Edit: Diệp Lưu Nhiên
(*) Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà: Trước rượu nên hát, đời người có bao lâu?
"Ngươi để ý ta mặc y phục này sao?" Hàn Thải Thải chợt tới gần, gương mặt yêu nghiệt nở nụ cười dữ tợn. Thanh âm lười biếng mị hoặc.
Mộ Khinh Ca kháng cự nhíu mày, ngửa người ra sau, trầm giọng cảnh cáo: "Cách xa ta chút."
Nhưng Hàn Thải Thải mắt điếc tai ngơ, trái lại tiến thêm một bước. Thanh âm như mị xà chui vào tai Mộ Khinh Ca: "Ngươi sợ?"
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Trò đùa này không buồn cười tí nào."
Hàn Thải Thải thu lại nụ cười, bứt ra khỏi Mộ Khinh Ca. Hắn phất tay áo quay người đi, cầm lấy một bầu rượu ném ra phía sau.
Bầu rượu ném tới Mộ Khinh Ca. Nàng duỗi tay tiếp được, cánh tay trắng nõn lộ ra dưới cổ tay áo. Hàn Thải Thải xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy cánh tay trắng như ngọc, đôi mắt hẹp dài lóe qua quang ảnh kích động, tựa như tầm mắt bị đóng đinh.
Mở nắp bầu rượu, Mộ Khinh Ca ngửa đầu hứng lấy miệng bình. Dòng nước bạc như thác đổ xuống miệng Mộ Khinh Ca.
"Rượu ngon!" Uống một ngụm, rượu nồng thiêu đốt cổ họng nàng, khiến thân thể lập tức dâng lên ngọn lửa.
Mộ Khinh Ca tán thưởng một câu, ánh mắt tỏa sáng.
Hàn Thải Thải lắc đầu: "Ngươi quả nhiên không hợp uống rượu trái cây thanh đạm dành cho nữ nhi." Hắn nhìn thần thái Mộ Khinh Ca sáng láng. Nếu người không quen thấy vậy sẽ chỉ cho nàng là kẻ mê rượu.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Cũng không phải. Tâm trạng thế nào sẽ uống loại rượu thế đó. Ta không phải người chỉ thích một loại rượu."
Nàng nhìn bầu rượu trong tay, khẽ lắc, nói với Hàn Thải Thải: "Ta có thể uống loại rượu nồng cháy như lửa, cũng không kháng cự rượu trái cây thanh đạm như nước."
Hắn nói với Mộ Khinh Ca: "Muốn uống rượu, đi theo ta." Nói xong, xoay người rời đi.
Hôm nay Mộ Khinh Ca tới đây vốn là uống rượu, tiếp theo là nắm được tin tức liên quan đến dị hỏa, đương nhiên sẽ không chùn bước. Nàng cầm bầu rượu uống một ngụm, thả bầu xuống rồi đi theo Hàn Thải Thải.
Con đường Hàn Thải Thải dẫn nàng đi không phải con đường nàng từng đi qua.
Nhưng vẫn ở trong Lâu.
Bước xuống cầu thang vòng xoáy, không biết sâu thêm mấy phần. Trông độ cao này có vẻ không chỉ có bảy tầng.
Mộ Khinh Ca đi theo Hàn Thải Thải bước xuống thang, tiến vào một cái hầm. Cửa hầm bị khóa lại bằng khóa sắt. Hàn Thải Thải lấy chìa khóa dễ dàng mở ra.
Cửa mở, gió lạnh âm lãnh tràn ra ngoài, khiến người ta cảm thấy mấy phần lạnh lẽo.
"Vào đi." Hàn Thải Thải nói, bước vào hầm trước.
Không do dự, Mộ Khinh Ca đi vào theo hắn.
Bên trong rất tối, đường đi rất dài.
Hai bên nhỏ hẹp bằng hai người đi nghiêng người song song, nhưng một người đi vào thì vừa vặn. Hai người một trước một sau đi lại trong bóng tối, không bởi vì hoàn cảnh hắc ám mà thả chậm bước chân.
Xung quanh khúc khuỷu quanh co dường như không có điểm cuối, cũng không biết thông đến nơi nào.
Đại khái đi tầm mười lăm phút, Hàn Thải Thải ngừng lại. Trong bóng tối, Mộ Khinh Ca suýt chút đụng phải lưng hắn. Cũng may nàng kịp phản ứng, ổn định thân hình.
Mộ Khinh Ca nghe thấy tiếng mở khóa, nàng thầm nghĩ: 'Xem ra Hàn Thải Thải bỗng nhiên dừng chân là vì phía trước có cửa chặn đường.'
Chìa khóa lạch cạch, mở cửa ra.
Cánh cửa này giống như đã lâu không mở. Khi Hàn Thải Thải đẩy ra, kéo theo thanh âm "kẽo kẹt".
Hàn Thải Thải đi vào, Mộ Khinh Ca đương nhiên cũng đi theo.
Sau khi tiến vào, Hàn Thải Thải búng tay. Một ngọn lửa theo đầu ngón tay hắn chảy xuống chậu than trống rỗng, lập tức thiêu đốt chiếu sáng không gian này.
Ánh lửa màu cam bao phủ, Mộ Khinh Ca mới phát hiện nơi đây là một không gian có mái vòm tròn.
Mà khiến nàng kinh ngạc nhất là, mặt tường bao quanh chứa đầy vò rượu. Cao cao thấp thấp, cực kỳ phong phú.
Đếm sơ qua, phỏng chừng có mấy ngàn vò rượu.
Mặc dù ở đây bị vò rượu phong kín, nhưng không khí đều ẩn chứa hương rượu nhàn nhạt.
"Đây là hầm rượu của Vạn Tượng Lâu?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi.
Hàn Thải Thải nói uống rượu, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn sẽ trực tiếp dẫn nàng tới hầm rượu, không sợ bị say chết sao?
Hàn Thải Thải không trả lời nàng, chỉ liên tục búng tay bắn ra ngọn lửa, đốt cháy mấy chậu than khác giúp ánh sáng rõ hơn.
Hàn Thải Thải xoay người nói với Mộ Khinh Ca: "Rượu ở đây đã được giữ trong Vạn Tượng Lâu qua hàng trăm hàng nghìn năm, không bán ra ngoài. Tối nay ngươi có lộc uống rồi."
Kho riêng của Vạn Tượng Lâu!
Rượu ở đây có khi còn nhiều tuổi hơn nàng!
Mộ Khinh Ca sáng mắt.
Nàng không phải người ham rượu, nhưng có thể uống loại rượu ngon nhiều năm cũng là một thú vui nhân sinh.
Vô luận nhân sinh kiếp trước hay kiếp này của nàng, đồ uống trên thế gian chỉ có rượu mới xứng với nàng! Nước quá nhạt, trà quá tĩnh... Chỉ có rượu mới sôi sục khoái ý ân cừu.
"Có thể đóng gói mang đi không?" Mộ Khinh Ca cười đến mi mắt cong cong.
Hàn Thải Thải giựt khóe miệng, hừ lạnh: "Được một tấc lại muốn tiến một thước." Dứt lời, hắn đi tới chính giữa. Dậm chân một cái, mặt đất lập tức run rẩy. Toàn bộ hầm đều rung lên, như tiếng sấm gầm rú vang lên bên tai Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt nàng biến đổi, đang muốn hỏi Hàn Thải Thải chuyện gì xảy ra, thì bỗng bị cảnh trước mắt làm cho chấn kinh.
Mái vòm trên hầm rượu từ từ mở ra như cánh hoa, dẫn ánh sao tiến vào. Bầu trời đầy sao, trăng lạnh thoi đưa, tráng lệ gợn sóng khiến người ta muốn được du ngoạn. Đẹp không sao tả xiết...
Rượu ngon, cảnh đẹp...
Mộ Khinh Ca hướng mắt nhìn lên mái vòm, chậm rãi đảo qua Hàn Thải Thải. 'Còn có mỹ nhân!' Trong lòng không khỏi thở dài: 'Vì chiêu đãi nàng, Hàn Thải Thải đúng là hao tổn tâm huyết.'
Ánh sao thanh lãnh rót vào, khiến ngọn lửa trên chậu than ảm đạm đi.
Dần dần, chút lưu huỳnh bay vào mái vòm xoay quanh, xuất hiện bên Mộ Khinh Ca và Hàn Thải Thải, tựa như ngôi sao tưới xuống hầm rượu.
Quang mang màu lục nhạt mang theo chút lãng mạn chiếu rọi hai người. Gió đêm thổi vào khiến góc áo họ phất phơ, cũng khiến thời gian ngừng lại.
"Khụ khụ." Cảm giác không khí có chút cổ quái, Mộ Khinh Ca không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Nàng vừa nói ra tiếng, những đom đóm quay chung quanh nàng tản ra khắp nơi, cũng ảnh hưởng đến lưu huỳnh bên cạnh Hàn Thải Thải trôi xa.
Lưu huỳnh vừa đi, ánh sáng quanh hai người tối dần, cảm xúc trên mặt cũng bị bao phủ bởi bóng tối.
"Vạn Tượng Lâu biết chọn chỗ nhỉ." Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn trăng sao trên bầu trời, không tiếc lời ca ngợi.
Trong đôi mắt hẹp dài của Hàn Thải Thải lưu chuyển một tia u oán. Hắn không đáp câu nói vô nghĩa của Mộ Khinh Ca, mà đi tới bên vò rượu trước, chọn một vò mang về chỗ.
Đặt vò rượu xuống trước mặt Mộ Khinh Ca, mở nắp vò. Lập tức mùi hương nồng đậm phiêu tán tràn ngập toàn bộ hầm rượu.
Hầm rượu không có chén uống. chỉ có thể dùng bình cân.
Hàn Thải Thải cầm vò rượu trước mặt, đổ rượu vào bình cân rồi đẩy đến trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cũng không chê, duỗi tay tiếp nhận đặt bên môi mình, hít sâu ngửi. Lập tức mắt nàng sáng ngời, tán thưởng: "Rượu ngon!"
"Ngươi ngoại trừ rượu ngon, có thể khen câu nào khác không?" Hàn Thải Thải khinh bỉ.
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, trừng hắn: "Ngươi đang ngầm chê văn ta không tốt sao? Đừng quên, ta vốn dĩ là hoàn khố ăn chơi. Văn không được võ chẳng xong, phế vật vô dụng!"
"Nhưng sao ta nghe nói, hồi trước sau khi ngươi triển ra kỹ thuật bắn tên cửu tinh liên châu ở khu săn bắn hoàng gia Tần quốc, lập tức uống rượu ngẫu hứng làm bài thơ?" Hàn Thải Thải cười khẩy.
"Ặc!" Mộ Khinh Ca sửng sốt. Đó là bản lậu được không? Không phải do nàng viết.
Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ánh mắt hàm chứa ý nghĩ khó hiểu. Thanh âm lười biếng ngâm ra bài thơ không xa lạ với Mộ Khinh Ca: "Thiên hạ phong vân xuất anh tài. Vừa vào giang hồ năm tháng phai. Tiền đồ sự nghiệp coi hư ảo. Chẳng bằng nhân thế một cơn say."
Thanh âm Hàn Thải Thải tựa như kéo Mộ Khinh Ca vào hồi ức.
Trước mắt nàng hiện ra một vài hình ảnh. Có ký ức kiếp trước, cũng có đoạn thời gian trải qua nơi dị thế.
Và cả, sự tự do...
Khi ở nơi săn thú hoàng gia Tần quốc, nàng hào khí can vân, uống rượu là tiêu sái cỡ nào, mang theo khí chất thiếu niên khinh cuồng phóng túng.
Nhưng theo sự trưởng thành, lưng nàng gánh ngày càng nhiều, trái lại đã thiếu đi sự tiêu sái hào khí năm nào.
Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia hoài niệm.
Nếu có thể, nàng tình nguyện mình vĩnh viễn là thiếu niên lang hồng y khinh cuồng, không lo thế sự, chỉ say chốn hồng trần.
Nhưng, có thể sao?
Mỗi bước đi của nàng đều phải cẩn thận, mỗi lần trưởng thành không phải là sức mạnh, mà là mục tiêu xa hơn.
Nàng còn quá yếu, phải tiếp tục trưởng thành.
Có lẽ ngày nào đó nàng lên đến đỉnh, có thể chân chính khống chế vận mình của mình, khi ấy nàng có thể quay về bản tính tiêu sái trước kia.
"Mộ Khinh Ca?"
Thanh âm Hàn Thải Thải lôi nàng trở về hiện thực.
Nàng quay đầu nhìn Hàn Thải Thải, từ trong đôi mắt hẹp dài giảo hoạt của hắn nhìn ra mấy phần quan tâm.
Câu môi cười, Mộ Khinh Ca nhấc bình cân, kính Hàn Thải Thải: "Kính trước một ngụm." Nói xong, nàng một hơi uống cạn một cân rượu mạnh.
Giọt rượu tràn ra khỏi khóe môi nàng, thấm ướt vạt áo, nàng như không hề nhận ra mà cứ tiếp tục uống.
Chỉ chốc lát, vò đã thấy đáy.
"Ha ha ha ha! Rượu ngon!" Mộ Khinh Ca thả bình xuống, nâng ống tay áo lên quệt mạnh miệng mình, gương mặt tuyệt mỹ nở rộ nụ cười động nhân tâm.
Hàn Thải Thải nhìn đến si mê, sau khi nàng uống xong một vò, hắn cũng đặt bình cân lên miệng cùng uống.
"Nào!"
"Uống!"
"Uống!"
"Uống!"
Hiếm khi được xõa, khiến Mộ Khinh Ca vui sướng uống rượu.
Nàng và Hàn Thải Thải không nói lời nào, càng như đang đua rượu. Vò rượu bị mở ra ngày càng nhiều, quăng vất dưới đất cũng càng nhiều.
Ánh sao gột rửa, có một tri kỷ làm bạn, rượu ngon tận tình chè chén.
Cuộc sống như vậy, Mộ Khinh Ca đã lâu rồi không trải qua.
Trước kia ở Tần quốc, Lạc Đô, có Thiệu mập bồi nàng. Ở Cổ Vu quốc, Thánh Nguyên đế quốc, có Khương Ly bồi nàng. Tới Trung Cổ Giới rồi, rời xa quê cha đất mẹ, không nghĩ tới người bồi nàng là Hàn Thải Thải.
Có lẽ bởi vì bọn họ giống nhau, cho nên càng hiểu nhau. Cũng có thể mở ra nội tâm trước mặt nhau.
"Hàn Thải Thải, không phải ngươi muốn nghe ta ngâm thơ sao?" Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Mộ Khinh Ca chợt nói với Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải nâng mắt nhìn nàng, cười hài hước: "Thế nào? Bây giờ nổi hứng làm thơ? Muốn nghe ngươi mở miệng thật đúng là không dễ, tốn mấy vò rượu ngon của ta."
Mộ Khinh Ca cười to: "Chỉ là vật ngoài thân, để ý vậy làm gì? Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu nha." (*)
(*) Uống rượu gặp phải bạn hiểu mình thì ngàn chén vẫn còn ít.
"Hay cho câu tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu." Hàn Thải Thải cười như không cười. Đôi mắt hẹp dài như đã lờ đờ say, nhưng vẫn tỉnh như thường.
Nhìn Mộ Khinh Ca làm càn, gỡ xuống tất cả, Hàn Thải Thải thầm nghĩ: 'Hắn có bồi ngươi như vậy không? Mộ Khinh Ca ngươi là người, chứ không phải thần. Từng người khi nhìn lên ngươi, có ai từng nghĩ thay ngươi, ngươi cũng sẽ mệt sẽ đau? Tối nay, ngươi hãy nghỉ ngơi chút đi.'