Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 737: Chiến vì nàng! Lại vào Vạn Tượng Lâu (1)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Ngươi đấu toàn lực một trận với ta. Thắng, ta sẽ tự tay chém một chân Tưởng Thiên Nhất, làm rõ ân oán. Thua, vậy ngươi để một tay của nữ nhân đã ám sát đệ đệ ta. Ngươi dám, hay không dám?" Tưởng Thiên Hạo nhìn Mộ Khinh Ca, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi.

Dám, hay không dám?

Mộ Khinh Ca nhướng mi, ánh mắt nhìn Tưởng Thiên Hạo có thêm một phần thưởng thức: "Tưởng thiếu chủ thật đủ quyết đoán, tự tay chém chân đệ đệ, là tự tin rằng mình sẽ không thua?"

Tần Diệc Dao đứng ra, nói Tưởng Thiên Hạo: "Đây là chuyện giữa ta và Tưởng gia ngươi, vì sao phải làm khó nàng ấy? Nếu muốn đấu, ta đấu với ngươi!"

"Ngươi?" Ánh mắt Tưởng Thiên Hạo khẽ quét qua Tần Diệc Dao, tràn đầy khinh thường không thèm che giấu.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn lại tập trung nhìn Mộ Khinh Ca: "Quyết đoán và tự tin, ta đều có. Hiện tại, phải xem ngươi có gan nhận không."


"Tưởng Thiên Hạo, ta đấu với ngươi!" Thịnh Dục Ly bước ra, che trước Tần Diệc Dao, ngẩng đầu nói Tưởng Thiên Hạo.

Nhưng Tưởng Thiên Hạo lại khinh miệt lên tiếng: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

"Ngươi!" Thịnh Dục Ly nổi giận.

Chỉ là không chờ hắn mở miệng, Mộ Khinh Ca đã chắn trước mặt hắn, quay đầu nhìn hắn và Tần Diệc Dao: "Mục tiêu của hắn là ta, chuyện khác chỉ là lấy cớ thôi."

Từ lúc bắt đầu, Tưởng Thiên Hạo không hề để ý Tần Diệc Dao, mà là nàng.

Lấy chuyện Tần Diệc Dao ra, cũng chỉ là cái cớ đánh một trận với nàng. Nếu vậy...

"Được, ngươi muốn đấu thế nào?" Mộ Khinh Ca nói.

"Đấu thế nào, cho ngươi chọn." Tưởng Thiên Hạo đầy tự tin. Hắn căn bản không thèm để ý Mộ Khinh Ca sẽ giở trò. Đây là kiểu tự tin nào, mới có thể phớt lờ như vậy?


Mộ Khinh Ca cười khẽ trong lòng, sự tự tin của Tưởng Thiên Hạo khơi dậy lòng hiếu chiến của nàng. Nàng muốn nhìn xem, hắn rốt cuộc chỉ là cậy mạnh ngoài miệng, hay là hắn có thực lực để kiêu ngạo.

"Vậy đấu toàn lực, ai tháo một vật trên người đối thủ xuống trước, người đấy thắng." Mộ Khinh Ca mở miệng.

Ánh mắt Tưởng Thiên Hạo trầm xuống, giơ binh khí nhảy khỏi lưng linh thú, phóng tới Mộ Khinh Ca.

Tư thế chưa hô bắt đầu đã khai chiến, khiến Mộ Khinh Ca càng hứng thú.

Bước chân di chuyển Tinh Thủy Bộ, để lại một bóng ảo ảnh trên mặt đất. Thân thể đã vòng qua sau lưng Tưởng Thiên Hạo, cầm Linh Lung Thương.

Tưởng Thiên Hạo đánh hụt, cũng không nhụt chí. Lập tức xoay người quét ngang một đường, kéo theo tiếng xé gió.

Hắn nhắm vào Mộ Khinh Ca, hai người chiến đấu kịch liệt giữa không trung, biến thành hai bóng hư ảnh không thấy rõ.


Tiếng đánh nhau kịch liệt không ngừng truyền ra, sóng khí mãnh liệt quét qua khiến cát bay đá lăn, thổi tới người đứng dưới đất đều phải thối lui liên tục ra sau. Khí kình sắc bén như lưỡi dao gió, chém nát hòn đá, cắt đứt cỏ dại, để lại từng đường rãnh sâu dưới đất.

Ầm ầm ầm!

Sóng khí quét xuống, ánh mắt Thịnh Dục Ly co rụt lại, bắt lấy cổ tay Tần Diệc Dao vội vàng kéo nàng lùi ra sau.

Bọn họ vừa rời khỏi, chỗ đứng khi nãy đã bị chém xuống một đường nứt sâu, để lại vết sẹo xấu xí dưới đất. Nhìn 'vết sẹo' kia, Tần Diệc Dao âm thầm kinh hãi.

Mặc dù nàng đi vào Trung Cổ Giới sớm hơn một chút, nhưng chưa từng tiếp xúc đến trận chiến cấp bậc này.

Tưởng Thiên Hạo công kích cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa còn mặc kệ hậu quả, không quan tâm có làm ngộ thương người khác hay không. Đấu pháp ngoan tuyệt như vậy, khiến nàng đổ mồ hôi thay Mộ Khinh Ca.
Nàng không biết, Mộ Khinh Ca có đỡ được không!

"Tần cô nương, cẩn thận." Thịnh Dục Ly giơ tay chặn đá vụn bay tới Tần Diệc Dao, quan tâm nhắc nhở.

Tần Diệc Dao nhìn hắn, không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

Bên kia, Kinh Hải bị trận chiến trước mắt làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, thậm chí quên mất bản thân đang đứng trong vùng nguy hiểm. Thẳng đến khi Tuyết Gia kéo hắn thối lui ra ngoài, hắn mới tỉnh táo lại, nói với Tuyết Gia: "Giáo quan thật là lợi hại!"

Ấu Hà và Hoa Nguyệt tức thì thối lui, miễn cho gặp tai bay vạ gió.

Các nàng tuyệt đối tín nhiệm Mộ Khinh Ca!

Tiểu tước gia làm sao thua được? Xùy xùy!

"Giáo quan thật sự là quá lợi hại!" Kinh Hải cứ lẩm bẩm mãi.

Hắn không thấy rõ hai người đánh nhau, chẳng qua có thể gây nên động tĩnh như vậy, trong lòng hắn đã thấy đủ lợi hại.
Tuyết Gia khẽ liếc hắn, không nói gì. Chỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú hai bóng người không ngừng va chạm.

Trường kiếm đấu ngân thương, có lẽ chỉ trong nháy mắt sẽ phân thắng bại!

Tưởng Thiên Hạo là người trẻ tuổi có thiên phú nhất Dư Thủy Thành. Thiên phú hắn thậm chí vượt qua bậc tiền bối. Tuổi còn trẻ đã chạm tới ngưỡng cửa Hôi cảnh tầng năm.

Ở thành trì cấp bậc tầm trung như Dư Thủy Thành, hắn hoàn toàn xứng danh đệ nhất nhân. Thậm chí thiên phú của hắn đặt ở khắp Nam châu, đều là tồn tại ngàn dặm chọn một.

Thiên phú cường đại, cho hắn tự tin cường đại.

Hôm nay hắn khiêu chiến, phần nhiều là không phục Mộ Khinh Ca quét sạch Nhạc gia trong một đêm, diệt sạch cả nhà. Không phục là bởi, chuyện hắn muốn làm còn làm không được!

Hiện giờ có người làm được, hắn đương nhiên muốn tới khiêu chiến, đấu một trận thắng bại!
Chỉ nửa khắc, Tuyết Gia đã đọc thấu tâm Tưởng Thiên Hạo. Vì sao hắn xuất hiện ở đây, còn đưa ra điều kiện so đấu hà khắc như thế.

Nàng có thể dễ dàng đọc hiểu tâm tư người khác, nhưng cố tình không thể thấu tỏ nội tâm Mộ Khinh Ca.

'Thiếu chủ quả nhiên là thiếu chủ sao? Thân là hầu nô, căn bản không có năng lực nhìn trộm nội tâm chủ tử.' Tuyết Gia lẩm bẩm. Đôi mắt chưa từng rời khỏi trận đánh trên bầu trời.

Tưởng Thiên Hạo công kích cực kỳ mãnh liệt, đại khai đại hợp, tạo thành khí thế mạnh mẽ, cũng mang đến áp lực.

Mà Mộ Khinh Ca lại như đá ngầm dưới cơn lũ. Mặc cho bão táp mưa sao, sóng biển đánh úp, nàng đều sừng sững bất động, giống như định hải thần châm.

Binh khí đánh nhau, tia lửa văng khắp nơi, thân ảnh hai người nhanh đến mức không thể nắm bắt quỹ đạo.
Thịnh Dục Ly nhìn trận chiến này, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Trầm giọng nói: "Hắn mạnh hơn trước rồi. Nếu tiếp tục buổi thi đấu xếp hạng, nói không chừng trong lớp trẻ không ai là đối thủ của hắn."

Lời của hắn bị Tần Diệc Dao nghe vào tai, ánh mắt lộ ra tia lo lắng nhìn lên. Nàng lo lắng Mộ Khinh Ca, lo nàng ấy có thể chống đỡ công kích mãnh liệt như vậy không.

Ngay sau đó, nàng lại nhìn vị trí của Tuyết Gia và Kinh Hải. Thấy Tuyết Gia hết sức chăm chú nhìn lên bầu trời, sâu trong đáy mắt nàng dâng lên mất mát.

Có thể đơn thuần đứng bên nàng ấy, thật tốt.

Tần Diệc Dao rũ mắt, thu liễm sắc thái hâm mộ. Nàng không để ý mình có bị chém tay không, nàng chỉ để ý Mộ Khinh Ca có bị thương gì không.

Nàng ấy, chiến vì mình.

Nhận thức này khiến tròng mắt Tần Diệc Dao ngấn nước. Hàng mi dài che đi thần sắc trong mắt, không cho bất kì ai nhìn thấy một tầng mờ mịt trong đáy mắt nàng.
Keng keng!

Lại một lần va chạm kịch liệt, sóng khí khuếch tán quét xuống dưới.

Thịnh Dục Ly, Tần Diệc Dao, Tuyết Gia, Kinh Hải đều bị tung bay vạt áo phần phật, thậm chí còn đứng không vững. Mà Tưởng Thiên Nhất bị đặt trên lưng linh thú đã bị thổi bay xuống, ngã mạnh dưới đất.

Linh thú không chịu nổi áp lực trận chiến này, hét lớn rồi điên cuồng chạy đi.

Khí lãng như gợn sóng khuếch tán đến từng ngọn cây trong rừng, vô số lá cây trút xuống như mưa, cảnh tượng duy mỹ. Chỉ là hơi có chút lỗi thời.

Một trận đấu, đánh ước chừng nửa canh giờ.

Mộ Khinh Ca quét thương qua, Tưởng Thiên Hạo cũng không tránh, tay nâng trường kiếm cứng rắn chống đối.

Khi lưỡi kiếm và mũi thương sắp đụng vào nhau, Mộ Khinh Ca đột nhiên nghiêng tay sang một bên. Linh Lung Thương và trường kiếm sượt ngang qua nhau, tóe ra từng tia lửa.
Dưới khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp tháo xuống một món phụ kiện trước ngực Tưởng Thiên Hạo.

Mộ Khinh Ca dùng sức kéo vật phẩm ra khỏi người Tưởng Thiên Hạo. Nàng thuận thế nghiêng người tránh khỏi trường kiếm. Hai người đan xen qua nhau, ánh mắt va chạm.

Chia nhau đáp xuống hai bên, đình chỉ trận đấu.

Mộ Khinh Ca đứng trước bốn người Thịnh Dục Ly, mà Tưởng Thiên Hạo đáp ngay bên cạnh chỗ Tưởng Thiên Nhất nằm hôn mê dưới đất.

"Khinh Ca!" Tần Diệc Dao không nhịn được kêu nhẹ.

Chỉ là nàng đứng tại chỗ không tiến lên, dùng ánh mắt dò xét xem nàng ấy có bị thương không.

Xác định y phục không bị tổn hại, cũng không bị thương, hơi thở còn ổn định, Tần Diệc Dao mới thả lỏng tâm xuống.

Mộ Khinh Ca thu hồi Linh Lung Thương, nâng tay trái lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Hạo.
Tưởng Thiên Hạo mím chặt môi, cả khuôn mặt đều đậm nét sắc bén.

Hắn nhìn chằm chằm tay trái Mộ Khinh Ca, ánh mắt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Mộ Khinh Ca thả tay, phụ kiện rơi xuống, một đầu dây còn vương lại tay nàng. Mà nửa đoạn sợi dây khác vẫn còn mắc ở trước ngực Tưởng Thiên Hạo.

Thắng bại đã rõ!

"Tưởng thiếu chủ, đa tạ." Mộ Khinh Ca ném phụ kiện trong tay tới Tưởng Thiên Hạo.

Tưởng Thiên Hạo giơ tay tiếp nhận, không hề hé răng mà nhìn thoáng qua, rồi cất về. Hắn giơ trường kiếm, mũi kiếm chỉ vào một đùi Tưởng Thiên Nhất: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua!"

Ngay sau đó, hắn huy kiếm, một đường hàn quang xẹt qua chân trái Tưởng Thiên Nhất.

"A!!!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết xé không mà ra.

Tưởng Thiên Nhất hôn mê bị cơn đau kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tỉnh lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, miệng vết thương không ngừng trào máu. Tưởng Thiên Nhất vốn không rõ chuyện là thế nào, chỉ cảm thấy quá đau. Đôi tay ôm lấy chân cụt, không ngừng lăn lộn dưới đất.

Mà Tưởng Thiên Hạo vẫn mặt không đổi sắc, tựa hồ kẻ đau đớn lăn lộn dưới đất không phải đệ đệ mình.

Mộ Khinh Ca thu liễm thần sắc kinh hồn trong mắt. Hành vi của Tưởng Thiên Hạo nằm ngoài dự kiến của nàng. Xuống tay với đệ đệ ruột của mình, đúng là tàn nhẫn. Người như vậy, tuyệt không phải vật trong ao!

Mộ Khinh Ca cố ý vô tình nhìn Thịnh Dục Ly, thấy mặt mũi người sau cũng rất khó coi.

Chắc là hắn bị dọa bởi cách ra tay của Tưởng Thiên Hạo.

Dư Thủy Thành có một Tưởng Thiên Hạo, là vinh hạnh của Tưởng gia, cũng là bất hạnh của gia tộc khác. Đặc biệt là Thịnh gia mới ăn Nhạc gia xong, nếu không ai có thể chống lại Tưởng Thiên Hạo, chỉ sợ...
Ánh mắt Thịnh Dục Ly từ khϊếp sợ ban đầu, dần trở nên kiên định.

Trông có vẻ hắn đã hiểu ra.

Tần Diệc Dao nhìn Tưởng Thiên Nhất, mím môi không nói. Nàng hiểu, bây giờ không phải lúc nàng có thể lên tiếng.

Tưởng Thiên Hạo tàn nhẫn, cũng khiến mặt mũi Kinh Hải trắng bệch. Hắn không hiểu, người lăn lộn dưới đất kia không phải đệ đệ ruột của Tưởng Thiên Hạo sao? Sắc mặt Ấu Hà và Hoa Nguyệt càng không thể đẹp lên được. Các nàng không phải là chưa thấy máu me, chỉ là cảm thấy có chút kinh ngạc Tưởng Thiên Hạo tàn nhẫn.

Suy nghĩ cũng giống với Kinh Hải, Tưởng Thiên Nhất chính là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với Tưởng Thiên Hạo đấy!

Nhưng Tuyết Gia thì có vẻ bình tĩnh, nàng đã sớm biết Tưởng Thiên Hạo là hạng người gì.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng ở Tưởng Thiên Hạo.
Tưởng Thiên Hạo cũng nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Sau này Tưởng Thiên Nhất và nữ nhân kia xóa bỏ ân oán, Tưởng gia sẽ không có ai tới gây phiền toái cho nàng ta."

Dứt lời, hắn huýt sáo một tiếng.

Chỉ chốc lát, linh thú chạy trốn khi nãy đã vòng trở về cạnh hắn.

Tưởng Thiên Hạo xách Tưởng Thiên Nhất lên linh thú, xoay người rời đi. Chỉ để lại cái chân cụt bị dính đầy bụi dưới đất.