Edit: Diệp Lưu Nhiên
'Mộ Khinh Ca a Mộ Khinh Ca, ta nhìn trúng thuật luyện đan của ngươi. Nhưng sau khi hợp tác với ta, ngươi sẽ không trốn thoát được ta. Ta có thể tùy thời lấy lý do chính đáng gặp mặt ngươi, không ai cản được. Nhìn qua là ta nhượng bộ, nhưng ngươi sẽ không nghĩ tới, có thể tranh thủ cơ hội ở chung với ngươi, mới là điều ta muốn nhất.' Hàn Thải Thải nhìn Mộ Khinh Ca, thầm nói.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Mộ Khinh Ca bị Hàn Thải Thải nhìn đến rợn người, không khỏi nói.
Ánh mắt Hàn Thải Thải chợt lóe, hỏi: "Ngươi đã từng nghe qua Thanh Anh Bảng chưa?"
Mộ Khinh Ca sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Thanh Anh Bảng gì cơ?
Hàn Thải Thải liếc mắt, khẽ cười: "Quả nhiên là không biết!"
Mộ Khinh Ca gật gật đầu, không ngại khiêm tốn học hỏi: "Cầu giải thích."
Mộ Khinh Ca đại khái hiểu 'Thanh Anh Bảng' là gì rồi.
Chỉ là Hàn Thải Thải nhắc đến làm gì? Nàng cũng đâu hứng thú. Còn có Thần Điện Trung châu là tổ chức gì?
"Thanh Anh Bảng được treo ở châu phủ các Châu, là niềm vinh quang của tinh anh thanh niên đồng lứa Trung Cổ Giới. Ngươi tới Kim Hải phủ, nhất định phải tìm hiểu một chút, miễn đụng phải người có tên trong bảng, chết thế nào cũng không biết." Hàn Thải Thải nói.
Hàn Thải Thải bĩu môi, không tỏ ý kiến. Tiếp tục nói: "Ngoại trừ Thanh Anh Bảng, ở các Châu còn lén có một Phượng Hoàng Bảng. Phượng Hoàng Bảng là bước khởi đầu cho những tinh anh có tiềm chất lên Thanh Anh Bảng, độ tuổi từ mười lăm đến ba mươi tuổi, tu vi thấp nhất là Hôi cảnh tầng ba. Một khi có người đột phá lên Ngân cảnh, sẽ được xông lên Thanh Anh Bảng. Đương nhiên, là phải xem Thanh Anh Bảng có chỗ trống không."
Hàn Thải Thải không nói rõ vị trí trống này. Nhưng từ nụ cười hắn, Mộ Khinh Ca có thể đoán được, cái gọi là chỗ trống, hoặc người ở trên Thanh Anh Bảng đã chết, hoặc là tuổi vượt hạn chế bị thoát ra khỏi Thanh Anh Bảng.
"Người nằm trong Phượng Hoàng Bảng tuy không lợi hại như Thanh Anh Bảng, nhưng đều là hạng người có thiên phú lợi hại. Số lượng danh sách không giới hạn, chỉ cần đạt điều kiện là có thể tiến vào, muốn nâng cao xếp hạng thì phải xem chiến tích. Có thể khiêu chiến người ở xếp hạng trước, hoặc là làm ra đại sự kinh thiên động địa gì khiến người trong thiên hạ đều biết thực lực của ngươi." Hàn Thải Thải nói xong, nhìn về phía Mộ Khinh Ca im lặng, chớp mắt một cái rồi mới nói: "Ngươi tiến vào Trung Cổ Giới, muốn chân chính hiểu biết thực lực Trung Cổ Giới, muốn tìm hiểu thế lực các gia tộc thậm chí là thế lực các Châu, cách tốt nhất là xuống tay từ hai Bảng này."
Hàn Thải Thải giương cằm: "Ngươi có thể hiểu như vậy. Theo ta được biết, Phượng Hoàng Bảng ở Tây châu có một nữ tử họ Tang, tuổi chừng mười tám, xếp hạng một trăm hai mươi tám, tu vi Hôi cảnh tầng bốn."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, nói: "Liên quan gì tới ta?"
Hàn Thải Thải chỉ cười cười, không trả lời mà là hỏi: "Năm nay ngươi hai mươi hai tuổi rồi nhỉ."
Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Nàng năm nay hai mươi hai tuổi rồi sao?
"Tuổi mụ, hẳn là thế." Hàn Thải Thải rũ mắt tính toán trong lòng, không chú ý tới sắc mặt Mộ Khinh Ca có chút thất thần.
'Nàng tới dị thế đã sáu bảy năm rồi sao? Mọi chuyện chỉ như mới bừng tỉnh, vậy mà thoáng cái đã qua lâu như vậy. Từ lúc khởi đầu, thân thể này chỉ mới mười lăm tuổi...'
"Mộ Khinh Ca." Thanh âm Hàn Thải Thải đánh thức nàng hoảng hốt.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn nghi hoặc, cười nói: "Tuổi của nữ nhân là bí mật, không thể dễ dàng lộ ra, hiểu không?"
"Ngươi có coi mình là nữ nhân sao?" Hàn Thải Thải nói thầm.
Sau đó nghiêm mặt nói: "Ta nhắc tới chuyện này, là muốn nói cho ngươi, lấy thực lực bây giờ của ngươi có thể nhẹ nhàng tiến vào Phượng Hoàng Bảng, thứ hạng sẽ rất cao. Tuy nhiên ngươi mới vừa tới Trung Cổ Giới không lâu, còn không có ai biết ngươi. Nếu ngươi muốn đi Tây châu tìm người dễ dàng hơn, có thể để tên ngươi trên Bảng, khiến người ngươi muốn tìm chú ý tới ngươi. Vô luận các ngươi chia cách bao lâu, nhưng ít nhất nàng hẳn quen thuộc tên ngươi đi? Hơn nữa nếu ngươi có thể đột phá Ngân cảnh, xâm nhập Thanh Anh Bảng, sẽ rất có lợi cho việc ngươi hành tẩu ở Trung Cổ Giới."
Mộ Khinh Ca cười cười: "Ta còn không xác định người ta muốn tìm có thật sự ở Trung Cổ Giới hay không, cần gì phải làm chuyện vô vị này? Phượng Hoàng Bảng, Thanh Anh Bảng gì đó ta không có hứng thú. Nhưng mà tìm hiểu một chút thì được. Ít nhất biết thực lực của mình trong thế hệ Trung Cổ Giới, trình độ ta đến đâu, đốc thúc mình khắc khổ tu luyện."
Nói xong, nàng nhìn về phía Hàn Thải Thải, nghiền ngẫm nói: "Đúng rồi, ngươi đã lên Ngân cảnh, vậy xếp hạng bao nhiêu trong Thanh Anh Bảng?"
Đây vốn là câu hỏi tùy ý, nhưng không nghĩ tới khiến sắc mặt Hàn Thải Thải trầm xuống, giọng điệu lạnh đi: "Ta cũng vừa trở về không lâu, Trung Cổ Giới ai còn nhớ rõ Hàn Thải Thải Hàn gia? Chỉ là ba tháng nữa sẽ đổi lại xếp hạng Thanh Anh Bảng, lần này ít nhất sẽ có mười người bị loại bỏ vì quá tuổi, còn có một số đã chết. Ta rất nắm chắc có thể đi vào Thanh Anh Bảng."
Nói xong, trong con ngươi hẹp dài của hắn chớp động ngọn lửa quyết tâm.
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày, từ câu nói của Hàn Thải Thải, nàng nghe ra một tia không cam lòng. Có lẽ Hàn Thải Thải đã từng bị tước đoạt quá nhiều, cho nên hiện tại mới muốn lấy về từng cái một.
Quả nhiên, mỗi người đều cần có lý do để trở nên cường đại!
Mộ Khinh Ca rũ mắt, nghĩ về bản thân: 'Hiện giờ mình là Hôi cảnh tầng năm, khi nào mới có thể đột phá lên Ngân cảnh?'
Phượng Hoàng Bảng, Thanh Anh Bảng, nàng đúng là không quan tâm, nhưng lại để ý thực lực của mình!
Nàng cũng không nghĩ lại xem, từ khi nàng chân chính bắt đầu tu luyện cũng chỉ là mượn xác hoàn hồn sáu bảy năm, lại từ một Xích cảnh từng bước đi lên Hôi cảnh tầng năm.
Loại thiên phú này không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần so với đám thiên chi Thanh Anh Bảng ở Trung Cổ Giới!
Bọn hắn vừa sinh ra đã là Tử cảnh, tuổi nhỏ bắt đầu tu hành, hiện giờ mới chỉ tiến lên Ngân cảnh mà thôi. Nếu so thiên phú, so thời gian tu luyện, không ai trong bọn hắn có thể kiêu ngạo trước mặt Mộ Khinh Ca.
"Khinh Ca." Đột nhiên, thanh âm Ngân Trần truyền ra.
Mộ Khinh Ca thu lại suy nghĩ, dời mắt nhìn Ngân Trần ra khỏi động: "Sao vậy?"
Ngân Trần quét mắt nhìn Hàn Thải Thải, lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca, khóe miệng cử động: "Có y phục nào không, Nguyên Nguyên cần mặc."
"Y phục?" Mộ Khinh Ca mờ mịt.
Nguyên Nguyên không phải đã mặc y phục rồi sao?
"Ách, cái đó, Nguyên Nguyên không mặc vừa y phục hiện tại." Ngân Trần giải thích.
Trong mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe quang mang, lập tức hiểu. Nàng kích động nói: "Ngươi nói là Nguyên Nguyên trưởng thành rồi?"
Ngân Trần gật đầu.
Mộ Khinh Ca hưng phấn: "Được, ta đây đi tìm."
Trong không gian nàng chứa rất nhiều y phục, nam trang nữ trang đều có... Đương nhiên, Nguyên Nguyên không cần nữ trang.
Giây tiếp theo, ý thức của Mộ Khinh Ca trốn vào không gian, chuẩn bị tìm y phục cho Nguyên Nguyên.
"Chủ nhân!" Manh Manh chắn trước người Mộ Khinh Ca, trong tay thiếu nữ đang cầm xấp vải màu sắc rực rỡ.
"Manh Manh?" Tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng xuống vải dệt cay mắt trong tay nàng ấy.
"Có phải Nguyên Nguyên tỉnh muốn mặc y phục không? Ta đã chuẩn bị tốt cho hắn rồi, ngài đưa cho hắn đi!" Manh Manh chớp chớp mắt to, vẻ mặt chân thành cầm vải bông đưa tới trước mặt Mộ Khinh Ca.
Ách...
Mộ Khinh Ca nhìn vải bông trước mặt mình, khóe miệng co rút. Nàng nhìn gương mặt vô tội của Manh Manh, hỏi: "Manh Manh, ta đã muốn hỏi ngươi câu này lâu lắm rồi. Ngươi xác định mình không phải đang trêu cợt Nguyên Nguyên đấy chứ?"
"Người ta ngây thơ thế này, sao làm vậy được?" Manh Manh chu mỏ.
Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, nàng cự tuyệt ý tốt của Manh Manh, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Cái đó, Manh Manh. Bây giờ Nguyên Nguyên lớn rồi, không còn là tiểu hài đồng mấy tuổi nữa. Y phục mặc lên vẫn phải có chút phẩm vị, y phục của ngươi tuy xinh đẹp, nhưng đã không còn hợp với hắn."
"Vì sao? Y phục này xinh đẹp bao nhiêu!" Manh Manh ủy khuất nói.
Mộ Khinh Ca cười trừ: "Phải, đúng là xinh đẹp. Nhưng không thích hợp." Nói xong, nàng tránh khỏi Manh Manh, nhanh chóng tìm y phục cho Nguyên Nguyên. Trong lòng nghĩ tùy tiện tìm một bộ mặc, đợi lát nữa về Lan Ô Thành sẽ may mấy bộ cho hắn.
Mộ Khinh Ca cầm nam trang ra không gian, trong lòng nghĩ có phải nên dành thời gian sửa lại thẩm mỹ quan cho Manh Manh?
"Nè, cầm đi đi." Mộ Khinh Ca cầm hồng y áo gấm, đưa cho Ngân Trần.
Ngân Trần nhận lấy, gật đầu rồi trở về động.
Đợi Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn sang, thấy ánh mắt đánh giá của Hàn Thải Thải.
Nàng nhướng mày: "Nhìn cái gì?"
"Ta phát hiện trên người ngươi có rất nhiều bí mật mà ta không biết." Hàn Thải Thải nói thẳng.
Mộ Khinh Ca cười cười: "Mỗi người đều có một ít bí mật, không hy vọng bị những người khác biết."
"Vậy hắn biết không?" Hàn Thải Thải sắc bén hỏi.
Hắn ám chỉ ai, Mộ Khinh Ca biết.
Nhưng nàng không trả lời vấn đề này. Không phải vì cái gì, chỉ là không muốn chứng minh trước mặt Hàn Thải Thải. Tình cảm giữa nàng và Tư Mạch, không cần chứng minh hay phải so sánh với bất kỳ ai.
Hàn Thải Thải chờ nàng trả lời, mà Mộ Khinh Ca lại không định trả lời.
Khi hai người giằng co, Ngân Trần lại đi ra đánh vỡ cục diện bế tắc. Hắn trực tiếp đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, sau đó nhìn vào động.
Trong động truyền đến thanh âm sột soạt, nhưng chậm chạp không thấy bóng người.
"Hắn có hơi thẹn thùng." Ngân Trần ghé tai Mộ Khinh Ca nhạt nhẽo giải thích.
"Ngân Trần ngươi đừng nói bừa, tiểu gia ta còn lâu mới thẹn thùng!" Chỉ là không đợi Mộ Khinh Ca mở miệng, tiếng nói réo rắt thuộc về thiếu niên truyền ra từ động.
Trong giọng nói kia lộ ra sự cuồng ngạo bất kham không khác gì Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhướng mi, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Hàn Thải Thải cũng tò mò nhìn vào động.
"Nếu không thẹn thùng, vì sao không ra." Ngân Trần trả lời.
"Ta... Tiểu gia... Tiểu gia chỉ là còn chưa thích ứng." Thiếu niên trong động trả lời.
Mộ Khinh Ca phì cười, hô Nguyên Nguyên: "Nguyên Nguyên, xuất hiện đi."
Mộ Khinh Ca ra lệnh, người vẫn luôn xấu hổ mới thò một chân ra khỏi động, lộ vạt áo hồng y trên chiếc giày...