Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 732: Trận chiến Long Nha mở màn, ta tới đón ngươi! (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trưởng lão Thịnh gia sửng sốt, không phản ứng kịp Mộ Khinh Ca nói có ý gì, thì đã nghe được một tiếng quát lớn truyền ra từ sâu trong Nhạc gia.

"Tặc tử tới từ nơi nào, dám đến tác loạn Nhạc gia ta! Gϊếŧ người Nhạc gia ta!"

"Nhạc Thắng!" Ánh mắt trưởng lão Thịnh gia ngưng lại, lập tức nhận ra chủ nhân thanh âm.

Năm gia tộc Dư Thủy Thành tranh đấu đã lâu, vị trưởng lão Thịnh gia thời còn trẻ đã nhiều lần giao thủ với Nhạc Thắng, giữa hai bên đã sớm kết thù hận không giải được.

Giờ phút này nghe thanh âm lão đối thủ, ánh mắt hắn hiện lên một tia hung ác. Trong lòng ngộ đạo hàm ý trong câu nói Mộ Khinh Ca.

Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, ngươi yên tâm. Lão cẩu Nhạc Thắng này, tối nay ta sẽ lấy đầu hắn!" Dứt lời, hắn phi thân nhảy lên, bay vào sâu trong Nhạc gia.


Hắn vừa đi, bốn đường quang hoa xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca. Là Tuyết Gia, Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên đã xong nhiệm vụ trở về.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười lạnh: "Gϊếŧ!"

Một tiếng ra lệnh, bốn đường quang hoa lẻn vào trong Nhạc gia, bắt đầu gϊếŧ chóc điên cuồng.

Bốn người họ nhắm vào đệ tử huyết mạch Nhạc gia, và chủ sự gia tộc.

Sức chiến đấu của Bạch Li và Ngân Trần, cộng thêm Nguyên Nguyên, nhân loại bình thường không thể so được. Đặc biệt là Nguyên Nguyên lặng yên thả ra Bát Hoang Hư Không Viêm, lập tức hóa một người thành hư không, căn bản không kịp đề phòng.

Mộ Khinh Ca cảm thấy, sau khi Nguyên Nguyên tiến vào Trung Cổ Giới, lực lượng dường như được tăng lên không ít. Ít nhất uy lực thả Bạch Cốt Yêu Diễm và Bát Hoang Hư Không Viêm đều hơn xa so với ở Lâm Xuyên.


Tuyết Gia thân là công chúa Di tộc, bản lĩnh sở học đương nhiên sẽ không thấp.

Bốn người cường hãn bọn họ tuyệt đối có thể một kích gϊếŧ người Nhạc gia. Huống chi, còn có Long Nha Vệ.

Ầm ầm ầm!

Sâu trong Nhạc gia, đột nhiên truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt.

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, thấy hai luồng quang ảnh va chạm vào nhau, rời tới nơi xa.

Mộ Khinh Ca cong môi cười, xem ra trưởng lão Thịnh gia đã dẫn được Nhạc Thắng đi.

Cổ tay phải run lên, ngân quang vừa hiện, Linh Lung Thương nắm trong tay đặt xuống mặt đất bụi bặm, nhấc lên góc áo nàng.

Nàng nắm Linh Lung Thương, nhấc chân bước vào sâu trong Nhạc gia.

...

Bên ngoài Nhạc gia, Thịnh Dục Ly dẫn người canh ở đây, trong lòng vừa khẩn trương vừa kích động.

Chỉ chốc lát, hắn đã nghe thấy Nhạc gia truyền đến tiếng nổ vang.


Ngước mắt nhìn, thấy trưởng lão nhà mình đang giao chiến với Nhạc Thắng. Hắn lập tức gọi người ra, nói nhỏ vài câu.

Sáu người kia chia làm ba tổ, đều đi tới Vạn gia, Ngôn gia và Tưởng gia.

Một khi ba nhà này có động tĩnh gì, hoặc là bị đánh thức, ít nhất bọn họ sẽ biết trước tiên, cũng sẽ truyền tống tin tức trở về.

"Thiếu chủ, chúng ta phải tiếp tục chờ sao?" Người bên cạnh Thịnh Dục Ly hỏi.

Thịnh Dục Ly gật đầu: "Trông coi từng lối ra, một khi xuất hiện người Nhạc gia, bất kể là ai, gϊếŧ không tha!" Khi đến đây, phụ thân đã nhắc nhở hắn trảm thảo không trừ tận gốc, sẽ sinh ra gió xuân. Một khi hắn mang lòng từ bi, nói không chừng vài năm sau, cục diện vẽ nên hôm nay chính là người Thịnh gia.

Cho nên hắn cần phải tàn nhẫn, cũng cần phải vô tình!

Không phải vì mình, mà là vì Thịnh gia!
Dư Thủy Thành ngủ say, Nhạc gia lại đang diễn ra cảnh gϊếŧ chóc thảm thiết.

Trận gϊếŧ chóc này tới đột nhiên, người Nhạc gia căn bản không kịp phản ứng. Bọn chúng mang theo chờ mong thi đấu xếp hạng đi vào giấc ngủ, vậy mà trước khi trời sáng đã mất mạng.

"Ngươi là ai! Vì sao phải diệt Nhạc gia ta!" Hốc mắt Nhạc gia chủ như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca xuất hiện trước mặt hắn.

Mũi thương Linh Lung Thương còn nhỏ giọt máu tươi.

Máu này, thuộc về người Nhạc gia.

Huyết mạch cộng minh, khiến Nhạc gia chủ xem đến đau lòng muốn nứt.

Ánh mắt hắn tràn đầy oán hận, hận không thể xé nát Mộ Khinh Ca. Nhưng cặp mắt thanh thấu lại đang tràn ngập quang mang lạnh lẽo.

Nàng vì báo thù mà đến, là vì nhổ cỏ tận gốc mà đến.

Mà đối phương lại căn bản không biết nàng là ai!
"Trước đó không lâu ngươi mở cuộc họp, không phải còn đang thương lượng làm sao tìm ta, rồi gϊếŧ toàn tộc ta, tra tấn ta sao?" Mộ Khinh Ca cười khinh miệt.

Nhạc gia chủ bỗng nhiên chấn động, con ngươi phút chốc co lại, khϊếp sợ kêu: "Là ngươi! Ngươi từ Lâm Xuyên tới!"

Hắn chấn kinh! Hoàn toàn chấn kinh rồi!

Hắn đã không dư nổi sức suy nghĩ làm sao đối phương biết nội dung thảo luận cuộc họp, chỉ bị chấn động bởi lời nàng nói. Nàng chính là hung thủ hại mấy mạng người Nhạc gia. Mà hiện giờ nàng cư nhiên tìm được Trung Cổ Giới, gϊếŧ đến Nhạc gia!

Sao có thể?!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Hắn còn trẻ như vậy! Người Lâm Xuyên sao mà có được thân thủ cường hãn như thế? Ngắn ngủn mấy năm, hắn làm được thế nào?!

Nhạc gia chủ còn đang khϊếp sợ, mũi thương Linh Lung Thương đã chĩa ngay trước mắt hắn.
Hắn bỗng nhiên tỉnh lại, vội vàng thối lui ra sau tránh khỏi mũi thương nhọn.

"Hôi cảnh tầng năm." Vừa giao thủ, Mộ Khinh Ca đã nói ra tu vi của Nhạc gia chủ.

Nhạc gia chủ thầm cả kinh, đại kinh thất sắc nhìn Mộ Khinh Ca, thất thanh hô: "Ngươi cư nhiên cũng là Hôi cảnh tầng năm!" Sao có thể? Hắn là người Lâm Xuyên đấy!

Người Lâm Xuyên, luôn là gà con trong mắt người Trung Cổ Giới.

Nhưng ai có thể nói cho hắn, tồn tại vi phạm lẽ thường này là thế nào?

Một kẻ tới từ Lâm Xuyên, cư nhiên có thể chống lại gia chủ là hắn?

Mộ Khinh Ca cười lạnh, cuồng ngạo lên tiếng: "Gϊếŧ ngươi vậy là đủ rồi."

Nói xong, nàng không cho Nhạc gia chủ cơ hội tự hỏi, thương pháp hỗn độn bao phủ hắn. Tốc độ xẹt nhanh như chớp, nhanh đến không dấu vết.

Nhạc gia chủ và Mộ Khinh Ca giao chiến, thực lực tu vi hai người tương đương. Rất nhanh đã hóa thành hai đường quang ảnh không rõ hư thật, chiến đấu kịch liệt.
Người Nhạc gia bị trúng mê hương, phản ứng có chút trì trệ.

Đột nhiên bị đánh gϊếŧ, khiến bọn chúng căn bản không thể chống đỡ được. Thực lực chân thật còn chưa bày ra, đã bị Long Nha Vệ một chiêu gϊếŧ chết.

Ánh đao Nhạc gia nổi lên bốn phía, lửa lớn ngập trời.

Mấy nhà khác vẫn còn yên ắng ngủ say.

Thịnh gia, Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô đều ghé lên bàn ngủ mất. Trong lúc ngủ mơ, Tần Diệc Dao không biết mơ thấy cái gì, mày đẹp hơi chau, một giọt nước mắt chảy xuống.

Sắc trời dần sáng.

Bình minh lên.

"A!!!" Nhạc gia chủ kêu lên thảm thiết, đánh vỡ sự yên lặng trong Dư Thủy Thành.

Khiến cho không ít người hốt hoảng tỉnh lại, lẩm bẩm một câu, chuyển mình rồi ngủ tiếp.

Vách tường đầy vết tích, trái tim Nhạc gia chủ bị Linh Lung Thương đâm thủng. Máu chảy ra từ miệng vết thương, nhiễm đỏ y phục.
Hắn trừng lớn, chết không nhắm mắt trừng Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đứng trên mặt đất, tay phải nắm lấy cây thương, tay trái chắp ra sau lưng, thờ ơ bỏ qua.

Cổng lớn bên ngoài đã bị phá, nắng ban mai màu đỏ cam chiếu rọi bao phủ lấy nàng, khiến chiếc áo choàng màu máu được mạ lên một tầng kim quang.

Đắm chìm trong ánh mặt trời, Mộ Khinh Ca cảm thấy thanh thản.

'Kết thúc rồi!'

Tảng đá lớn đè nặng đáy lòng, rốt cuộc được rút ra!

Người thân, bằng hữu ở Lâm Xuyên đều không cần lo lắng bị uy hϊếp từ Trung Cổ Giới, bị uy hϊếp từ Nhạc gia.

Nhạc gia mắc kẹt trong cổ họng, đêm nay được nàng triệt để rút ra!

Đột nhiên, một bóng người từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cửa.

Thân ảnh hắn lảo đảo, nhưng vẫn đứng vững.

Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, dẫn theo một cái đầu ném tới bên chân Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn, nàng không biết cái đầu này là ai. Nhưng nàng quen biết người xuất hiện trước mặt nàng.

Trưởng lão Thịnh gia, nói vậy, cái đầu này chính là Nhạc Thắng.

"May mắn không làm nhục mệnh." Trưởng lão Thịnh gia ôm quyền nói.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, mở miệng: "Làm phiền trưởng lão rồi." Dứt lời, nàng bắn ra một viên đan dược bay về phía trưởng lão Thịnh gia.

Trưởng lão Thịnh gia giơ tay đón được, nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Kế tiếp, là việc của Thịnh gia. Nếu muốn ổn định cục diện, vẫn phải cần trưởng lão xuất lực. Viên đan dược này có thể trị liệu thương thế cho trưởng lão." Mộ Khinh Ca giải thích.

Nghe xong lời này, trưởng lão Thịnh gia vui vẻ.

Hắn ăn đan dược không chút do dự, lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn nhiều. Thương thế vừa rồi khi chiến đấu với Nhạc Thắng cũng đang hồi phục.
Hắn kích động nói: "Đa tạ Mộ công tử!"

Mộ Khinh Ca rút Linh Lung Thương ra, thi thể Nhạc gia chủ ngã xuống đất. Nàng vung tay phải, Linh Lung Thương hóa thành chỉ bộ đeo lên ngón trỏ nàng: "Trưởng lão không cần khách khí."

Linh Lung Thương biến hóa khiến nội tâm trưởng lão Thịnh gia hơi kinh thán, nhưng không quá kinh hãi. Dù sao ở Trung Cổ Giới, tuy Thần Khí vẫn trân quý, nhưng không hiếm như lông phượng sừng lân.

Mộ Khinh Ca có thể lấy Thần khí ra, chỉ có thể nói lên bối cảnh nàng rất cường đại.

Ít nhất, không phải nơi Thịnh gia có thể trêu chọc.

"Chuyện ta phải làm đã làm xong, còn lại xin trưởng lão chuyển cáo Thịnh gia chủ nắm chặt thời gian." Mộ Khinh Ca cười nói.

Trưởng lão Thịnh gia hiểu ra, cáo từ rồi biến mất trước mặt Mộ Khinh Ca.

...

Sau khi trưởng lão Thịnh gia rời khỏi, Nguyên Nguyên xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Phong cách ăn mặc của tiểu gia hỏa vẫn hoa hòe hoa sói như thế, trông đến buồn cười: "Mẫu thân lão đại, ngài tìm ta sao?"

"Nguyên Nguyên, thiêu rụi nơi này." Mộ Khinh Ca nhìn phía trước, phân phó.

Nguyên Nguyên sáng mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hưng phấn: "Tuân mệnh!" Nói xong, hắn hóa thành ngọn lửa hư vô lẻn vào Nhạc gia. Trong khoảnh khắc, Bạch Cốt Yêu Diễm màu trắng bắt đầu cắn nuốt toàn bộ Nhạc gia.

Đồ vật muốn lấy đã lấy rồi, chỉ còn thi thể, đốt hết là tốt nhất.

Thời điểm Nguyên Nguyên phóng hỏa, Long Nha Vệ và Tuyết Gia, Bạch Li, Ngân Trần đều về bên cạnh Mộ Khinh Ca. Nhìn ngọn lửa màu trắng bao vây Nhạc gia, Mộ Khinh Ca nói với mọi người: "Đi thôi."

Dư Thủy Thành, đã không còn đáng để nàng ở lại.

Trưởng lão Thịnh gia còn chưa đuổi tới Thịnh gia, đã cảm nhận được dị hỏa trên bầu trời Nhạc gia. Hắn xoay người quay đầu nhìn, thấy Nhạc gia từng huy hoàng nay đã bị thiêu trụi bởi dị hỏa màu trắng.
Một đêm, chỉ trong một đêm!

Thu hồi chấn động trong lòng, hắn nhanh chóng chạy về Thịnh gia.

"Đã trở lại?" Thịnh Huyễn chờ một đêm, nhìn thấy trưởng lão nhà mình trở về, không nhịn được đứng dậy từ ghế gia chủ.

Trưởng lão Thịnh gia hành lễ với ông: "Gia chủ, may mắn không làm nhục mệnh!"

Ánh mắt Thịnh Huyễn sáng ngời, nhẹ gật đầu, đột nhiên vẫy tay. Mấy bóng đen chờ đã lâu nhanh chóng xuất hiện, rời khỏi Thịnh gia. Bọn họ muốn thừa dịp gia tộc khác còn chưa phản ứng lại, xâm chiếm sản nghiệp Nhạc gia.

"Trưởng lão vất vả." Thịnh Huyễn nói với trưởng lão Thịnh gia.

Trưởng lão Thịnh gia chậm rãi lắc đầu, cảm thán nói: "Gia chủ à! Vị Mộ công tử này không phải người thường, Thịnh gia ta nhất định không thể làm địch."

"Ồ? Sao trưởng lão lại nói lời này?" Ánh mắt Thịnh Huyễn chợt lóe, nghiêm túc hỏi.