Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Bổn thiếu tới đây là để tróc nã kẻ ám sát ta, nếu các ngươi cùng một bọn với nàng, vậy theo bổn thiếu trở về! Thịnh Dục Ly, ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Ánh mắt Tưởng Thiên Nhất tham lam khóa chặt trên người Tần Diệc Dao, biểu cảm dữ tợn.
Hắn tràn đầy tự tin, như đã liệu trước kết cục.
Thịnh Dục Ly trầm mặt xuống, dư quang khóe mắt không dấu vết nhìn Tần Diệc Dao đứng phía sau Mộ Khinh Ca.
Thấy nàng bình tĩnh không giống với những nữ tử khác, nội tâm cảm thấy nàng bất phàm.
Không đoán được rằng, Tần Diệc Dao bây giờ đang đứng phía sau Mộ Khinh Ca, cho dù trời sập nàng đều sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Hảo cảm cộng thêm Tần Diệc Dao có ân trợ giúp Thịnh Tô Tô, trong lòng Thịnh Dục Ly đã có quyết định.
Hắn đứng dậy: "Tưởng Thiên Nhất, bản lĩnh bịa đặt vớ vẩn của ngươi càng lúc càng lớn! Nàng bị nhốt trong chợ đen, đâm ngươi lúc nào?"
"Ngươi nằm mơ!" Thịnh Dục Ly lạnh lùng.
Hắn tuyệt đối không thể để lại Thịnh Tô Tô, càng không cho phép tên ăn chơi Tưởng Thiên Nhất đánh chủ ý lên Thịnh Tô Tô!
"Xem ra, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt," Tưởng Thiên Nhất cười dữ tợn, lui về sau hai bước.
Người Tưởng gia sát khí đằng đằng, đại chiến chạm vào là nổ ngay.
"Thiếu chủ, bọn chúng quá nhiều người, chúng ta không phải địch thủ!" Một người Thịnh gia tiến đến cạnh Thịnh Dục Ly, nhỏ giọng. Thanh âm hắn khiến người ta nghe ra một tia bất an.
Năm nhà Dư Thủy Thành có thể kiềm chế nhau lâu vậy, chính bởi vì thực lực năm nhà không khác nhau nhiều. Nếu bây giờ bên Thịnh Dục Ly có hơn trăm người, đương nhiên sẽ không sợ một tên quèn Tưởng Thiên Nhất.
Nhưng vấn đề là bây giờ hắn không có, cho nên phải cẩn thận.
Tưởng Thiên Nhất chính là một kẻ điên, làm việc tùy hứng, căn bản không suy xét điều gì khác, cũng bất kể hậu quả. Tưởng gia và Thịnh gia là đối thủ của nhau, thì sao có thể suy xét đến mặt mũi Thịnh gia?
Trận chiến này, Thịnh Dục Ly không hề có nửa phần nắm chắc.
Hơi nhíu mày, ánh mắt Thịnh Dục Ly trong lúc lơ đãng đảo qua Mộ Khinh Ca. Vừa nhìn đã khiến hắn sửng sốt. Hắn phát hiện vị Mộ công tử xa lạ ở trong tình huống này, vậy mà không khẩn trương, nét mặt nàng vẫn bình thường như trước. Phảng phất Tưởng Thiên Nhất đứng trước mặt nàng, và người Tưởng gia đều không tồn tại.
'Bọn họ' đương nhiên là chỉ người Thịnh gia đã được sắp xếp ở gần đây để cứu Thịnh Tô Tô. Ngoài bìa rừng không thuộc phạm vi của chợ đen, cho nên người Thịnh gia đều mai phục ngoài bìa rừng chờ mệnh lệnh.
Thịnh Dục Ly nghĩ rất đơn giản, chỉ cần nhân số hai bên cân bằng, sẽ không dễ dàng khai chiến trước trận đấu.
Chỉ là, người Thịnh gia muốn chạy tới cũng phải cần thời gian, bọn họ phải kéo dài thời gian thế nào?
Tín hiệu Thịnh gia đột ngột thả ra, tầm mắt người còn lại đều nhìn lên bầu trời.
Tưởng Thiên Nhất nheo mắt nhìn về phía Thịnh Dục Ly: "Cư nhiên phóng tín hiệu? Xem ra Thịnh Dục Ly ngươi không định rời đi!"
Thịnh Dục Ly hừ lạnh, khinh thường nói: "Tưởng Thiên Nhất, ngươi cho rằng một tên hoàn khố như ngươi có thể làm được gì?"
"Ta có thể lấy đầu ngươi trước khi người của ngươi tới!" Ánh mắt Tưởng Thiên Nhất hung ác dữ tợn.
Hắn đột nhiên phất tay, trăm tên Tưởng gia lập tức bao vây khai chiến.
Mộ Khinh Ca vẫn luôn đứng yên, nghe Thịnh Dục Ly và Tưởng Thiên Nhất đấu khẩu. Thấy người bên Tưởng gia động thủ, thân ảnh nàng chợt lóe biến mất tại chỗ.
Động tác cực nhanh, người ở đây không ai có thể nắm giữ được thân ảnh nàng.
"Dừng... Dừng tay!" Đột nhiên một tiếng kêu hoảng sợ thốt ra, đánh gãy trận chiến sắp bắt đầu.
Người Tưởng gia đã giơ binh khí lên, lại bị tiếng quát này ngăn cản. Bọn chúng đồng thời quay đầu nhìn thấy một màn khiến bọn chúng co rụt mắt lại.
Không chỉ bọn chúng, Thịnh Dục Ly và người Thịnh gia đều biến sắc, tràn ngập khϊếp sợ.
Bên cạnh Tưởng Thiên Nhất, thình lình xuất hiện một công tử hồng y tuyệt mỹ.
Nàng chắp tay trái ra sau, sống lưng thẳng tắp như lợi kiếm. Tay phải nâng lên, chỉ bộ sắc bén trên ngón trỏ đặt lên mạch cổ Tưởng Thiên Nhất.
Chỉ cần nàng thoáng dùng sức, là có thể dễ dàng chọc xuyên da hắn, cắt đứt mạch máu hắn, khiến hắn tận mắt nhìn bản thân mất máu mà chết.
"Ngươi... Ngươi đừng xằng bậy." Tưởng Thiên Nhất xẹp đi kiêu ngạo, sắc mặt tái nhợt, thân thể lạnh toát. Hắn chưa bao giờ cách gần tử vong đến thế, chỉ bộ sắc bén lạnh băng như lợi trảo đoạt mạng, bóp lấy mạch máu hắn.
Quá nhanh! Quá nhanh!
Tưởng Thiên Nhất chấn động.
Tuy hắn tu vi bình thường, nhưng không phải người có thể tùy ý tiếp cận. Vậy mà người này có thể đột vòng vây Tưởng gia, xuất hiện bên cạnh hắn, khiến hắn không kịp phản kháng đã bị chế trụ.
Hiện giờ, mạng trong tay người, hắn chỉ có thể lột bỏ kiêu ngạo ngày thường.
Thế cục lập tức xoay chuyển quá nhanh, nhanh đến mức người ta chưa kịp tiếp thu.
Đám đông sửng sốt trong nháy mắt, lát sau mọi người mới tiếp thu sự thật bày ra.
Xoạt!
Người Tưởng gia phản ứng lại, binh khí trong tay lập tức thay đổi phương hướng chĩa vào Tưởng Thiên Nhất... Không, chính xác là chĩa vào Mộ Khinh Ca đứng cạnh Tưởng Thiên Nhất.
Nhưng Mộ Khinh Ca vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, không hề phản ứng gì với đống binh khí chĩa vào mình.
Nàng chỉ thoáng giật ngón trỏ, khiến chỉ bộ sắc bén kia tiếp xúc thân mật đến da Tưởng Thiên Nhất thêm một chút.
"Thả... Thả xuống! Đều thả hết binh khí xuống cho bổn thiếu!" Tưởng Thiên Nhất cả kinh hô.
Hắn sợ Mộ Khinh Ca run tay, mạng nhỏ hắn sẽ không còn.
Đến lúc đó, còn nói gì đến hưởng thụ mỹ nhân? Ngày tháng tiêu dao?
Tưởng Thiên Nhất run chân, đây là chuyện chưa từng có. Cố tình hôm nay khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Ngày đó Tần Diệc Dao ám sát, trong lúc mơ màng làm hắn bị thương, hắn cũng không thấy sợ. Mà bây giờ mạng hắn bị người ta nắm trong tay, cho dù không bị thương, lại khiến hắn cảm thấy sợ.
Người Tưởng gia nghe chủ tử hô, đành phải buông binh khí xuống, cảnh giác nhìn Mộ Khinh Ca.
Tưởng Thiên Nhất vừa thấy, mới cố lên dũng khí nói: "Ngươi còn... còn muốn thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ta là nhị thiếu Tưởng gia. Nếu ngươi đả thương ta, thì đừng có mơ tưởng rời khỏi Dư Thủy Thành!"
Đã thỏa hiệp, nhưng vẫn không nhịn được cảnh cáo một câu.
Mộ Khinh Ca cong môi, nở nụ cười lạnh băng: "Ngươi yên tâm, ta tạm thời không muốn rời khỏi Dư Thủy Thành. Bảo người của ngươi rút lui."
"Không được!" Tưởng Thiên Nhất cả kinh.
Khi Mộ Khinh Ca lạnh lùng quét mắt, hắn lắp bắp giải thích: "Bảo bọn hắn đi rồi, vạn nhất ngươi ngươi..." Hắn không cần nói hết, vẫn khiến người khác hiểu hắn đang lo lắng gì.
Mộ Khinh Ca cười khinh thường, nàng nhướng mày: "Ngươi cho rằng có bọn chúng ở đây, ngươi sẽ an toàn?" Nói xong, nàng lại thoáng nhấn một chút, khiến chỉ bộ sắc nhọn cứa đứt làn da Tưởng Thiên Nhất, một giọt máu rỉ ra từ miệng vết thương.
Đau đớn trên cổ khiến Tưởng Thiên Nhất cả kinh: "Đừng! Đừng! Đừng! Ta bảo bọn chúng đi, đi luôn!"
Nói xong, hắn mắng đám người Tưởng gia: "Đám phế vật các ngươi, còn đứng ra đó làm gì? Muốn nhặt xác cho bổn thiếu gia sao? Còn không mau cút đi!"
Người Tưởng gia chần chờ, bọn chúng không dám dễ dàng rời đi, nhưng lại không thể không rời đi.
Nếu không, thiếu gia thật sự vì vậy mà xảy ra chuyện, bọn chúng đều phải chôn cùng!
"Cút cút cút!!!" Tưởng Thiên Nhất quát khàn cổ. Ánh mắt không ngừng nháy, muốn nhắc nhở thuộc hạ trước khi rời đi, phải tìm đại ca hắn cứu hắn.
Người Tưởng gia chậm rãi lùi về sau, rút lui.
Bọn chúng mấy lần muốn đánh lén cứu người, lại bị Mộ Khinh Ca trêu tức nhìn thấy, không dám vọng động.
Mạo hiểm âm thầm đó khiến lòng Tưởng Thiên Nhất chợt lạnh, hắn vội la lên: "Cút hết cho ta! Phế vật vô dụng các ngươi!" Trong mắt hắn, đám vô dụng này chính là nguyên do khiến hắn rơi vào tay địch thủ.
Bị Tưởng Thiên Nhất rống lên, người Tưởng gia chỉ có thể nhanh chóng thối lui.
Không chiến mà hàng, bất đắc dĩ chủ tử đang trong tay đối phương, bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người Tưởng gia nhanh chóng rời khỏi phạm vi khu rừng.
Lúc này, lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến.
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mi, nhìn về phía Thịnh Dục Ly.
Thịnh Dục Ly cẩn thận nghe, lập tức nhận ra người tới. Gương mặt hắn thoáng qua nụ cười trút được gánh nặng, giây sau trước mắt xuất hiện thêm một đám người.
"Thiếu chủ!"
"Thiếu chủ!!!"
Đám người đến có hơn trăm, bọn hắn đều sôi nổi xưng hô Thịnh Dục Ly như thế.
Người Thịnh gia tới!
Tưởng Thiên Nhất thấy cảnh này, lòng càng hận, nhưng lại không thể nói gì.
Lúc này hắn chỉ hy vọng giữ được mạng nhỏ, mặt khác tương lai còn dài.
"Bây giờ các ngươi an toàn rồi, có thể thả ta đi chưa?" Tưởng Thiên Nhất cẩn thận che giấu hận ý, nói với Mộ Khinh Ca. Hắn cố gắng đè thấp ngữ khí mình, không chọc giận Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Sốt ruột cái gì?"
Tưởng Thiên Nhất biến sắc, hoảng sợ kêu: "Ngươi muốn đổi ý?"
Mộ Khinh Ca cười cười. Khi Thịnh Dục Ly đều cho rằng Mộ Khinh Ca muốn gϊếŧ Tưởng Thiên Nhất, chuẩn bị mở miệng ngăn cản. Nàng lại đột nhiên rót linh lực vào giọng nói, hô lên: "Tưởng thiếu chủ, nếu không muốn đệ đệ tang mệnh tại đây, thì dẫn người của ngươi rút về Tưởng gia. Về phần an nguy của lệnh đệ, ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ mời người Thịnh gia hộ tống hắn về nhà sau."
Thanh âm như gợn sóng khuếch tán, chấn đến cỏ cây dưới đất lay động.
Tiếng nói Mộ Khinh Ca truyền đi mấy dặm, nghe vào tai một nam tử ngồi trên linh thú uy mãnh. Ngũ quan hắn như đao tước, tuấn dật, các nét rõ ràng.
Dưới mày kiếm là mắt sáng tụ quang, phiếm lạnh lẽo.
Hai bên trái phải hắn đứng đầy người. Có một phần là người Tưởng gia vừa lui về từ khu rừng.
Bọn chúng lui tới đây, gặp thiếu chủ. Còn chưa kịp kể chuyện, thanh âm lười biếng cuồng ngạo đã truyền tới.
Tưởng Thiên Hạo hơi chau mày, môi mỏng mím chặt.
Ở Dư Thủy Thành, chưa từng có kẻ nào dám uy hϊếp hắn.
Nếu là trước kia có kẻ dám nói vậy, đã sớm bị hắn xé thành mảnh nhỏ. Nhưng hiện tại đệ đệ bị bắt, hắn chỉ có thể bị động làm việc.
Tưởng Thiên Nhất có thể mất mạng, nhưng không phải bây giờ!
Thi đấu xếp hạng sắp tới, nếu nhị công tử Tưởng gia chết, sẽ là đả kích trí mạng vào uy danh Tưởng gia!
"Ngươi là người phương nào, vì sao ta phải tin ngươi?" Tưởng Thiên Hạo chậm rãi mở miệng, thanh âm cũng được rót vào linh lực không yếu, quanh quẩn truyền ra, tựa như muốn âm thầm đánh giá Mộ Khinh Ca.
Hắn truyền thanh âm về, hai tiếng va vào nhau, khiến người có tu vi thấp đều không nhịn được khí huyết cuồn cuộn trong ngực.
'Ca ca cư nhiên tới!' Tưởng Thiên Nhất kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng, huynh trưởng sẽ không đuổi kịp. Nhưng bây giờ ca ca tới đây, bản thân lại bị khống chế khiến huynh trưởng không thể làm gì. Tưởng Thiên Nhất thật sự hoảng hốt.
Hắn sợ Tưởng Thiên Hạo sẽ không màng an nguy hắn, phái người cường công.
Trong trí nhớ hắn, ca ca mình trước giờ không phải là kẻ chịu được uy hϊếp.