Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 730: Chuyện đôi bên cùng có lợi (3)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lần đầu gặp gỡ trong cung Thái hậu được nàng kể thành lần đầu gặp trước điện thờ tổ tiên. Khoảnh khắc tâm động ở Ngự Hoa viên cũng được nói thành hoa viên trong nhà...

Tóm lại, những thứ liên quan đến Lâm Xuyên giới đều được Tần Diệc Dao xảo diệu che giấu thành thường thức Trung Cổ Giới.

Trong phòng Thịnh Tô Tô, Tần Diệc Dao chậm rãi kể chuyện.

Ở đại sảnh Thịnh gia, Mộ Khinh Ca nhắm mắt chờ đợi.

Hồi lâu sau, tiếng bước chân rốt cuộc truyền đến.

Nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là Thịnh Dục Ly.

Thịnh Dục Ly cười xin lỗi, nói với Mộ Khinh Ca: "Khiến Mộ công tử đợi lâu, xin đi theo ta." Thịnh gia chủ chỉ muốn gặp một mình Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đứng dậy, nhẹ phủi cẩm bào của mình, theo sau Thịnh Dục Ly rời đi.

Vòng tới vòng lui trong hành lang Thịnh gia, Mộ Khinh Ca được đưa vào thư phòng Thịnh gia chủ. Thịnh Dục Ly gõ cửa, cung kính nói: "Phụ thân, Mộ công tử tới rồi."


Sau đó hắn đẩy cửa ra, mời Mộ Khinh Ca tiến vào.

Thư phòng Thịnh gia chủ rất lớn, bố trí cũng rất đơn giản, nhưng lại không mất uy nghiêm gia chủ.

Thời điểm Mộ Khinh Ca đi vào, nhìn thấy một trung niên nam tử ngồi ở chủ tọa. Diện mạo ông có mấy phần tương tự Thịnh Dục Ly, càng trầm ổn và cơ trí hơn.

Người có thể lên làm gia chủ, có mấy ai là đơn giản?

"Mộ công tử, mời ngồi." Thịnh Huyễn giơ tay chỉ vào vị trí ngồi bên phải mình, trên bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn trà ấm.

Mộ Khinh Ca nghe lời đi qua, mà Thịnh Dục Ly thì khoanh tay đứng phía sau phụ thân.

Mộ Khinh Ca vừa mới ngồi xuống, thanh âm Thịnh Huyễn lại truyền đến: "Mộ công tử có ân trợ giúp Thịnh gia, ta đã nghe Ly nhi nói. Đa tạ."

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nhìn lại ông: "Thịnh gia chủ khách khí. Thịnh thiếu chủ là vì cứu người, ta cũng vì cứu người, chỉ là đụng phải nhau mà thôi."


"Mặc kệ nguyên nhân gì, Tô Tô có thể bình an trở về, Mộ công tử chính là ân nhân Thịnh gia ta." Thịnh Huyễn nói, rồi bảo Thịnh Dục Ly: "Ly nhi, đi bảo muội muội con đáp tạ Mộ công tử."

Thịnh Dục Ly lập tức đi ra, cúi chào Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, Thịnh Huyễn chỉ nói đến việc cứu Thịnh Tô Tô, không nói mình muốn tìm ông có việc, cho thấy thái độ cự tuyệt.

Vô luận Mộ Khinh Ca tìm ông làm gì, ông sẽ không đáp ứng.

Nhưng, Mộ Khinh Ca há dễ dàng bị tống cổ như vậy?

Khóe miệng nàng giương lên nụ cười lơ đãng, nói với Thịnh Huyễn: "Thịnh gia chủ, tối nay ta mạo muội tới tìm, là vì một chuyện đôi bên đều có lợi. Lựa chọn Thịnh gia, chỉ bởi vì ta và Thịnh thiếu chủ coi như hợp tính. Nếu Thịnh gia chủ không có hứng thú, ta cũng có thể đi tìm Vạn gia, Ngôn gia, thậm chí là Tưởng gia, bất kì gia tộc nào để hợp tác. Chỉ là nếu bỏ lỡ cơ hội này, sợ rằng Thịnh gia sẽ lại kém đi một bậc."


Khóe mắt Thịnh Huyễn hơi rút, ánh mắt trầm tĩnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gi.

Thịnh Dục Ly tò mò nhìn về phía Mộ Khinh Ca, giật mình khi nghe nàng nói thẳng.

Nói chuyện hợp tác, lại không hạ thấp mình. Thậm chí ngay từ đầu đã nói lên, dù Thịnh gia không hợp tác, cũng có lựa chọn khác.

Tìm chủ động trong bị động, cứ ba từ hai câu đã hóa giải?

Trái lại, nếu Thịnh gia không muốn bỏ lỡ cơ hội này, còn phải mong cầu hợp tác.

Nhưng hắn dựa vào cái gì cho rằng, mối hợp tác này có đủ sức hấp dẫn?

Ánh mắt Thịnh Dục Ly không dấu vết nhìn phụ thân mình. Mà sau khi Thịnh Huyễn im lặng, chậm rãi nói: "Nếu đã vậy, vậy mời Mộ công tử tìm người khác đi."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, thản nhiên đứng đậy nói với Thịnh Huyễn: "Mạo muội quấy rầy, cáo từ."

Nàng xoay người không hề do dự. Chỉ là thời điểm xoay người đi tới cửa ra thư phòng, nàng yên lặng nhẩm số: "Một, hai, ba..."
"Mộ công tử dừng bước." Lúc Mộ Khinh Ca đi tới cánh cửa, bàn tay đã hướng ra ngoài, Thịnh Huyễn mở miệng.

Mộ Khinh Ca dừng lại, thu tay, xoay người nhìn về phía Thịnh Huyễn. Vẻ mặt tự tin thong dong: "Thịnh gia chủ còn có việc?"

Ánh mắt Thịnh Huyễn hơi tối, nói với Mộ Khinh Ca: "Khuya muộn, Mộ Khinh Ca lại vừa mới đắc tội người Tưởng gia. Không bằng ngủ lại một đêm, ngày mai hẵng đi."

Lời nghe như hảo tâm, nhưng cẩn thận phân tích, thật ra Thịnh Huyễn đang nhắc nhở tình cảnh hiện giờ của Mộ Khinh Ca.

Nhưng, Mộ Khinh Ca lại cười không để tâm: "Chưa nói đến đắc tội hay không. Thịnh gia chủ là người sáng suốt, khi có đủ ích lợi trước mặt, kẻ thù cũng có thể biến thành bằng hữu. Không dối gạt Thịnh gia chủ, rời khỏi Thịnh gia, bước tiếp theo ta đi là Tưởng gia. Dù sao thời cơ hợp tác chỉ thoáng qua, thời gian không còn nhiều."
Nói xong, nàng hơi gật đầu, xoay người ra cửa lần hai.

"Mộ công tử." Thịnh Huyễn lại mở miệng lần hai.

Mà lúc này, Mộ Khinh Ca không xoay người nữa.

Lát sau, Thịnh Huyễn mới chậm rãi nói: "Mộ công tử muốn hợp tác gì, không bằng nói trước ra."

Những lời này, khiến Mộ Khinh Ca khẽ cong môi. Nàng biết, trận chiến đoạt quyền chủ động cùng Thịnh Huyễn, nàng thắng. Nàng thắng, không bởi vì nàng trầm ổn, mà là nàng có sự lựa chọn mà Thịnh gia không có.

Bỏ lỡ nàng, Thịnh gia chỉ có thể đấm ngực hối hận!

Mộ Khinh Ca xoay người hướng phụ tử Thịnh gia, đặc biệt là Thịnh Huyễn.

Thịnh Huyễn lắc đầu cười khổ, nói một câu: "Hậu sinh khả úy."

Gương mặt Thịnh Dục Ly lộ ra nét kinh hãi. Trong ấn tượng của hắn, phụ thân sẽ không nói ra loại lời này. Mà điều này cũng cho hắn biết, phụ thân thỏa hiệp.
Mộ Khinh Ca đi vào ngồi xuống vị trí lúc trước, nói với Thịnh Huyễn: "Thịnh gia chủ quá khen. Thời gian cấp bách, chúng ta nói chuyện chính sự trước."

Thịnh Huyễn giật mình, gật đầu.

Lúc này ông có mấy phần tò mò rốt cuộc Mộ Khinh Ca có chuyện gì muốn tìm ông hợp tác rồi.

Phải nói rằng, ông đã bị Mộ Khinh Ca khơi gợi lòng hiếu kỳ, ông và Mộ Khinh Ca chống nhau đã có kết cục.

"Ta đến vì Nhạc gia." Mộ Khinh Ca nói thẳng mục đích mình vào Dư Thủy Thành.

Nhạc gia!

Con ngươi Thịnh Huyễn và Thịnh Dục Ly bỗng chốc co rụt lại.

Bọn họ mơ hồ đoán được kế tiếp Mộ Khinh Ca muốn nói là gì.

Đoán được tâm tư nàng, phụ tử hai người đều âm thầm hít ngụm khí lạnh, đồng thời kinh ngạc cảm thán: 'Đúng là chơi lớn!'

Mộ Khinh Ca không hề để ý bọn họ khϊếp sợ, tiếp tục nói: "Nhạc gia và ta, chỉ có thể sống một. Ta không muốn chết, vậy đành phải tiễn bọn chúng lên đường. Năm gia tộc Dư Thủy Thành đã tồn tại lâu rồi, cũng đến lúc thay đổi chút. Ta muốn trước khi bắt đầu thi đấu xếp hạng ngày mai, Nhạc gia hoàn toàn biến mất trong Dư Thủy Thành. Mà Thịnh gia sẽ trở thành đệ nhất gia tộc Dư Thủy Thành!"
Đệ nhất gia tộc Dư Thủy Thành!

Điều kiện này, bất kể là nhà nào, đều có đủ sức dụ hoặc.

Khó trách, khó trách hắn căn bản không lo hợp tác cùng Thịnh gia.

Thịnh Huyễn bỗng hiểu Mộ Khinh Ca lấy tự tin từ đâu ra. Một khi hợp tác cùng nàng, lại còn hợp tác thành công mà nói. Vậy hai gia tộc xác nhập lại, dĩ nhiên hoàn toàn xứng danh đệ nhất gia tộc Dư Thủy Thành.

Ba nhà còn lại, căn bản không theo nổi.

Bởi vì nếu bọn hắn muốn xoay người, trừ phi cũng giống Thịnh gia hợp tác với người ngoài, thâu tóm gia tộc khác. Sau khi mình lớn mạnh lại phân cao thấp với Thịnh gia.

Dụ hoặc thật lớn, khiến biểu cảm Thịnh Dục Ly ẩn ẩn kích động.

Hắn nhìn phụ thân mình, chờ đợi quyết định của ông.

Tuy nội tâm Thịnh Huyễn cũng xúc động, nhưng vẫn duy trì lý trí. Ông hỏi: "Thịnh gia ta cần phải trả giá cái gì, và sẽ được cái gì? Mà Mộ công tử sẽ được cái gì?"
Nếu là hợp tác, vậy phải phân chia rõ giá cả, mới có thể biết khoản mua bán này có thể làm hay không.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Diệt Nhạc gia, Thịnh gia chỉ cần thay ta gϊếŧ một người."

"Nhạc Thắng." Ánh mắt Thịnh Huyễn chợt lóe, nói ra đáp án.

Mộ Khinh Ca gật đầu nói: "Năm đại gia tộc Dư Thủy Thành cùng tồn tại, có một tiền đề chính là bình quân thế lực năm nhà. Nếu Nhạc gia có một Nhạc Thắng, Thịnh gia nhất định sẽ có một người có thể chống lại. Điều ta yêu cầu với Thịnh gia không nhiều lắm, bất kể bao nhiêu người ra tay, chỉ cần gϊếŧ được Nhạc Thắng là hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện còn lại giao cho ta, ta sẽ xử lý sạch sẽ. Sau khi chuyện thành, bảo khố Nhạc gia ta lấy đi một nửa, còn lại toàn bộ đều thuộc về Thịnh gia. Sau đó ta cũng sẽ lập tức rời đi, sau này sẽ không hỏi đến bất kì chuyện gì ở Dư Thủy Thành. Các ngươi không cần lo lắng ta có tâm chen chân vào Dư Thủy Thành, chia chén canh với các ngươi." Thực tế nếu không phải Nhạc gia ở Dư Thủy Thành, nàng căn bản sẽ không tới đây.
Nàng khai ra điều kiện, có thể nói là vô cùng phong phú, khiến người ta căn bản không thể cự tuyệt.

Thịnh Huyễn cũng thế. Bảo khố Nhạc gia cho dù chỉ có một nửa, cũng đủ làm Thịnh gia nhảy lên mấy bước, khiến gia tộc khác vô lực phản kháng.

Thỏa thuận này xác thực đáng giá!

Thịnh Huyễn có chút tâm động.

Mộ Khinh Ca lại châm thêm lửa: "Ngày mai là thi đấu xếp hạng, tối nay người Nhạc gia chắc chắn đông đủ, là thời cơ gϊếŧ người diệt tộc tốt nhất. Sau khi thành công, không cần so thi đấu xếp hạng, Thịnh gia cũng có thể nhanh chóng tiếp nhận tài sản Nhạc gia trong lúc các gia tộc khác chưa phản ứng. Cho nên thời gian cho chúng ta chỉ còn lại hai canh giờ. Trời sáng, sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt."

Cơ hội lướt qua nháy mắt, buộc Thịnh Huyễn phải mau chóng quyết định.

Hắn có thể tiếp tục đàm phán Mộ Khinh Ca, tranh thủ càng nhiều ích lợi. Nhưng Mộ Khinh Ca khai điều kiện cũng đủ phong phú, cộng thêm Thịnh gia không phải làm gì nhiều. Thậm chí Thịnh gia có thể hoàn toàn tránh ở phía sau, rồi có được mọi thứ.
"Được! Khoản mua bán này, Thịnh gia làm!" Thịnh Huyễn nhanh chóng phân tích trong đầu, quyết định.

Mộ Khinh Ca mỉm cười, đứng dậy nói với Thịnh Huyễn: "Vậy trước tiên chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Làm phiền Mộ công tử." Thịnh Huyễn cũng đứng lên, ôm quyền chắp tay với Mộ Khinh Ca.

Uy hϊếp lớn nhất của Nhạc gia đã không còn đáng sợ. Mộ Khinh Ca hơi nheo mắt, nàng rất sốt ruột muốn đi gϊếŧ người Nhạc gia nha!

...

Trong thư phòng Thịnh Huyễn, sắp phát sinh đại sự thay đổi Dư Thủy Thành.

Mà trong khuê phòng Thịnh Tô Tô, nàng cũng bị câu chuyện Tần Diệc Dao kể làm rơi lệ đầy mặt.

"Dao tỷ tỷ, tỷ yêu khổ quá." Thịnh Tô Tô ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu nhìn Tần Diệc Dao.

Câu chuyện này, là xuất phát từ góc độ Tần Diệc Dao. Lần đầu tiên nàng thổ lộ tiếng lòng của mình cho người khác.
Có một số chuyện, thậm chí nàng chưa từng để Mộ Khinh Ca biết.

"Các người rõ ràng có thể ở bên nhau, lại bởi vậy mà chia lìa. Tỷ tỷ, tỷ hận huynh ấy không?" Thịnh Tô Tô lau nước mắt, hỏi.

Hận?

Tần Diệc Dao cười bất đắc dĩ, chậm rãi lắc đầu: "Ta đã từng hận bản thân, nhưng không hận được hắn. Từng cho rằng, cả đời chúng ta cứ vậy bỏ lỡ, không bao giờ gặp lại. Nhưng hôm nay vẫn lại gặp nhau. Gặp lại, ta mới phát hiện, cái gọi là hận chỉ là lý do để ta nhớ nhung mà thôi."

"Vậy bây giờ tỷ định làm gì?" Thịnh Tô Tô đau lòng nhìn nàng.

Thân mình Tần Diệc Dao cứng đờ, nàng lại lần nữa mê man...