại nhô ra Mộc Dịch có thiên phú hiếm thấy?
Gã và phụ thân liều mạng muốn đoạt vị trí gia chủ, Mộc Dịch lại dễ dàng từ bỏ như khinh thường nhìn lại!
Hắn ta cư nhiên nói gì mà không muốn cốt nhục tương tàn, máu chảy thành sông?
Tốt lắm, gã cứ cố tình làm vậy đấy, muốn khiến gương mặt bình tĩnh đó xuất hiện phẫn nộ, sợ hãi, và tuyệt vọng.
Hắn tiêu sái đi rồi, như con diều hâu bay lượn thoát khỏi xiềng xích.
Vậy thì gã sẽ đuổi theo nói cho hắn biết, người nhà hắn, bằng hữu của hắn đều đã chết hết!
Gã đuổi theo Mộc Dịch tới Lâm Xuyên, xuống hạ giới kia. Hắn cư nhiên thành đôi với một công chúa ở hạ giới! Nữ nhân đó rất đẹp, khiến gã có chút động tâm, làm sao gã có thể cho Mộc Dịch hạnh phúc được?
Cho nên, gã phá hủy chuyện này.
Khi Mộc Dịch muốn mang công chúa hạ giới kia trở về Trung Cổ Giới, gã nhân cơ hội bắt Mộc Dịch đi, sau đó bắt đầu kế hoạch tra tấn hắn!
Nhiều năm đi qua như vậy, hận ý của gã đối với Mộc Dịch không hề biến mất, chỉ có tăng thêm.
Cứ cách một thời gian đều phải tới tra tấn hắn một lần, nếu không bản thân sẽ mất ngủ.
Nhưng hiện tại...
Mộc Dịch cư nhiên biến mất?
"Không! Hắn không thể nào chạy được! Nhất định có kẻ cứu hắn! Là ai? Là ai dám khiêu khích Mộc gia? Là ai dám khiêu khích ta!" Mộc Vũ gào thét trong địa lao.
Thời điểm Mộc Vũ nổi điên trong hoang viên, Mộc Hoằng đã sớm trở về viện mình.
Nha hoàn bên cạnh hầu hạ gã rửa mặt, nhìn tỳ nữ đẫy đà quyến rũ, Mộc Hoằng không nhịn được muốn ôm nàng lăn giường. Hai người vuốt ve, một ngọn lửa trong suốt bắt đầu cháy lên giữa hai chân Mộc Hoằng.
"A!!!" Bỏng rát khiến Mộc Hoằng ré lên thê lương.
Gã đẩy nha hoàn dưới thân, đau đớn giữa hai chân khiến gã cong lưng lăn lộn. Đôi tay theo bản năng che lại chỗ bị đau. Nhưng tay gã vừa mới che, lập tức văng ra.
"A!!! A!!! Có lửa!!! Có lửa thiêu ta!!!" Mộc Hoằng thống khổ hoảng sợ.
Tỳ nữ y phục lộn xộn đứng dưới đất, nhìn thấy Mộc Hoằng như vậy, không biết phải làm sao.
"Tiện nhân! Còn đứng đó làm gì? Mau tìm người tới cứu ta! Tìm cha ta, tìm ca ta!" Mộc Hoằng thống khổ mắng.
Tỳ nữ hoảng loạn tỉnh lại, vội chạy ra kêu to cứu mạng.
"A!!!" Trong phòng, Mộc Hoằng càng kêu thê lương.
Gã hoảng sợ nhìn thân thể mình đang từng chút một biến mất.
Chỉ chốc lát, gia nô Mộc gia đều nghe tiếng chạy đến. Trong tay chúng đều khiêng thùng nước, từng bồn nước lạnh bất chấp hất tới Mộc Hoằng.
Chỉ là bọn chúng không nhìn thấy lửa, chỉ có thể hất loạn.
Nước thường há có thể dập tắt dị hỏa?
Thân thể Mộc Hoằng đã ướt dầm dề, nhưng vẫn thống khổ như cũ. Dần dần đôi chân gã không thấy, đôi tay gã cũng lộ ra xương trắng hếu...
Một màn quỷ dị, khiến gia nô Mộc gia sợ hãi.
Mộc Hoằng nhìn chằm chằm tay mình chỉ còn lại xương trắng. Trừng lớn mắt, hoảng sợ thét chói tai.
Thống khổ bị bỏng khiến gã muốn ngất đi. Nhưng cố tình gã không ngất được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến mất từng chút.
"Hoằng nhi!!!" Mộc gia chủ nghe tin chạy tới, vừa nhảy vào phòng đã thấy hình ảnh quỷ dị như vậy.
Giờ phút này Mộc Hoằng chỉ còn lại nửa thân trên. Một cánh tay còn sót lại lõα ɭồ xương trắng, giãy giụa hướng tới Mộc gia chủ: "Cha!!! Cứu con!!! Cứu con!!!" Gã dâng lên hy vọng trong tuyệt vọng, thanh âm khàn khàn thống khổ kêu cứu.
Nhưng Mộc gia chủ vốn dĩ không biết làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử mình sủng ái bị ngọn lửa vô hình cắn nuốt. Gương mặt kia đang dần biến mất trước mặt mình.
Sau khi Bát Hoang Hư Không Viêm cắn nuốt Mộc Hoằng, tro tàn rơi xuống không trung, đáp xuống giường đệm.
Mộc gia chủ sững sờ, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn hô to: "Hoằng nhi!!!"
...
Mộc phủ hỗn loạn, Mộc Vũ không biết. Gã phát tiết phẫn nộ trong lòng xong, mới ra khỏi địa lao tới trước mặt kẻ trông coi hoang viên.
Ánh mắt âm lãnh đảo qua từng người bọn họ, khiến ai nấy đều cảm thấy bất an.
"Ai, có thể nói cho ta đã xảy ra chuyện gì? Một người sống sờ sờ biến mất là thế nào?" Thanh âm Mộc Vũ tỏa ra sát khí.
Người trong coi run lên, không dám mở miệng.
Người có tu vi cao nhất bị bắt đứng ra, nói với Mộc Vũ: "Không không biết. Thiếu chủ... chúng ta thật sự chưa từng rời đi bước nào." Hắn cuống quít giải thích.
Cử chỉ của hắn khiến cổ tay bị lộ ra một mảnh vải bố trắng.
Ánh mắt Mộc Vũ sắc bén, hỏi: "Tay ngươi sao lại thế này?"
Hắn vội giải thích: "Mấy ngày hôm trước khi đang canh gác, không cẩn thận bị rắn cắn."
Bị rắn cắn?
Mộc Vũ cảm thấy không đúng. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy có thủ vệ bị rắn cắn trong hoang viên. Nhưng gã không nói ra được không đúng chỗ nào. Mộc Dịch vừa bị cứu đi, mấy ngày trước bị rắn cắn, hình như không có liên hệ gì với nhau.
Suy nghĩ một chút, Mộc Vũ từ bỏ manh mối này.
Gã phẫn nộ quát: "Còn sững sờ ra đấy làm gì? Tìm cho ta! Lật tung cả Lan Ô Thành cũng phải bắt phế vật kia về cho ta! Nếu không, các ngươi mang đầu tới gặp!"
Nhóm thủ vệ lập tức giải tán, vì bảo mệnh, vô luận thế nào cũng phải tìm ra được tung tích Mộc Dịch.
Mộc Vũ u ám trở về Mộc gia, nhưng khi vừa đến cửa nhà, lại nhìn thấy vải tang trắng treo lên dùng cho người chết.
Gã khựng lại, đột nhiên vọt vào cửa.
Khắp nơi trong nhà đều treo vải bố trắng. Lúc gã vọt vào đại đường, thấy đại đường nằm lẻ loi một cỗ quan tài. Mà phụ thân gã, Mộc gia chủ lại như già đi mười tuổi, cả người tử khí ngồi ở ghế gia chủ.
"Phụ thân!!" Mộc Vũ hô to một tiếng.
Gã chỉ mới rời đi một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộc gia chủ ngẩng đầu, ánh mắt tan rã nhìn con trai cả của mình. Bỗng hỏng mất, khóc lớn: "Vũ nhi!!! Báo ứng tới! Chúng ta gặp báo ứng! Tương tàn cùng tộc, gϊếŧ chóc dòng chính, hiện giờ báo ứng tới. Đầu tiên là Hoằng nhi, rất nhanh sẽ đến phiên chúng ta!"