Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca nghe Tưởng Thiên Hạo nói, khóe miệng khẽ cong, mở miệng đáp lại: "Ngươi có thể không tin ta. Thịnh thiếu chủ đã chứng kiến mọi chuyện ở đây, nếu ngươi khăng khăng, Tưởng nhị công tử có điều tổn hại gì thì đừng oán ta."
Lời vừa ra, gương mặt Tưởng Thiên Nhất trắng đi.
Hắn như thấy được mình thiếu tay thiếu chân. Tuy hắn rất thích chơi đùa, nhưng không đồng nghĩa hắn thích trò chơi tiến hành lên người hắn.
"Đừng gϊếŧ ta! Ta đi với các ngươi." Tưởng Thiên Nhất nhanh chóng kêu.
Hắn tình nguyện rời đi cùng bọn Mộ Khinh Ca. Chỉ cần đối phương giữ lời thả mình về là được rồi. Cũng không muốn trở thành lợi thế đàm phán, vạn nhất vị ca ca kia của hắn ác liệt lên, xui xẻo chính là mình.
Mộ Khinh Ca liếc mắt, cười khinh thường.
Thanh âm Mộ Khinh Ca truyền trở về.
Ánh mắt Tưởng Thiên Hạo trầm xuống, im lặng.
Cuối cùng hắn nâng tay lên, người Tưởng gia đều rút về phía sau. Hắn cưỡi linh thú cũng chậm rãi dạo bước, dần thối lui.
"Nếu dám gạt ta, chân trời góc biển, ta cũng phải nghiền ngươi thành tro." Thời điểm Tưởng Thiên Hạo rời đi, để lại một câu.
Trong câu nói, hắn không để ý Tưởng Thiên Nhất bị thương, mà để ý Mộ Khinh Ca có lừa hắn hay không!
Mộ Khinh Ca cười không để ý, thả một tia linh khí xâm nhập vào thể nội Tưởng Thiên Nhất, ngăn hắn vận hành linh khí. Sau đó nàng xách áo Tưởng Thiên Nhất lên ném mạnh đi, cả người hắn bay lên không trung, kêu to sợ hãi, rơi vào hướng Mặc Dương.
Ánh mắt Mặc Dương chợt lóe, đứng dậy đón được thân thể Tưởng Thiên Nhất, rồi lại ném hắn cho Long Nha Vệ phía sau.
Tần Diệc Dao dời mắt lạnh băng nhìn hắn, rồi nhàn nhạt thu hồi.
Tưởng Thiên Nhất thấy được ánh mắt Tần Diệc Dao. Chỉ là bây giờ mình bị bắt, hận ý trong lòng cũng chỉ có thể ém lại.
Mộ Khinh Ca nhàn nhã cất bước trở về, Thịnh Dục Ly lập tức lên đón: "Mộ công tử, chuyện này..."
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, đưa ra yêu cầu của mình: "Thịnh thiếu chủ, nếu có thể, ta muốn đêm nay có thể trông thấy Thịnh gia chủ."
Đây là lần thứ hai nàng đưa ra yêu cầu muốn gặp người Thịnh gia.
Thịnh Dục Ly sửng sốt, bất giác gật đầu trong ánh nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca.
...
Một trận vốn sẽ khai chiến, đột nhiên bình ổn. Đại biểu đây không phải là quá khứ, mà là lốc xoáy ấp ủ sắp đến.
Từ ngoài nhìn vào, Thịnh gia coi như không tồi.
Thật ra đối với Mộ Khinh Ca mà nói, chỉ cần ngoại trừ Nhạc gia, tìm ai hợp tác cũng thế cả. Chẳng qua cơ duyên xảo hợp, đụng vào Thịnh gia trước mà thôi.
Nàng không định tiếp tục tiêu xài thời gian vào đây, chỉ có thể giải quyết đống lộn xộn mau chóng xử lý Nhạc gia. Sau đó làm chuyện kế tiếp.
Còn về Tần Diệc Dao...
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi lóe.
Chờ xong xuôi, nàng lại nói chuyện tử tế với nàng ấy.
Đi theo Thịnh Dục Ly tới Thịnh gia, tiến vào nơi trông giống thành lũy. Nơi ở gia tộc Trung Cổ Giới tựa như thành trì, nghiêm mật canh gác. Khác nhau chỉ ở quy mô chiếm đất của gia tộc mạnh yếu mà thôi.
Nếu là Lệ gia Hải Tự Thành, Đậu gia và Bạch gia so sánh với Thịnh gia, sợ là không bằng một nửa.
Càng vào sâu Trung Cổ Giới, Mộ Khinh Ca càng cảm nhận được sự chênh lệch giữa tiểu thành xa xôi Hải Tự Thành và thành trì khác. Cũng càng cảm nhận được độ chênh lệch giữa Lâm Xuyên Giới và Trung Cổ Giới.
Vào cửa Thịnh gia, Mộ Khinh Ca nói với Thịnh Dục Ly: "Thịnh thiếu chủ, làm phiền hai người đưa Tưởng nhị công tử trở về." Tưởng Thiên Nhất đối với nàng không đáng kể chút nào. Nàng không định để Tần Diệc Dao gϊếŧ Tưởng Thiên Nhất, ít nhất hiện tại không thể.
Tưởng Thiên Nhất nghe nói muốn thả mình, mắt lập tức sáng lên.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, cười nói: "Tưởng nhị công tử, lần này là ngươi tới trêu chọc ta. Ta có thể bắt ngươi một lần, cũng có thể bắt lần thứ hai. Ta mặc kệ nàng ấy từng làm gì ngươi, nhưng hiện giờ nàng là người của ta. Nếu ngươi còn dám chạm vào nàng, sẽ phải có năng lực thừa nhận ta trả thù."
'Nàng là người của ta...'
Đã từng, cùng một câu nói, cũng được hắn nói ra trước mặt mọi người.
Đôi mắt Tần Diệc Dao hiện lên một tia hoảng hốt. Ký ức phủ bụi đã lâu chợt hiện ra. Giờ nghe được lời này, nàng vốn cho rằng đã chết tâm, cư nhiên lại nhảy lên.
Trong mắt Tần Diệc Dao hiện lên một tia bi ai và bất đắc dĩ.
Người này luôn có bản lĩnh dễ dàng trêu chọc tiếng lòng nàng, quấy rầy tâm nàng an tĩnh.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt Tần Diệc Dao đã nhiễm một tia nhu tình, ôn nhu chăm chú nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca.
Tưởng Thiên Nhất nghe Mộ Khinh Ca nói, liên tục gật đầu.
Vừa mới cận kề cái chết, hắn đã bất chấp chuyện bị đâm lúc trước. Chờ hắn trở về Tưởng gia bình ổn cảm xúc, chắc chắn sẽ tìm về đòi khoản nợ hôm nay.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Nên nói, nên cảnh cáo, ta đều nói. Tưởng nhị công tử cũng không nên xúc động làm việc mới phải."
Tưởng Thiên Nhất ngơ ngác không hiểu ý Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca xoay người rời đi, không muốn tiếp tục giải thích.
Thịnh Dục Ly phái người dắt xe linh thú tới, đẩy Tưởng Thiên Nhất vào xe. Sau đó phái người hộ tống hắn trở về Tưởng gia.
Rồi mới nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, mời."
Được thiếu chủ là hắn dẫn đường, Mộ Khinh Ca dễ dàng tiến vào Thịnh gia.
Tuyết Gia đi theo nàng, mà Mặc Dương và hai tên Long Nha Vệ cũng theo sau.
Sau khi Thịnh Tô Tô vào Thịnh gia, đã bị người mang đi. Nàng rời đi, đương nhiên là muốn cởi bỏ y phục và mặt nạ.
Đi cùng nàng có Tần Diệc Dao.
Y phục hai người mặc đều là loại sa y mỏng manh trong suốt do chợ đen chuẩn bị. Cho dù nàng được bọc áo choàng của Mộ Khinh Ca, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, cho nên nàng không từ chối Thịnh Tô Tô mời.
Thịnh Dục Ly dẫn nhóm người Mộ Khinh Ca tới đại sảnh, nói: "Mộ công tử, ta đi mời phụ thân ta, xin chờ một lát."
Đột nhiên tới chơi, Thịnh Dục Ly dĩ nhiên cần thời gian giải thích cho phụ thân.
Mộ Khinh Ca hiểu.
Vì thế, nàng gật đầu.
Sau khi Thịnh Dục Ly rời khỏi, hắn phái người hầu hạ rồi đi gặp Thịnh gia chủ còn chưa nghỉ ngơi, đang chờ đợi nữ nhi bình an trở về.
Mà bên kia, Thịnh Tô Tô dẫn Tần Diệc Dao về phòng mình, mở tủ đồ ra để nàng tùy ý lựa chọn y phục.
Ánh mắt Tần Diệc Dao lược qua đống y phục rực rỡ muôn màu muôn vẻ, cuối cùng lấy ra một kiện y phục màu lam nhạt.
Nàng vẫn là công chúa Tần quốc yêu thích mặc màu lam nhạt.
Chờ Tần Diệc Dao đổi đồ xong, cả người đã khôi phục thành công chúa điện hạ Tần quốc cô lãnh như băng, đạm mạc ưu nhã. Mặc dù búi tóc không thêm trang sức, gương mặt không phấn son, nhưng vẫn khiến Thịnh Tô Tô lóa mắt.
Nàng cảm thán vây quanh Tần Diệc Dao vài vòng, khuôn mặt khoa trương: "Dao tỷ tỷ, tỷ thật đẹp!"
Tần Diệc Dao cong môi nở nụ cười hữu lễ, rũ mắt xuống. Lại mặc cẩm y hoa phục, khiến nàng bỗng có chút không quen.
Thịnh Tô Tô tới trước mặt nàng, nghiêng đầu nhìn chăm chú Tần Diệc Dao rũ mắt, tò mò hỏi: "Dao tỷ tỷ, vị Mộ công tử kia có phải người quen cũ của tỷ không?"
Người quen cũ sao?
Tần Diệc Dao gật đầu.
"Huynh ấy thật lợi hại! Thật soái nha!" Thịnh Tô Tô bưng hai tay trước ngực, vẻ mặt ngất ngây.
Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Mộ Khinh Ca ném số tiền lớn để mua nàng và Tần Diệc Dao. Còn có dáng vẻ chuyện trò thản nhiên với người Tưởng gia. Chỉ trong nháy mắt, tên hoàn khố Tưởng gia đã bị bắt, quả thực là quá soái!
Nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của Thịnh Tô Tô, Tần Diệc Dao hơi bừng tỉnh: "Hắn đúng là lợi hại." Ánh mắt sùng bái như vậy, nàng từng thấy qua ở Tần Diệc Liên.
Mộ Khinh Ca thật là dễ được nữ tử thích.
Nhưng nữ tử thích hắn, sẽ rất bi kịch...
Cho dù là mình, hiện giờ gặp lại hắn, cũng vẫn không thể thoát khỏi. Thậm chí tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng, không cầu danh phận, chỉ mong được ở bên cạnh.
Nhưng, có thể sao?
Nàng trước giờ không nhìn thấu được tâm Mộ Khinh Ca.
Quanh thân Tần Diệc Dao tản mát cô đơn, khiến Thịnh Tô Tô cảm nhận được. Nàng quan tâm hỏi: "Dao tỷ tỷ sao vậy?"
Tần Diệc Dao thu lại cảm xúc, lắc đầu nhìn về phía nàng: "Ta không sao."
Thịnh Tô Tô gật đầu, mới lại tò mò hỏi: "Dao tỷ tỷ, tỷ và Mộ công tử là quan hệ gì thế? Huynh ấy có phải là người rất lợi hại mà tỷ nói trước đó không? Tỷ có phải thích huynh ấy hay không?"
Càng hỏi, ánh mắt Thịnh Tô Tô càng sáng rọi, biểu cảm cũng kích động.
Ba câu hỏi, Tần Diệc Dao đều không thể trả lời.
Nàng nhìn về phía Thịnh Tô Tô, không biết nên giải thích quan hệ phức tạp giữa nàng và Mộ Khinh Ca thế nào.
Nếu không có những âm mưu tính kế đó, có lẽ nàng sẽ là người thân nhất bên Mộ Khinh Ca, cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên hắn. Nhưng những mưu đồ đó đã hủy hoại mọi thứ, nàng trở thành mồ côi, phiêu bạt nhân gian. Mà Mộ Khinh Ca lại biến thành kẻ thù gϊếŧ hại huynh trưởng phụ mẫu nàng.
Cố tình, nàng không thể báo thù, chỉ có thể trốn.
Hiện giờ khi nàng hãm sâu vào khốn cảnh, Mộ Khinh Ca lại từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước mặt nàng, khiến tâm bình yên lại rối loạn lên.
"Dao tỷ tỷ, sao tỷ không nói lời nào vậy" Tần Diệc Dao mãi không lên tiếng, khiến Thịnh Tô Tô không khỏi truy vấn.
Tần Diệc Dao ngồi xuống một bên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Ta không biết giữa ta và hắn là quan hệ gì."
"Nhưng tỷ thích huynh ấy đúng không?" Thịnh Tô Tô ngồi bên cạnh, hỏi kỹ.
Tựa hồ, không đào ra chuyện xưa giữa Tần Diệc Dao và Mộ Khinh Ca, nàng sẽ không thôi.
Thích sao? Đương nhiên thích.
Nhưng, có tác dụng gì?
Tần Diệc Dao trả lời trong lòng, ánh mắt nhẹ rũ.
Đôi mắt Thịnh Tô Tô bốc cháy ngọn lửa bát quái, nàng ngồi xổm trước mặt Tần Diệc Dao, ngẩng đầu làm nũng với nàng: "Dao tỷ tỷ, tỷ mau kể chuyện của hai người được không?"
"Chuyện của ta và hắn..." Tần Diệc Dao ngây ngốc, như không biết kể thế nào, rồi lại có nên kể hay không.
"Ai nha, tỷ tỷ tốt của ta. Dù sao Mộ công tử của tỷ còn muốn tìm cha ta nói chuyện, không biết nói tới khi nào. Ta đã sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói, tỷ kể chuyện về các người cho ta nghe, ta thề sẽ không tiết lộ ra ngoài!" Thịnh Tô Tô làm động tác thề.
Có lẽ, Tần Diệc Dao cần một người trút bỏ tâm sự. Hoặc có lẽ, nàng cần có người giúp nàng cởi bỏ hoang mang trong lòng, nói cho nàng biết nên làm gì bây giờ. Là rời đi lần nữa, hay là không màng tất cả ở lại.
Cuối cùng, nàng gật đầu thỏa hiệp, đáp ứng Thịnh Tô Tô.
"Muội muốn nghe, vậy ta kể cho muội. Ta và hắn... xem như thế giao đi. Lúc chúng ta vừa chào đời, đã được trưởng bối đính hôn ước. Nhưng sau lưng hôn ước này, lại cất giấu quá nhiều quỷ kế âm u..." Tần Diệc Dao chậm rãi kể ra chuyện xưa giữa nàng và Mộ Khinh Ca.
Chỉ là nàng thông minh giấu đi lai lịch hai người, khiến Thịnh Tô Tô cho rằng đây là chuyện xưa phát sinh giữa hai gia tộc.