Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta đã đi gặp hắn, tình huống bây giờ của hắn rất không ổn. Thương thế ta có thể trị liệu, nhưng tinh thần thương tổn, thứ ta bất lực. Hắn cần Phượng Vu Phi, mà Phượng Vu Phi đã chờ đủ lâu rồi."
"Hắn bị hành hạ nhiều năm như vậy, lại có mối hận diệt tộc, sẽ nguyện ý đi theo ngươi sao?" Hàn Thải Thải lại hỏi.
Mộ Khinh Ca nheo mắt, khóe mắt hiện ra ánh sáng sắc bén: "Không phải do hắn quyết định. Nhiệm vụ của ta là đưa hắn về bên Phượng Vu Phi. Huyết hải thâm thù của hắn không liên quan đến ta, nếu hắn thật sự không buông bỏ được mối thù này, vậy có thể chờ sau khi tu luyện xong rồi mang theo Phượng Vu Phi lên Trung Cổ Giới, huyết tẩy Mộc gia."
Hàn Thải Thải lại nhìn nàng chằm chằm, trêu chọc: "Ngươi đúng là vẫn bá đạo như thế."
Hàn Thải Thải cười khẽ, cất bình đan dược Thần cấp về, thỏa hiệp với Mộ Khinh Ca: "Được rồi, ngươi cứu người rồi giao cho ta, ta sẽ nghĩ cách đưa hắn về."
Nói xong, hắn lại giải thích: "Ta không tham đan dược Thần cấp này, mà là muốn cho gia tộc khởi động Truyền tống trận, nhất định phải có đủ trái ngon."
Nghe Hàn Thải Thải đáp ứng, Mộ Khinh Ca thoáng buông lỏng.
Hàn Thải Thải nói khiến nàng bỗng nghĩ đến: "Chẳng lẽ trong cổ tộc đều có Truyền tống trận dẫn đến Lâm Xuyên?"
Hàn Thải Thải cười phỉnh, khinh miệt liếc nhìn nàng: "Ngươi nghĩ đẹp quá. Hàn gia có Truyền tống trận cũng là do Vạn Tượng Lâu. Hơn nữa Truyền tống trận không phải của mình Hàn gia, phải nói là Hàn gia phát hiện sau đó chiếm làm của riêng. Mỗi lần khởi động Truyền tống trận đều cần đến linh thạch. Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng sẽ không dễ dàng mở ra."
Người Nhạc gia trước đó đều được truyền tống, không đi qua Khổ Hải hay sa mạc Du Hồn.
"Truyền tống có tính lâm thời này chỉ cần có đủ tu vi linh lực chống đỡ, rồi lấy linh thạch khởi động là có thể mở ra. Nhưng trạng thái cực không ổn định, rất dễ dàng chuyển sai vị trí, cũng dễ dàng chết trong đó. Theo ngươi nói hiện giờ tình huống Mộc Dịch không tốt, cho nên không thể mạo hiểm." Hàn Thải Thải giải thích.
Mộ Khinh Ca gật đầu cái hiểu cái không, lại nghĩ tới mẫu thân mình.
Lúc trước bà ấy tới Lâm Xuyên giới bằng cách nào? Sau đó, có thật sự bị tộc nhân mang về không? Rồi trở về bằng cách nào?
Thấy nàng rũ mắt suy tư, Hàn Thải Thải biết nàng đang tò mò về Truyền tống trận, tiến thêm một bước giải thích: "Kỳ thật ở Trung Cổ Giới có lưu lại một số Truyền tống trận cổ xưa. Không ai biết những trận đó do ai để lại, để lại khi nào, nhưng mục đích đều có một, chính là Lâm Xuyên giới. Có một vài Truyền tống trận ổn định, một số thì không ổn. Có một số dùng được một lần, một số có thể dùng nhiều lần. Hàn gia thuộc về loại giữ gìn hoàn hảo vừa ổn định vừa dùng nhiều. Nhưng còn lại phần lớn đều cực không ổn định, cho nên người Lâm Xuyên muốn tới Trung Cổ Giới, đa số đều áp dụng cách thức ta nói lúc trước, tổng tốt hơn nhiều so với đi tìm Truyền tống trận. Đương nhiên hai cách này đều có nguy hiểm, vì vậy người Trung Cổ Giới rất ít khi xuống Lâm Xuyên. Nếu tương lai ngươi muốn trở về Lâm Xuyên, phải tìm được một Truyền tống trận ổn định hoặc tự mình bày ra Truyền tống trận. Chẳng qua cách tạo Truyền tống trận đã sớm thất truyền, không ai biết rõ."
Hàn Thải Thải gật đầu: "Yên tâm, thu đan dược của ngươi, ta tự nhiên sẽ không để chuyện này phát sinh ngoài ý muốn. Chừng nào ngươi đưa người qua đây?"
Mộ Khinh Ca trầm ngâm, đáp: "Mấy ngày nữa."
"Được, ta chờ ngươi." Hàn Thải Thải gật đầu.
"Còn có một việc." Mộ Khinh Ca bỗng nói.
Hàn Thải Thải nâng mi, ý bảo nàng nói.
Mộ Khinh Ca lên tiếng: "Ba gia tộc Lan Ô Thành hiện giờ đang tranh đoạt một quặng linh thạch trung cấp?"
Hàn Thải Thải nở nụ cười: "Xem ra tin tức của ngươi cũng coi như linh thông." Sau đó ánh mắt hắn chợt lóe, nói: "Thế nào? Ngươi muốn chen một chân?"
Mộ Khinh Ca dựa vào lưng ghế, híp mắt mỉm cười; "Tới Lan Ô Thành một chuyến, không mang theo gì đó rời đi, ta không cam lòng!"
Hàn Thải Thải cạn lời lắc đầu, trêu chọc: "Đúng là nhạn qua bạt mao (*)."
(*) Nhạn qua bạt mao: Người thích lợi dụng, nhìn thấy lợi ích và tận dụng cơ hội.
"Có hứng thú hợp tác không?" Đôi mắt Mộ Khinh Ca tỏa sáng.
Nội tâm nàng rất rõ ràng, một mình nàng không ngoạm được quặng linh thạch trung cấp, cần đồng bọn hợp tác. Mà trong Lan Ô Thành này, lựa chọn có thể tin tưởng nhất chính là Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải nheo lại đôi mắt hẹp dài, cười như không cười: "Vạn Tượng Lâu không thể tham dự bất gì tranh đấu ích lợi nào giữa các gia tộc." Ý ngoài lời, mặc dù hắn ham, nhưng không thể nhúng tay.
Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Ta không hợp tác với Vạn Tượng Lâu, mà là ngươi."
"Hử?" Hàn Thải Thải nhíu mi.
Giữa những hàng chữ từ lời Mộ Khinh Ca, Hàn Thải Thải nghe hiểu ý nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Hàn Thải Thải hỏi.
Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Thứ nhất, xác định đó có phải quặng linh thạch trung cấp hay không. Thứ hai, có vật chứa nào có thể chứa được cả quặng linh thạch không? Nếu không được, vậy cần hao phí thể lực."
Hàn Thải Thải híp mắt nói: "Thứ nhất, quặng linh thạch trung cấp là thật. Vạn Tượng Lâu ta đã tự mình kiểm tra qua. Nếu lời đồn bên ngoài còn chưa xác định, vậy sao khiến ba nhà tranh đoạt? Thứ hai, khiến ngươi thất vọng rồi, muốn đựng linh thạch thì có thể, nhưng muốn toàn bộ mạch khoáng. Xin lỗi, không có vật chứa nào như vậy."
'Chủ nhân, ta có thể!' Khi giọng nói Hàn Thải Thải còn chưa tán, thanh âm Manh Manh bỗng vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.
Đôi mắt Mộ Khinh Ca lóe sáng, khóe miệng không tự chủ giương lên.
"Lấy đi toàn bộ mạch khoáng sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, ta cần ngươi đánh yểm hộ." Mộ Khinh Ca nói với Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải nhạy cảm bắt giữ được ý nàng, giật mình truy hỏi: "Ngươi có cách lấy đi toàn bộ mạch khoáng?"
Mộ Khinh Ca không trả lời thẳng, chỉ nói: "Bất kể ngươi dùng cách gì, ba ngày sau, phải hội tụ các thế lớn trong Lan Ô Thành vào một chỗ, tiện cho ta làm việc. Sau khi sự thành, ta sẽ chia ba thành quặng linh thạch cho ngươi."
Trước khi Hàn Thải Thải chuẩn bị mở miệng, nàng lại nói: "Đừng có cò kè mặc cả với ta. Ngươi chỉ hỗ trợ, ta mới xuất lực. Phân ba thành đã rất hợp lý rồi."
Hàn Thải Thải nở nụ cười: "Ngươi đánh bàn tính thật giỏi. Nói vậy là, ba ngày sau ngươi sẽ rời đi?"
Giọng điệu xen lẫn chút không nỡ.
Mộ Khinh Ca không phát hiện, chỉ gật đầu nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau ta sẽ đưa quặng linh thạch và Mộc Dịch cho ngươi. Chỉ là, ngươi cũng phải giúp ta giữ một người lại."
"Ai?" Hàn Thải Thải hỏi.
"Mộc gia Mộc Hoằng." Mộ Khinh Ca kêu ra tên nam nhân đùa giỡn Nguyên Nguyên.
Hàn Thải Thải cười nghiền ngẫm: "Hoàn khố Mộc gia? Sao gã lại trêu tới ngươi?"
Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Gã không chọc tới ta, mà chọc tới Nguyên Nguyên."
Ánh mắt Hàn Thải Thải chợt lóe, nở nụ cười: "Hôm qua truyền đến tin tức có người đánh ẩu với Mộc Hoằng một trận. Người hành hung là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, giữa trán điểm chu sa, dáng vẻ thanh tuấn tú nhã. Xem ra chính là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm."
"Ngươi biết?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Hàn Thải Thải cong miệng cười suиɠ sướиɠ: "Vạn Tượng Lâu chính là không gì không biết." Nói xong, hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Sau khi Mộc Hoằng trở về không có hành động gì, trái lại đi tìm hoàn khố Tào gia, xem ra là do Ngân Trần thúc đẩy. Chỉ là chuyện này không giấu được bao lâu. Ngân Trần có bản lĩnh mấy cũng không có khả năng bóp méo ký ức toàn bộ người chứng kiến."
"Cho nên thời gian cho ta không nhiều." Mộ Khinh Ca đáp. Nàng muốn trước khi người Mộc gia chưa kịp phản ứng, giải quyết mọi chuyện rồi rời đi.
"Đã biết." Hàn Thải Thải lười biếng nói.
"Cáo từ." Xong chuyện, Mộ Khinh Ca đứng dậy rời khỏi Vạn Tượng Lâu.
...
Ba ngày kế tiếp, Mộ Khinh Ca không đi ra ngoài nữa, chỉ có mấy người Tuyết Gia ra ngoài làm việc. Nguyên Nguyên và Kinh Hải cũng bị nàng cấm túc, không vì cái gì khác, chỉ là không muốn trước khi hành động lại sinh thêm phiền phức.
Ba ngày, Vạn Tượng Lâu trong thành bỗng nhiên phát ra lời mời, nói muốn cử hành đại hội phẩm rượu, mời các thế lực gia tộc Lan Ô Thành tham gia. Ba nhà Mộc, Tào, Lữ đương nhiên đứng mũi chịu sào làm đối tượng bị mời.
Tin tức truyền vào tai Mộ Khinh Ca, nàng chỉ hơi mỉm cười, biết Hàn Thải Thải bắt đầu hành động.
Kế hoạch của nàng rất đơn giản, chính là thừa dịp toàn bộ Lan Ô Thành bị Hàn Thải Thải hấp dẫn. Vừa cứu người, vừa lấy quặng linh thạch, sau đó phủi mông chạy lấy người.
"Thiếu chủ, đây là bản đồ địa hình mạch khoáng linh thạch trung cấp, và phân bố thủ vệ." Tuyết Gia đưa quyển trục tới cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy mở ra.
Nàng phải làm thần không biết quỷ không hay, cho nên cần nhất là chi tiết chính xác.
Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn địa hình và sự phân bố thủ vệ trên bản đồ. Tuyết Gia đứng cạnh giải thích: "Thiếu chủ, bởi vì chưa xác định được chủ sở hữu quặng linh thạch, cho nên ba nhà ước định phái thủ vệ bảo hộ, không cho bất kỳ ai tới gần. Mỗi ngày ước chừng ngàn người bảo vệ mạch linh thạch. Bọn hắn canh gác nghiêm mật, từng tầng trạm kiểm soát, chỉ có lúc đổi gác sẽ có một tia lơi lỏng."
Mộ Khinh Ca nhìn địa đồ, nghe Tuyết Gia nói. Khép bản đồ, nàng ngửa đầu nhìn: "Ba nhà không bền vững như thép, cho nên nhất định có cơ hội thừa nước đục thả câu."
Tuyết Gia sửng sốt, gật đầu đã hiểu.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn sắc trời, than nhẹ: "Đêm nay chính là đại hội phẩm rượu Vạn Tượng Lâu?"
"Đúng vậy." Tuyết Gia gật đầu nói.
"Triệu tập tất cả mọi người về đây." Mộ Khinh Ca hạ lệnh.
Tuyết Gia gật đầu lui xuống.
Chạng vạng, tất cả mọi người quay trở về tiểu viện.
Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ vị, nhìn về phía Bạch Li: "Tình huống Mộc gia thế nào?
"Gia chủ đương nhiệm Mộc gia mang theo Mộc Vũ và Mộc Hoằng vào Vạn Tượng Lâu." Bạch Li đáp.
Mộ Khinh Ca gật đầu, lại nói: "Tìm hiểu lâu như vậy, đã thăm dò chi tiết kỹ càng ba nhà Tào Lữ Mộc chưa?"
Tuyết Gia đáp: "Ba nhà Tào Lữ Mộc, nghe nói đều có cao thủ Ngân cảnh tầng hai tọa trấn. Hơn nữa, không chỉ có một vị. Mộc gia truyền ra ngoài là có ba vị. Ta hoài nghi có một người trong đó đã lên Ngân cảnh tầng ba. Hai nhà khác đều truyền ra có hai vị, đây cũng là một trong nguyên nhân khiến Mộc gia có thể kiêu ngạo ở Lan Ô Thành."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trở nên xa xăm, lạnh giọng thở dài: "Hai tên Ngân cảnh tầng hai, một tên Ngân cảnh tầng ba. Chi thứ Mộc gia hưng thịnh như thế, khó trách dòng chính suy tàn."
Đột nhiên nàng có chút cảm tạ Mộc Vũ vẫn chưa nhốt Mộc Dịch vào Mộc phủ, nếu không đúng là gia tăng độ khó cứu viện.