Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Mộ công tử." Thiếu phụ ưu nhã đứng trên bậc thang bỗng dưng mở miệng, gọi một tiếng đã kêu ra họ của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca và Bạch Li quay đầu nhìn, hai người đều hơi kinh ngạc.
Nơi này không phải Lâm Xuyên mà là Trung Cổ Giới, làm sao có ai quen biết Mộ Khinh Ca được?
Lúc Mộ Khinh Ca nhìn qua, thiếu phụ kia cũng đang đánh giá nàng. Thấy cảnh đẹp giữa đầu lông mày, ngũ quan tuấn mỹ vô song khó phân nam nữ, quả thật là tuyệt sắc thế gian hiếm có.
Trong ánh mắt thiếu phụ tử y hiện lên một mạt kinh diễm.
Mà Mộ Khinh Ca cũng tò mò nhìn thiếu phụ dung mạo tú mỹ tinh xảo, dáng người mảnh mai. Dung mạo thì không cần nói nhiều, Mộ Khinh Ca đã nhìn quen mỹ nữ rồi, chỉ là khí chất kia tuyệt đối không phải người bình thường.
Thiếu phụ tử y thu lại sắc thái kinh diễm, khẽ cười: "Chủ tử nói cố nhân tới chơi, lệnh nô gia xuống lầu đón Mộ công tử." Dứt lời, nàng hơi cúi đầu rũ mắt, nghiêng người nhường ra lối lên cầu thang.
Mộ Khinh Ca nhướng mi.
Có thể coi là chủ nhân ở Vạn Tượng Lâu, mà còn gọi nàng là cố nhân, ngoại trừ cái tên yêu nghiệt Hàn Thải Thải kia thì nàng không nghĩ ra còn ai khác.
'Hàn Thải Thải vậy mà đã trở lại Trung Cổ Giới?' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ. Nàng dùng từ "trở lại" mà không phải "tới", bởi vì nàng sớm biết Hàn Thải Thải xuất thân từ Trung Cổ Giới, bởi nguyên nhân nào đó mà phải đến Lâm Xuyên.
Trung Cổ Giới, là quê hương của Hàn Thải Thải. Chỉ là không ngờ, hắn cư nhiên đến trước khi nàng tới.
Mộ Khinh Ca hiểu rõ trong lòng, đi cùng Bạch Li lên bậc thang. Lúc sắp đi, ánh mắt lại đảo qua binh khí được làm ra từ Tang gia.
Học hỏi binh khí Tang gia, so sánh với thứ dưới tầng đúng là có thể hình dung bằng đống sắt vụn.
Không phải nàng cố ý đề cao gia tộc nhà ngoại, mà là người mang huyết mạch Luyện khí sư chế tạo quả thật khác một trời một vực. Nếu không, binh khí Tang gia sẽ không xuất hiện ở tầng sáu Vạn Tượng Lâu.
Bạch Li nhìn nàng, nàng ôn nhuận cười nói: "Chủ nhân chỉ gặp một mình Mộ công tử, xin cô nương chờ ở đây một lát."
Ánh mắt Bạch Li trầm xuống, lóe ra hung quang.
"Bạch Li." Mộ Khinh Ca quay đầu trấn an: "Ở đây chờ ta."
Mộ Khinh Ca mở miệng, ngọn lửa trong mắt Bạch Li tắt đi. Nàng cảnh cáo trừng mắt nhìn thiếu phụ tử y, rồi lui xuống. Tham vấn đi cùng các nàng trước đó vội vàng dẫn Bạch Li về khu vực nghỉ ngơi ở tầng sáu chờ đợi.
Bạch Li rời đi, thiếu phụ tử y mới thu tay về, để Mộ Khinh Ca đi lên.
"Mộ công tử, mời." Thiếu phụ tử y mang Mộ Khinh Ca lên tầng bảy Vạn Tượng Lâu.
Tầng bảy của Vạn Tượng Lâu không trưng bày kệ hàng, cũng không bày thương phẩm. Cách bố trí giống như thính đường nhà giàu có. Trên tường vẫn treo tranh đề dòng chữ chí lí 'không gì không biết, biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm, chỉ cần đưa tiền'.
"Mộ công tử xin chờ một lát." Thiếu phụ tử y nói với Mộ Khinh Ca.
Chỉ là không chờ Mộ Khinh Ca mở miệng, một thanh âm lười biếng mà quen thuộc cất lên, truyền vào tai Mộ Khinh Ca: "Nguyệt nương, trước tiên ngươi lui xuống đi."
Thiếu phụ tử y giật mình, cung kính cúi người thuận theo: "Vâng, chủ tử." Nói xong, nàng gật đầu với Mộ Khinh Ca, lui xuống.
Nàng vẫn chưa đi xa, mà là đi xuống bậc thang canh giữ ở lối vào tầng bảy.
Tầng sáu không có khách nhân nào, tầng bảy thì càng yên tĩnh hơn.
"Hàn Thải Thải, không nghĩ tới lên Trung Cổ Giới vẫn còn gặp được ngươi." Mộ Khinh Ca cười như không cười, tự mình đi tới ngồi xuống ghế.
Nàng cực kỳ tùy ý, không hề có vẻ bị hoàn cảnh lạ lẫm.
Lúc nàng ngồi xuống, màn che trong sảnh đã bị 'cuồng phong' xốc lên, lộ ra cảnh tượng phía sau.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn, thấy một nam tử yêu nghiệt như hoa nằm ngang trên giường, tóc dài xõa xuống, đôi mắt hẹp dài, ngũ quan tuyệt mỹ yêu dã. Trên thân khoác chiếc áo choàng hoa rộng, vạt áo hơi mở lộ ra xương quai xanh và vòm ngực.
Dù là Trung Cổ Giới, Hàn Thải Thải vẫn tao bao như thế!
Nam tử yêu nghiệt nằm trên giường, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, ẩn chứa một tia tức giận.
Mộ Khinh Ca không hiểu, vì sao hắn tức giận?
Giây tiếp theo, Mộ Khinh Ca bỗng cảm thấy hoa mắt. Luồng gió mạnh xông tới mình. Đôi mắt nàng co rụt lại, đang muốn thối lui, lại phát hiện mình bị áp chế trên ghế, đôi tay bị trói. Gương mặt yêu nghiệt của Hàn Thải Thải cũng xuất hiện ngay trước mắt, gần trong gang tấc.
Mộ Khinh Ca hơi chau mày, nhấc chân đá vào bụng Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải buông tay ra, nghiêng người tránh một cước không chút lưu tình của nàng, lại kéo nàng rời khỏi ghế dựa, vẽ một đường hình cung trên không trung.
Hàn Thải Thải dùng sức kéo Mộ Khinh Ca vào lòng hắn.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca ác liệt, cổ tay bị Hàn Thải Thải nắm lấy đã ngưng ra ngọn lửa tuyết sắc.
"Bạch Cốt Yêu Diễm!" Cảm giác bàn tay nóng rực, khiến Hàn Thải Thải hạ mắt nhìn cổ tay Mộ Khinh Ca. Mà lúc này, Mộ Khinh Ca quay người trên không trung, đá thật mạnh vào ngực Hàn Thải Thải, ép hắn thối lui hai bước. Cũng khiến nàng đáp xuống đất, không bị rơi vào lòng hắn.
Hai người đứng giằng co, chỗ đôi tay tương liên là ngọn lửa màu trắng không ngừng thiêu đốt. Lòng bàn tay Hàn Thải Thải đã da tróc thịt bong, tản ra mùi khét.
"Buông tay." Mộ Khinh Ca lạnh lẽo nhìn Hàn Thải Thải, lên tiếng cảnh cáo.
Nàng vốn tưởng đây là cuộc gặp gỡ bạn cũ, không ngờ tới Hàn Thải Thải cư nhiên dám lớn mật như thế, muốn chiếm tiện nghi của nàng. Tiện nghi của nàng, dễ chiếm vậy sao?
"Buông tay? Dựa vào cái gì? Mộ Khinh Ca ngươi là tên lừa đảo!" Thanh âm Hàn Thải Thải đầy lạnh giá oán hận.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nàng lừa gạt Hàn Thải Thải lúc nào cơ?!
Chuyện chưa từng làm, nàng tỏ vẻ bản thân tuyệt không thể cõng cái nồi này!
Mộ Khinh Ca nhăn mặt, thanh âm lạnh đi: "Nếu không muốn sau này thiếu mất một bàn tay, thì lập tức buông ra."
"Ta không buông! Thích thì ngươi cứ tiếp tục thiêu đi!" Nhưng Hàn Thải Thải bây giờ lại cố chấp hệt như đứa trẻ, không chỉ không buông ra mà còn nắm chặt hơn.
Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Hàn Thải Thải, ngươi phát điên cái gì thế?"
"Điên? Chuyện càng điên cuồng hơn ngươi còn chưa thấy đâu." Hàn Thải Thải nói xong, một tay khác bắt lấy Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca ngưng mắt lại, tay phải nhoáng lên. Linh Lung Thương nắm trong tay bay thẳng tới móng vuốt Hàn Thải Thải. Nhưng Hàn Thải Thải lại không tránh không né, phớt lờ Linh Lung Thương, tiếp tục bắt nàng.
Phụt!
Mũi thương đâm xuyên lòng bàn tay Hàn Thải Thải, cũng thành công ngăn cản hắn điên cuồng, khống chế hắn bất động. Máu nhỏ giọt theo miệng vết thương, từng giọt tích trên sàn nhà, hóa thành vũng.
"Hàn Thải Thải!" Giọng điệu Mộ Khinh Ca đã tăng thêm mấy phần lửa giận.
Nàng tán thành con người Hàn Thải Thải, nhưng không đồng nghĩa hắn có thể vô cớ gây rối!
Hàn Thải Thải nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài ánh lên chua xót. Thanh âm lười biếng cũng mang theo một tia thống khổ: "Cả chạm vào, cũng không muốn cho ta chạm vào một chút. Là vì hắn sao?"
Mộ Khinh Ca ngẩn người, dường như đã đoán ra được sự khác thường trong ánh nhìn chăm chú kia.
Nàng không dám tin tưởng.
Hàn Thải Thải thích nàng?!
Mộ Khinh Ca nhất thời suy nghĩ phức tạp.
Hàn Thải Thải thích nàng, Khương Ly đã sớm nhắc nhở. Chỉ là nàng vẫn luôn không coi là thật. Cũng cảm thấy giữa nàng và Hàn Thải Thải có thể coi là đối thủ ngang sức, là bằng hữu là tri kỷ, chứ không có khả năng là người yêu.
Bởi vì nàng không rung động với hắn!
Huống chi hiện giờ nàng đã nhận định Tư Mạch, sao có thể dây dưa với nam nhân khác?
Mộ Khinh Ca thu lại Bạch Cốt Yêu Diễm trên cổ tay, không thiêu đốt tay Hàn Thải Thải nữa. Tay phải rút Linh Lung Thương về, hóa thành chỉ bộ đeo vào ngón trỏ nàng. Giọt máu dính trên đó bị nàng nhẹ vẩy xuống đất.
Hàn Thải Thải vẫn giơ bàn tay lỗ máu.
"Ngươi hẳn là biết, ta không thích bị đụng chạm." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.
"Vậy tại sao hắn có thể?" Hàn Thải Thải không cam lòng quát nàng.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn hắn. Đôi mắt thanh thấu như suối trong, sự băng lãnh lập tức dập tắt ngọn lửa thiêu đốt lý trí Hàn Thải Thải. Bất giác hắn buông lỏng cổ tay Mộ Khinh Ca.
Mà bàn tay hắn máu thịt mơ hồ, đã bị cháy xém.
Nếu không phải bản thân hắn là huyết mạch hỏa hệ, tay hắn đã sớm thành tro, đâu chỉ bị thương da thịt?
Mộ Khinh Ca thu cổ tay, trên đó còn dư lại miếng thịt vụn Hàn Thải Thải. Nàng lấy khăn gấm cúi đầu cẩn thận chà lau, nói: "Xử lý thương thế của mình trước đi, chờ ngươi hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, chúng ta sẽ nói tiếp."
Hàn Thải Thải mím chặt môi, nhìn Mộ Khinh Ca, rốt cuộc xoay người rời đi.
Chờ khi hắn trở ra, đôi tay đã hoàn hảo như ban đầu, không để lại chút dấu vết.
Mộ Khinh Ca không cảm thấy bất ngờ.
Lấy địa vị của Hàn Thải Thải trong Vạn Tượng Lâu, chút 'kim sang dược' trị liệu ngoại thương làm sống cơ đẹp da chắc chắn phải có rồi.
Lúc hắn đi ra, Mộ Khinh Ca lại ngồi vào chiếc ghế kia. Hàn Thải Thải không tới gần nàng nữa, mà ngồi đối diện nàng.
"Rõ ràng ngươi là nữ tử, vì sao ngươi không thừa nhận!" Hàn Thải Thải chất vấn từ nội tâm rít gào. Hắn đã từng thử, từng hoài nghi, nhưng nàng lại giấu giếm quá tốt.
Ai có thể đoán được, Tiểu tước gia Tần quốc là một tên lừa dối?!
Nếu hắn sớm biết chân tướng, nhất định hắn sẽ ở bên nàng một tấc không rời, không cho bất kì nam nhân nào có cơ hội tới cướp nàng đi!
"Là nữ, là nam thì có gì khác nhau?" Mộ Khinh Ca buông tay nói.
"Đương nhiên khác! Nếu sớm biết ngươi là nữ, hắn sẽ có cơ hội sao?" Hàn Thải Thải căm hận.
Mộ Khinh Ca thở dài, nàng nhìn Hàn Thải Thải, lên tiếng: "Cho dù không có chàng ấy, giữa ta và ngươi cũng không có khả năng."
"Vì sao?" Câu nói ấy hoàn toàn làm tổn thương Hàn Thải Thải, khiến hắn thống khổ.
Mộ Khinh Ca không tính thảo luận với bất kỳ ai về vấn đề tình cảm.
Nhưng trạng thái Hàn Thải Thải bây giờ, làm nàng phải phá lệ.
"Nếu có thể nói ra lý do, thì sao có thể gọi là tình? Nếu ngươi nhất định phải có đáp án, ta chỉ có thể đáp lại rằng, ta không có cảm giác với ngươi." Mộ Khinh Ca nói.
Hàn Thải Thải cười lạnh lùng, nhìn Mộ Khinh Ca thật lâu, im lặng không nói.
"Mộ Khinh Ca, ta xem như thua dưới tay ngươi. Bây giờ ngươi lại nói cho ta, ngươi không có cảm giác? Ta đây phải làm sao giờ?"
Mộ Khinh Ca nhíu mày, có chút không kiên nhẫn trả lời: "Chẳng lẽ tất cả người có tình cảm với ta, ta đều phải đáp lại?" Nếu đúng là thế, vậy thì người đầu tiên nàng phải đáp lại là Tần Diệc Dao. So với Hàn Thải Thải, nàng càng thiếu nợ Tần Diệc Dao hơn.
Hàn Thải Thải cứng đờ, câu hỏi của Mộ Khinh Ca khiến hắn không thể trả lời.
Nhưng hắn không cam lòng. Không cam lòng mình còn chưa hành động, đã thua hoàn toàn. Một màn cầu hôn long trọng Lâm Xuyên, hắn thấy được, nhưng chỉ cảm thấy chói mắt thấu tim.