Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Hoa viên bỏ hoang?" Mộ Khinh Ca khó hiểu. Nội tâm suy đoán 'chẳng lẽ Mộc Dịch bị nhốt trong hoa viên bỏ hoang?'
Về phần Mộc Hoằng bị ai đánh, Mộ Khinh Ca dĩ nhiên biết rõ.
Bạch Li gật đầu.
"Sau khi hắn đi vào hoa viên bỏ hoang, ta mới biết trong hoa viên đó có không ít người âm thầm canh gác. Mà cái người không biết có phải Mộc Dịch không đang bị nhốt ở địa lao dưới hoa viên. Chỗ kia tối om không thấy mặt trời, ẩm ướt tanh hôi, đến ta còn chịu không nổi. Không biết người đó chịu đựng kiểu gì mà đến giờ vẫn chưa bị ngạt chết." Bạch Li vừa nói vừa chê bai.
Mộ Khinh Ca truy vấn: "Tình huống của người đó thế nào?" Hàn Thải Thải từng nói Mộc Dịch bị đánh gãy tay chân, phế bỏ tu vi. Nếu người đó y như miêu tả, vậy khả năng rất lớn là Mộc Dịch.
Gãy xương, cốt đứt từng khúc!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh xuống, cách tra tấn thật độc ác.
"Lúc Mộc Vũ gặp hắn, có nói gì thêm không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Bạch Li cẩn thận nhớ lại, lắc đầu nói: "Không có. Hắn đi vào cầm lấy roi da ngâm trong nước ớt, hung hăng quật người kia. Chỉ là người kia cũng coi như kiên cường, bị tra tấn như vậy mà không rên một tiếng, mặc cho Mộc Vũ quất."
Mộ Khinh Ca hơi nheo mắt. Trong lòng suy tư 'Nếu đúng là Mộc Dịch, hắn bị tra tấn như thế, mình có nên giúp hắn báo thù không.'
Mộc gia Lan Ô Thành không phải Đậu gia và Bạch gia ở Hải Tự Thành, cũng không phải Nhạc gia Dư Thủy Thành.
Lan Ô Thành là thành trì lớn ở Nam châu, thực lực gia tộc hơn xa tiểu gia tộc khác. Trước không nói hiện tại nàng có năng lực giúp Mộc Dịch báo thù hay không. Chỉ nói đến tình huống hiện giờ, dòng chính Mộc gia đã sớm bị chém tận gϊếŧ tuyệt, chỉ còn lại một Mộc Dịch. Mà bản thân Mộc Dịch đã biến thành phế nhân, tu vi phế bỏ. Cho dù nàng diệu thủ hồi xuân có thể trị liệu thương thế sau khi cứu Mộc Dịch ra, để hắn có thể tu luyện lần nữa, hắn cũng không thể khôi phục tu vi một sớm một chiều, dựa vào cái gì trấn trụ Mộc gia đã sớm cảnh còn người mất?
'Xem ra vẫn nên cứu người trước, sau đó nghĩ cách đưa về Lâm Xuyên. Về chuyện báo thù, để cho Phượng Vu Phi lao tâm đi." Mộ Khinh Ca thầm hạ quyết định.
Trong hiệp nghị không bao gồm việc muốn thay Mộc Dịch báo thù.
"Bạch Li, ngươi nhớ vị trí hoa viên bỏ hoang kia không?" Mộ Khinh Ca nâng mắt hỏi.
Bạch Li gật gật đầu. Cười nói: "Ta biết ngài sẽ muốn tự đi xem, cho nên dọc đường đi ta đều để lại dấu hiệu."
Mộ Khinh Ca cong mắt cười nói: "Quả nhiên thông minh!"
"Hiện tại đi luôn sao?" Bạch Li hỏi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, gật đầu: "Bây giờ đi."
...
Bạch Li dẫn Mộ Khinh Ca tới hoa viên bỏ hoang. Mục đích lần này chỉ là để Mộ Khinh Ca xác định người bị Mộc Vũ nhốt có phải Mộc Dịch hay không.
Về cách cứu người, thì cần cẩn thận suy nghĩ.
Bởi vì Mộ Khinh Ca không chỉ muốn cứu người, mà còn muốn quặng linh thạch trung cấp được phát hiện ở Lan Ô Thành, còn phải để Nguyên Nguyên có cơ hội phát tiết báo thù.
Đạp trên bóng đêm, Bạch Li đưa Mộ Khinh Ca tới ngoài hoa viên.
Nàng hóa thành con rắn nhỏ leo lên đầu vai Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng nói: "Phía trước là hoa viên bỏ hoang, bên trong có mười mấy thủ hạ. Ngoại trừ Hôi cảnh tầng một, còn lại đều là Tử cảnh đỉnh. Ta cảm thấy Mộc Vũ sắp xếp như vậy không phải để đề phòng có người tới đây, mà là đề phòng người bên trong trốn ra."
Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Người bị nhốt đã phế tay chân, trốn thế nào?"
Bạch Li bị hỏi khó, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu phòng ngừa người ngoài tiến vào, sắp xếp như vậy không khỏi quá lơ là. Tùy tiện Hôi cảnh tầng hai là có thể công phá phòng ngừ. Cho nên ta cảm thấy hẳn là đề phòng người bên trong trốn ra. Về chuyện vì sao biết rõ người đã bị phế mà còn muốn bố trí khoa trương như vậy, có thể là bởi trong lòng Mộc Vũ lo lắng người đó sẽ trốn được?"
Mộ Khinh Ca trầm ngâm một lát, nói với Bạch Li: "Ngươi tiếp xúc Mộc Vũ, thấy hắn là dạng người gì?"
Bạch Li đi theo Mộc Vũ mấy ngày nay, thấy bộ dáng hắn trước mặt và sau lưng người khác: "Trước mặt người khác, hắn là thiếu chủ khôn khéo lợi hại như lời đồn. Nhưng sau lưng, ta phát hiện hắn hình như bị tự ti."
"Tự ti?" Mộ Khinh Ca hồ nghi.
Bạch Li ừ một tiếng: "Chính là tự ti. Sau lưng người khác, ta cảm giác hắn tự ti âm u, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, không muốn thua người ta, lòng nghi ngờ rất nặng."
"Mấy ngày đấy, ngươi có nghe thấy hắn nhắc đến quặng linh thạch trung cấp không?" Mộ Khinh Ca chợt hỏi.
Bạch Li gật đầu: "Sao ngài biết ta nghe thấy rồi!"
"Chuyện này sau hẵng nói." Mộ Khinh Ca nhìn chăm chú hoa viên trong đêm. Lúc thủ vệ thay ca, nàng ngừng nói chuyện, lặng lẽ lẻn vào.
Chỉ là mấy Tử cảnh đỉnh, Hôi cảnh tầng một, đối với Mộ Khinh Ca thì rất nhẹ nhàng.
Có Bạch Li dẫn đường, nàng dễ dàng tránh khỏi chỗ có thủ vệ, đi vào cửa địa lao.
"Chỗ núi giả chỉ có khe hở cho một người đi qua, gia hỏa Hôi cảnh tầng một canh giữ bên trong." Bạch Li nhỏ giọng bên tai Mộ Khinh Ca.
Con ngươi Mộ Khinh Ca xoay chuyển, nói với nàng: "Ngươi có thể khống chế độc xà chỉ làm cho người ta hôn mê thôi được không?"
"Đương nhiên có thể." Bạch Li lập tức hiểu ý Mộ Khinh Ca.
Nàng nhảy xuống khỏi vai Mộ Khinh Ca, đi vào đường tối. Mộ Khinh Ca đứng chờ ở lối vào, chưa đến một lát, Bạch Li đã yểu điệu đi ra, vuốt ve lọn tóc cười quyến rũ với Mộ Khinh Ca, đầu lưỡi khẽ liếm môi đỏ: "Đi thôi."
Mộ Khinh Ca cười hiểu ý, đi theo sau Bạch Li.
Địa đạo đúng là rất hẹp. Nếu người nào hơi béo chút sợ là sẽ bị ma sát ở hai bên vách tường.
Đi theo Bạch Li, Mộ Khinh Ca thấy thủ vệ Hôi cảnh tầng một đang té xỉu.
Trên cổ tay hắn còn lưu lại dấu răng rắn.
Mộ Khinh Ca và Bạch Li nhìn nhau cười, tiếp tục đi đến phía trước.
Bạch Li cười nói: "Ở trong hoang viên bị rắn cắn, đúng là thuận lý thành chương."
Mộ Khinh Ca chỉ cười không nói.
Chỉ chốc lát, các nàng đã tới cửa sắt đóng chặt.
Nhìn ổ khóa, Bạch Li nhíu mày: "Ta không có chìa khóa."
"Trên người thủ vệ có không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
"Ách... Ta quên lục soát." Bạch Li mờ mịt. Nàng luôn là kiểu người một lời không hợp thì đại khai sát giới, nào có kinh nghiệm lẻn vào địa lao cứu người bao giờ?
"Thế thôi vậy." Mộ Khinh Ca xoay người không thèm để ý, sờ soạng trong hư không một lát rồi lấy ra cây trâm nắm trong tay. Cây trâm sáng đẹp như lửa tựa máu, đóa hoa điêu khắc lên đó nàng chưa thấy bao giờ, kiều diễm ướŧ áŧ.
Nhìn thấy cây trâm này, Mộ Khinh Ca hơi sửng sốt.
Đây là lúc nàng cập kê, Tư Mạch đưa nàng làm lễ vật. Nhưng đêm ấy nàng bị hắn cưỡng bách một lần, nên sau này vẫn luôn bị nàng ném vào không gian.
Trước kia nàng căn bản không nhận ra tình cảm của nam nhân. Hiện giờ nghĩ lại, nhìn vật cũ trong tay, tựa hồ nàng có thể cảm nhận được tâm ý hắn ngay lúc đó.
"Khinh Ca, ngài sao vậy?"
Thấy nàng mãi chưa động, Bạch Li lên tiếng hỏi.
Mộ Khinh Ca tỉnh táo lại, không giải thích gì. Cây trâm huyết ngọc biến mất, thay vào là cây trâm vàng thon dài.
Nàng cầm trâm vàng cắm một đầu vào mắt khóa, nhẹ nhàng vặn vài cái. Bạch Li nghe thấy tiếng 'răng rắc' giòn vang, khóa cửa được mở ra.
Thu hồi trâm vàng, Mộ Khinh Ca mở khóa kéo đẩy cửa ra, nói với Bạch Li: "Đi thôi."
Bạch Li tò mò đánh giá trâm vàng trong tay nàng: "Khinh Ca ngài thật lợi hại!"
Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng.
Kỹ năng mở khóa, là một trong những kỹ năng cơ bản nhất của binh chủng đặc thù.
Lâu rồi không dùng, nàng bỗng thấy mới mẻ.
Nhớ năm đó cho dù là két sắt yêu cầu mật mã, nàng cũng chỉ mất ba giây.
Hai người tiến vào địa lao, quả nhiên mùi hôi thối ẩm ướt xộc vào mặt. Mặc dù Bạch Li đã tới một lần, nhưng vẫn rất không quen.
Tuy loài rắn thích hoàn cảnh âm u ẩm ướt, nhưng không đồng nghĩa cũng thích nơi thối hoắc.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, mím chặt môi.
Trọng sinh tới cẩm y ngọc thực, trái lại khiến nàng thiếu đi mấy phần năng lực thích ứng với các dạng hoàn cảnh ác liệt.
Nếu không phải vì tìm Mộc Dịch, nàng đúng là không muốn ở đây lâu hơn phút nào.
"Hắn ở bên trong." Bạch Li mở miệng, đi trước dẫn đường. Xuống theo bậc thang, mang Mộ Khinh Ca vào địa lao.
Sau khi xuống bậc thang, toàn bộ địa lao ánh vào mắt Mộ Khinh Ca.
'Đây là địa lao gì chứ? Rõ ràng chính là phòng tối đặc biệt thiết kế để giam giữ một người!' Mộ Khinh Ca kinh hãi.
Nơi này chính là một gian phòng tối, khắp nơi không có ánh sáng, chỉ treo ngọn đèn dầu.
Xiềng xích trên tường trói một người, hai tay bị kéo treo lên.
Cánh tay bị nhấc, ống tay áo trượt xuống để lộ da thịt gầy guộc. Những vết sẹo đan xen, chồng chất thương tích cũ mới, không còn chỗ nào lành lặn. Râu tóc dài như Bạch Li hình dung, nhiều năm không xử lý đã dính cùng nhau xõa xuống đất, che đi dung mạo hắn. Vốn hắn mặc y phục màu trắng, nhưng hiện giờ đã đen đỏ xen lẫn, vết máu loang lổ. Mà đôi chân? Cũng quỳ vô lực. Trên mắt cá chân còn lưu lại hai vết sẹo dài. Hắn gục đầu không có tiếng động, phảng phất đã sớm chết đi.
Nếu không phải Mộ Khinh Ca còn cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của hắn, chỉ sợ thật sự sẽ cho rằng hắn là người chết.
Trong phòng tối còn treo đủ mọi hình cụ. Trên đó còn lưu lại vết máu, sợ là từng cái đều đã sử dụng qua.
"Chính là hắn." Bạch Li nói.
Mộ Khinh Ca đi từng bước tới chỗ hắn, tới trước mặt mà hắn vẫn không cử động.
Sự an tĩnh này mang theo cảm giác tâm như tro tàn. Mộ Khinh Ca từ trên cao nhìn xuống, phớt lờ mùi tanh tưởi từ người hắn, mở miệng hỏi: "Ngươi chính là Mộc Dịch?"
Nhưng, người đó không trả lời.
Giống như không nghe được Mộ Khinh Ca nói, cũng không biết nàng đang đứng trước mặt mình vậy.
Đợi một lát, Mộ Khinh Ca lại hỏi: "Ngươi chính là Mộc Dịch?"
Người đó vẫn không nhúc nhích gì.
Mộ Khinh Ca hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Ngươi biết Phượng Vu Phi không?"
Ba chữ Phượng Vu Phi như sét đánh ngang tai, khiến đầu vai người đó nhẹ run lên, rốt cuộc có chút phản ứng. Chỉ là hắn vẫn không nói gì như cũ.
Một tia phản ứng này dừng trong mắt Mộ Khinh Ca. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy ra một món đồ từ trong lòng đưa tới trước mặt hắn, lại hỏi lần nữa: "Thứ này, ngươi biết không?"