Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 735: Dù ngươi là nữ tử, nhưng ta không hối hận (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hơi thở sắc bén quanh người Tần Diệc Dao chậm rãi tan đi, trả lời câu hỏi: "Tới Dư Thủy Thành là tình cờ." Cũng là tình cờ, khiến ta gặp lại ngươi.

Tần Diệc Dao trộm nhìn Mộ Khinh Ca, tiếp tục nói: "Trong lúc ta chạy trốn, đã đi tới đây. Gϊếŧ Tưởng Thiên Nhất là vì hắn bắt đi người có ân với ta, người đó lúc đưa về đã bị cắt lưỡi hủy dung, chém mất tứ chi. Khi ta tới Dư Thủy Thành, hơi thở đã thoi thóp. Là nàng ấy đã cứu ta, cho ta ăn, uống, dốc lòng chăm sóc, mới làm ta có sức thở dốc. Cho nên ân này, ta không thể không báo. Gϊếŧ chết Tưởng Thiên Nhất, là điều duy nhất ta có thể làm thay nàng. Đáng tiếc, ta vẫn thất bại."

Mộ Khinh Ca đã hiểu mọi chuyện Tần Diệc Dao trải qua.

Nàng im lặng, nói với Tần Diệc Dao: "Thân thể ngươi, ta có thể điều trị giúp ngươi. Xong xuôi, ngươi có thể tiếp tục tu luyện. Nếu ngươi muốn trở lại Lâm Xuyên giới, ta cũng sẽ nghĩ cách đưa ngươi về."


Tần Diệc Dao nhìn nàng, mím môi không nói.

Nhìn biểu tình của nàng, Mộ Khinh Ca nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại đây, ẩn núp trong Dư Thủy Thành rồi lại ám sát Tưởng Thiên Nhất?"

"Là do ta thiếu nợ nàng." Tần Diệc Dao nói.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Ngươi cho rằng cùng là ám sát, Tưởng Thiên Nhất sẽ trúng chiêu nữa sao? Nếu ngươi muốn gϊếŧ hắn, tốt nhất nên điều trị thân thể mình, sau đó tu luyện đủ cường đại, rồi trở về gϊếŧ hắn."

Nếu Tưởng Thiên Nhất là kẻ thù của Tần Diệc Dao, có lẽ nàng sẽ ra tay. Nhưng Tần Diệc Dao nói thẳng chỉ là báo thù thay người. Nếu không ám sát Tưởng Thiên Nhất, hai người bọn họ có lẽ sẽ không gặp nhau. Đây là Tần Diệc Dao tự hứa với mình, nàng sẽ không ra tay.

Nàng tin tưởng, Tần Diệc Dao sẽ không hy vọng nàng hỗ trợ ra tay.


Tần Diệc Dao im lặng. Khi Mộ Khinh Ca cho rằng nàng muốn cự tuyệt, cố chấp muốn đi tìm Tưởng Thiên Nhất, nàng cư nhiên gật đầu đáp ứng: "Ta nghe ngươi."

Dáng vẻ dịu ngoan làm cho Mộ Khinh Ca run người.

Nàng thấy sự quyến luyến trong mắt Tần Diệc Dao. Đột nhiên nghĩ tới, thân phận nàng đã sớm khai ra trước bàn dân thiên hạ, sợ là lúc đó Tần Diệc Dao sớm đã không còn ở Lâm Xuyên. Cho nên căn bản không biết kỳ thật nàng là nữ tử.

Suýt phạm vào sai lầm lớn rồi!

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, bảo Mặc Dương: "Dẫn xe đến một chỗ không người đi."

Mặc Dương điều chỉnh phương hướng xe linh thú, dẫn theo hai người đi tới nơi vắng vẻ.

Tần Diệc Dao nghi hoặc nhìn Mộ Khinh Ca, không biết nàng muốn làm gì.

Mà Mộ Khinh Ca cũng không lập tức giải thích, mà đang tự hỏi nên làm thế nào giải thích ngọn ngành cho Tần Diệc Dao.


Tình cảm của Tần Diệc Dao với nàng, nàng đã sớm rõ từ lúc nàng ấy tự nguyện theo mình tới Duệ thành. Cho nên mới ngay lập tức chặt đứt mối tình không nên có khi trở về từ Duệ thành, ngăn cản Tần Diệc Dao vướng sâu vào vũng lầy.

Nhưng dù nàng cự tuyệt, Tần Diệc Dao vẫn không thể khống chế tâm mình.

Hiện giờ Tần Diệc Dao trải qua đủ chuyện khiến người đau lòng. Nàng thật sự không muốn đả kích nàng ấy, nhưng lại không thể không nói rõ ràng.

"Tiểu tước gia, tới rồi." Ngoài xe truyền đến giọng nói Mặc Dương. Xe linh thú chậm rãi dừng lại.

Mộ Khinh Ca lên tiếng: "Thủ, không được cho ai tới gần."

Mặc Dương nghe lời rời đi.

Bốn bề vắng lặng, Mộ Khinh Ca mới nói với Tần Diệc Dao đang nghi hoặc: "Diệc Dao, giữa ta và ngươi không có khả năng, ngươi biết chứ?"

Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe thấy đáp án này, Tần Diệc Dao vẫn không nhịn được run rẩy.
Nàng nở nụ cười miễn cưỡng, tránh tầm mắt không đối diện với Mộ Khinh Ca. Nàng không muốn làm Mộ Khinh Ca nhìn thấy ánh mắt nàng bi thương và tuyệt vọng.

Nàng cho rằng buông xuống tất cả, giữa bọn họ sẽ còn khả năng.

Nhưng không nghĩ tới, tất cả chỉ là do mình đơn phương.

"Diệc Dao, không phải như ngươi nghĩ." Mộ Khinh Ca vươn tay nâng cằm Tần Diệc Dao lên, ép nàng nhìn mình.

Tần Diệc Dao bị bắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đối mặt với cặp mắt thanh thấu.

Mộ Khinh Ca nói: "Ta nói không có khả năng, là bởi vì ta giống ngươi, đều là nữ tử."

Ầm!

Tròng mắt Tần Diệc Dao co rụt lại, toàn thân như bị sét đánh.

Mộ Khinh Ca là nữ tử?!

Sao có thể?!

Sao hắn có thể là nữ tử?

Hắn là Mộ phủ tiểu tước gia, là hôn phu của nàng đấy!

Phụ hoàng nàng dù có hồ đồ, nãi nãi nàng dù có ham binh quyền Mộ gia, cũng tuyệt đối không gả nàng cho một nữ tử!
Nhưng Tần Diệc Dao có khϊếp sợ thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật trước mắt.

Mộ Khinh Ca rũ mắt, nâng tay trái lên tháo khuyên tai xuống. Mất đi huyễn khí che giấu, Mộ Khinh Ca khôi phục một thân nữ nhi.

Đường nét thuộc về nam tử trở nên nhu hòa hơn. Thân hình cũng trở nên tinh tế yểu điệu.

"Diệc Dao, ngươi thấy rõ chưa? Chuyện này đã không còn là bí mật ở Lâm Xuyên." Mộ Khinh Ca mở miệng, là giọng nữ dễ nghe.

Tần Diệc Dao há hốc nhìn người trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Mộ Khinh Ca đeo lại khuyên tai, lần thứ hai biến thành nam tử cuồng ngạo tiêu sái trong mắt Tần Diệc Dao. Nàng nói: "Khi ta vừa sinh ra, đã bị đeo lên huyễn khí che giấu giới tính. Ban đầu là muốn giữ Mộ gia bình an, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại vẽ ra nhiều chuyện như vậy. Ta không cố tình lừa ngươi, khi phát hiện ngươi động tình với ta, ta đã từng ngăn cản, nhưng hình như vẫn thất bại."
"Bởi vì ngươi không thể cưới ta, nên mới hướng phụ hoàng giải trừ hôn ước?" Tần Diệc Dao gian nan mở miệng. Mặc dù tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn khó tiếp thu sự thật này.

Dù nàng có lý trí, cũng khó tiếp thu. Nhưng, lại không thể không tiếp thu.

Tình huống Mộ gia... A, nàng có hiểu qua. Nếu khi đó Mộ Khinh Ca là nữ tử, sợ rằng sẽ lâm vào nguy cơ càng lớn hơn.

Đối mặt với câu hỏi của Tần Diệc Dao, Mộ Khinh Ca gật đầu.

Nghi hoặc giấu trong lòng đã lâu, rốt cuộc có được đáp án. Tần Diệc Dao bỗng nhiên muốn khóc, có chút ủy khuất, có chút khổ sở. Biết Mộ Khinh Ca là nữ tử, nàng chợt hiện lên một ý niệm... Nếu lúc trước các nàng không giải trừ hôn ước, dù nàng biết Mộ Khinh Ca là nữ, cũng sẽ cam tâm tình nguyện gả qua, yểm hộ cho nàng.

Nàng bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình, trong lúc hoảng hốt mà bật thốt hỏi một câu: "Nếu ngươi là nam tử, ngươi sẽ cự hôn sao?"
Vừa nói ra, Tần Diệc Dao hối hận.

Nàng sợ hãi lại phải nghe đáp án cự tuyệt.

Nhưng lời đã nói ra, nàng lại mang theo một phần hy vọng, chờ mong Mộ Khinh Ca trả lời.

"Nếu ta là nam tử..." Mộ Khinh Ca nhìn nàng, mở miệng: "Nếu ta thật là nam tử, có lẽ ta sẽ không kháng cự vị hôn thê là ngươi."

Đối với Tần Diệc Dao, nàng thưởng thức. Cho nên mới không muốn thương tổn.

Nhưng trước sau nàng không phải là nam tử, không biết sẽ thế nào. Chỉ có thể dựa theo nàng thưởng thức Tần Diệc Dao, đưa ra đáp án nửa thật nửa giả.

Tần Diệc Dao bỗng nở nụ cười như trút gánh nặng, nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Vậy là đủ rồi." Bởi vì câu hỏi của nàng vĩnh viễn không thể biến thành hiện thực, vậy rối rắm có tác dụng gì? Mộ Khinh Ca nói rằng không kháng cự nàng, vậy là đủ rồi.

"Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi đã nói rõ sự thực cho ta, cũng gỡ rối khúc mắc của ta." Tần Diệc Dao trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt Mộ Khinh Ca thế nào, chỉ có thể cúi đầu.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói: "Ta hiểu. Hiện tại có lẽ ngươi khó tiếp thu, ta sẽ rời đi trước. Mặc Dương sẽ đưa ngươi về, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Dư Thủy Thành. Trước đó ngươi có thể suy nghĩ kỹ muốn rời đi cùng ta, để ta trị liệu thân thể cho ngươi, hay là ở lại Thịnh gia Dư Thủy Thành."

"Thịnh gia?" Tần Diệc Dao ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, kinh ngạc hỏi.

Mộ Khinh Ca nhướng mày: "Ta cảm thấy hình như Thịnh gia rất muốn giữ ngươi ở lại. Trước khi thân thể ngươi còn chưa khôi phục, đúng là cần một nơi che chở."

Nói xong, Mộ Khinh Ca xoay người nhảy xuống xe linh thú, rời khỏi tầm mắt Tần Diệc Dao.

Sau khi nàng rời khỏi, Tần Diệc Dao mới như trút hết sức lực toàn thân, dựa vào thùng xe.

Nụ cười biến mất, đôi mắt ánh lên mất mát nhàn nhạt.

Biểu hiện thoải mái ngoài mặt trước Mộ Khinh Ca, khiến nàng bây giờ như bị kiệt sức.
Có lẽ nàng thật sự bị bệnh. Dù biết Mộ Khinh Ca là nữ, nàng vẫn không thể ức chế nội tâm khát vọng.

Nàng là kẻ thù của mình, gϊếŧ chết người thân ruột thịt mình.

Dù không hận, không báo thù, cũng nên coi như người dưng.

Tần Diệc Dao âm thầm nhắc nhở mình. Nhưng dáng vẻ Mộ Khinh Ca vẫn không thể vứt ra khỏi đầu được. Dù biết đối phương là nữ, nàng vẫn hãm sâu vào không thể tự thoát.

Tình thân hoàng thất đạm bạc, chuyện mẫu huynh và phụ hoàng làm với Mộ gia, căn bản không đủ khiến nàng hận Mộ Khinh Ca, quên Mộ Khinh Ca.

Trái lại, Mộ Khinh Ca đã vớt nàng ra khỏi tuyệt vọng, mang đến cho nàng tự do, cho nàng khát vọng ấm áp.

Khí phách ăn chơi, kề vai sát cánh trong thú triều Duệ thành, từ trên trời giáng xuống nơi biên cương Đồ quốc. Và cả cứu nàng ra từ chợ đen, đều khiến Tần Diệc Dao một lần lại một lần trầm luân.
Rõ ràng đã quyết tâm quên đi, nhưng khi gặp lại, mọi cố gắng đều hóa thành hư không.

"Nam, nữ thì thế nào? Ta không thể nào quên được... Mộ Khinh Ca, ta nên làm gì đây? Ta nên đối mặt với ngươi thế nào?" Tần Diệc Dao dựa vào thùng xe, thì thào.

Đau khổ hóa thành nước mắt, chảy xuống.

Tấm thân không nơi nương tựa khiến nàng muốn chạy trốn, rồi lại chần chừ. Đáy lòng có thanh âm đang nói cho nàng, nếu bây giờ nàng lựa chọn rời đi, chỉ sợ cả đời này đều không còn được gặp lại Mộ Khinh Ca nữa.

Nhưng ở lại, nàng nên tự xử kiểu gì?

Tần Diệc Dao hiểu tình cảm của mình với Mộ Khinh Ca không thể lay chuyển. Nàng mang phần tình cảm này ở lại bên cạnh Mộ Khinh Ca, sẽ không bị ngượng ngùng sao?

Tần Diệc Dao chui rúc vào góc, cánh tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu vào thật sâu, không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình.
...