Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thịnh Dục Ly ngừng tay, chuyển mắt nhìn nàng, trong lòng có chút vui mừng. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ biết hắn, cũng sẽ nói chuyện với hắn.
Bị ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào, Tần Diệc Dao rũ mi di người sang một bước, đứng phía sau Mộ Khinh Ca.
Động tác nhỏ bé này khiến Thịnh Dục Ly hơi thất vọng, nhưng vẫn thả tay xuống.
Bốn người Thịnh gia khác cũng gỡ mặt nạ xuống, đều là gương mặt trẻ tuổi.
"Cô nương, vì sao Tô Tô không thể nói chuyện?" Thịnh Dục Ly hỏi.
Tần Diệc Dao mím môi: "Không sao, chỉ là bị linh khí phong bế giọng nói."
Như để gia tăng mức độ đáng tin, Thịnh Tô Tô cũng gật đầu.
"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt lên tiếng, giơ tay tháo mặt nạ mình xuống. Mấy người Tuyết Gia và Mặc Dương cũng gỡ mặt nạ ra.
Mấy người đồng thời tháo mặt nạ, lập tức chiếu sáng toàn bộ cửa ra vào.
Mà Mộ Khinh Ca...
Sau khi nàng lộ mặt, người khẩn trương nhất là Tần Diệc Dao đứng phía sau nàng.
Gương mặt dưới mặt nạ được nàng nhớ nhung miêu tả bao lần, sớm đã in sâu vào cốt tủy. Khi gặp lại lần nữa, nàng vốn tưởng có thể ngăn chặn tim mình, nhưng trái tim vẫn mất khống chế kịch liệt nhảy lên.
Vẫn là gương mặt tuấn mỹ vô song không tì vết khiến người ta hít thở không thông, mang theo khinh cuồng ngạo thị thiên địa. Nhưng lại mang thêm một tia trầm ổn nội liễm không giống như trước, càng khiến người không hiểu không đoán được.
Khuôn mặt quen thuộc khiến Tần Diệc Dao lâm vào hồi ức, nhớ tới đủ chuyện trải qua cùng Mộ Khinh Ca.
Bọn họ không thể tưởng nổi, dưới lớp mặt nạ sẽ là gương mặt đẹp đến kinh thế hãi tục.
Gương mặt khó phân nam nữ. Chỉ cảm thấy người sở hữu vẻ đẹp này, bất kể là nam hay nữ đều là khuynh quốc khuynh thành.
Ánh mắt Thịnh Tô Tô bắn ra sao nhỏ, Thịnh Dục Ly mãi mới lấy lại được tinh thần.
"Sao vậy?" Thấy người bên Thịnh gia đều sửng sốt, Mộ Khinh Ca mờ mịt hỏi.
Nàng toàn quên mất dung mạo mình mang tính sát thương! Đặc biệt là sau khi nhìn mặt nạ dữ tợn lâu như vậy, rồi nhìn đến gương mặt này, hiệu quả tuyệt đối đánh sâu vào thị giác!
"Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của công tử." Thịnh Dục Ly phục hồi tinh thần, hỏi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lóe lóe, trả lời: "Mộ Khinh Ca."
"Tại hạ Thịnh Dục Ly, Mộ công tử là người bên ngoài đi?" Thịnh Dục Ly nói.
Hàn huyên cùng Thịnh Dục Ly đôi câu, Mộ Khinh Ca xoay người nhìn về phía Tần Diệc Dao, thấy biểu tình nàng có chút hoảng hốt, hỏi: "Diệc Dao?"
Ánh mắt Tần Diệc Dao biến ảo vài lần, tìm về tiêu cự. Nghe Mộ Khinh Ca gọi tên mình, ánh mắt nàng lại mờ mịt.
"Không có gì." Tần Diệc Dao nhẹ giọng trả lời.
Lúc còn chưa gặp Mộ Khinh Ca, Tần Diệc Dao trước sau vẫn muốn giữ lại một phần tôn nghiêm trước mặt Mộ Khinh Ca. Nhưng khi gặp Mộ Khinh Ca, nàng lại cảm thấy chỉ cần ở lại bên cạnh hắn, tôn nghiêm gì đó đều không quan trọng.
Nghĩ vậy, Tần Diệc Dao cắn chặt môi mình, bàn tay vươn ra khỏi áo choàng nắm lấy tay Mộ Khinh Ca.
Nàng nắm chặt, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Tay bị Tần Diệc Dao nắm lấy, ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng xuống. Nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay run rẩy kia, cũng hiểu ý nghĩ trong lòng Tần Diệc Dao.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia u tối, cũng không tránh thoát khỏi tay Tần Diệc Dao, ngữ khí nhu hòa: "Đi thôi."
Có chút tình cảm, một số việc, có lẽ nàng đã từng không lưu ý.
Nhưng hiện tại sau chuyện Tư Mạch, nàng đã bắt đầu hiểu.
Tần Diệc Dao, vẫn luôn có tình với mình!
Hiện tại không phải thời điểm giải thích, chỉ có thể gác lại rồi sau đó mình sẽ tự giải thích cho nàng ấy hiểu.
Hai người nắm tay khiến tâm Thịnh Dục Ly dâng lên mất mát.
Thịnh Tô Tô nhìn đến tò mò, trong lòng không ngừng suy đoán quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao.
Nhóm người ra khỏi cửa, nương theo bóng đêm lên xe linh thú do chợ đen chuẩn bị, rời khỏi đây. Người đã tìm được rồi, cả Thịnh Dục Ly hay Mộ Khinh Ca đều không định dây dưa với chợ đen, tìm kẻ đầu sỏ đã bắt Thịnh Tô Tô và Tần Diệc Dao.
Thứ nhất là thời gian không cho phép, thứ hai là đối phương không cố ý.
Nếu không phải âm mưu, người cũng an toàn, vậy chuyện này gác sang một bên, ứng phó chuyện trước mắt đã.
Chuyện của Thịnh Dục Ly, là thi đấu xếp hạng gia tộc ngày mai.
Mà chuyện của Mộ Khinh Ca, là làm thế nào lật đổ Nhạc gia!
Thịnh Tô Tô mất tích là ngoài ý muốn, Tần Diệc Dao mất tích là bước nhạc đệm.
Hai chiếc xe linh thú, nối nhau chạy.
Phía trước là Mộ Khinh Ca, phía sau là Thịnh Dục Ly.
Trong xe, Thịnh Dục Ly khép hai tay lại, một tia linh khí bắn vào trung tâm xương quai xanh của Thịnh Tô Tô, giải phong ấn giọng nói nàng.
Vừa giải thoát, Thịnh Tô Tô đã gấp gáp mở miệng: "A nha! Nghẹn chết muội! Ca ca huynh sao giờ mới đến? Nếu không có Dao tỷ tỷ, huynh sẽ không còn gặp được muội muội của huynh đâu!"
Nghe nàng oán trách, Thịnh Dục Ly vừa buồn cười vừa tức giận: "Xem muội về sau còn dám chạy lung tung không."
Hắn không gỡ mặt nạ của Thịnh Tô Tô. Sau khi được Tần Diệc Dao nhắc nhở, hắn cũng cảm thấy chỉ có thể tháo mặt nạ khi đã an toàn về Thịnh gia, danh dự Thịnh Tô Tô mới bảo toàn.
"Ca ca, huynh sẽ không chỉ mang theo mấy người này tới cứu muội đi?" Thịnh Tô Tô quét mắt nhìn bốn người ngồi xung quanh, giọng nói tràn ngập không tín nhiệm.
Thịnh Dục Ly cưng chiều gõ đầu nàng, giải thích: "Mấy người chúng ta tới tìm hiểu tình huống, xác định muội ở bên trong mới có thể phát tín hiệu triệu tập những người khác. Nhưng mà có thể sử dụng phương thức hòa bình mang muội ra, không còn gì tốt hơn. Hiện giờ thi đấu xếp hạng sắp tới, tốt nhất tránh cành mẹ đẻ cành con."
Thịnh Tô Tô ôm đầu mình, cái hiểu cái không ỏ một tiếng.
Thịnh Dục Ly hỏi tiếp: "Muội rốt cuộc bị bắt đi thế nào?"
Vừa nghe đến câu hỏi này, Thịnh Tô Tô như con mèo xù lông, lập tức quơ chân múa tay kể chuyện.
Cùng lúc đó, trong chiếc xe linh thú đi đằng trước, Tần Diệc Dao vẫn luôn căng thẳng nắm tay Mộ Khinh Ca, không dám buông ra.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, nàng nhẹ giọng: "Ta sợ mọi thứ chỉ là hư ảo, chỉ là ta nằm mơ, ngươi căn bản chưa từng xuất hiện."
Tần Diệc Dao trước kia, sẽ không nói như vậy.
Nhưng Tần Diệc Dao bây giờ, lại trở nên nghe lời bản tâm mình, không muốn tiếp tục giả vờ kiên cường trước mặt Mộ Khinh Ca.
Bao lần khi nàng gặp phải nguy hiểm, đều sẽ ảo tưởng Mộ Khinh Ca từ trên trời giáng xuống, giống như khi ở biên cảnh Đồ quốc cứu nàng ra. Mà cuối cùng khi tỉnh mộng, nàng vẫn phải dựa vào sức mình gian nan thoát khỏi hiểm cảnh, gian nan sống sót.
Mộ Khinh Ca rất muốn hỏi nàng rời khỏi Lâm Xuyên thế nào, làm thế nào tiến vào Trung Cổ Giới đi tới Dư Thủy Thành. Nhưng nghe nàng nói, nàng chỉ có thể bảo: "Đừng sợ, ta tới rồi."
Tần Diệc Dao hiện tại, cần nhất là trấn an.
Đừng sợ, ta tới rồi.
Năm chữ đơn giản khiến Tần Diệc Dao thả lỏng, không còn căng thẳng nữa.
Tuyết Gia lẳng lặng ngồi ở vị trí xa nhất, quan sát quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao. Hiện tại nàng có thể khẳng định, nữ tử được cứu ra rất yêu thiếu chủ nàng. Nhưng thiếu chủ nàng lại chỉ có thái độ quan tâm với nữ tử ấy.
Nhưng có thể khiến thiếu chủ quan tâm, cũng là chuyện rất không dễ dàng.
Tuyết Gia rũ mắt, thu lại cảm xúc.
Người lưu tại bên cạnh Mộ Khinh Ca đều được ngài tán thành. Nhưng Tuyết Gia là một ngoại lệ, bởi nàng biết mình là ngoại lệ.
Nàng rất hiểu, mình có thể ở lại, chỉ vì thiếu chủ cần tấm bản đồ trên lưng nàng.
Xe linh thú chậm rãi rời khỏi sơn trang hoang vu, tiến vào mảnh đất càng hoang vu hơn. Xuyên qua khu rừng cằn cỗi này là có thể nhìn thấy bóng dáng Dư Thủy Thành.
Xe linh thú chợ đen dừng lại ở bìa rừng.
Thả người xuống, hai chiếc xe linh thú thay đổi phương hướng trở về đường cũ.
Thịnh Dục Ly dẫn theo người Thịnh gia và Thịnh Tô Tô đi tới chỗ Mộ Khinh Ca, hành lễ cảm tạ Tần Diệc Dao: "Tần cô nương, vừa rồi ta đã nghe xá muội kể lại, đa tạ cô nương chiếu cố."
Ngoại trừ Mộ Khinh Ca, Tần Diệc Dao khi đối mặt người khác đều khôi phục cao ngạo đạm nhiên. Thịnh Dục Ly cảm tạ, chỉ khiến nàng chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nói: "Đừng cảm tạ ta, ta cũng chỉ vì cứu mình."
Thịnh Dục Ly sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
Nếu không phải xuất hiện Mộ Khinh Ca, vậy dựa vào việc Tần Diệc Dao chiếu cố Thịnh Tô Tô, thời điểm Thịnh gia cứu Thịnh Tô Tô chắc chắn sẽ cứu thêm nàng. Vậy xem ra, nàng đúng là ăn ngay nói thật.
Ban đầu tiếp cận Thịnh Tô Tô là có mục đích.
Nhưng Thịnh Dục Ly lại không để tâm: "Đa tạ Tần cô nương nói lời thật. Nhưng bất kể thế nào, cô nương vẫn là ân nhân của Tô Tô, cũng là ân nhân của Thịnh gia ta."
Thịnh Tô Tô cũng vội nói: "Đúng đó! Dao tỷ tỷ, tỷ đừng có gạt ta, sáng sớm đã nói chúng ta sẽ cùng hợp tác rời đi. Cho nên tỷ đừng có khiêm tốn, tỷ chính là ân nhân của ta."
Đem đen gió thổi, rừng khô tiêu điều, thật sự không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Nhưng có vài lời nếu không nói, sẽ không kịp. Một đêm sẽ trôi qua rất nhanh.
"Mộ công tử, lúc trước ở phòng đấu giá, đa tạ tương trợ." Thịnh Dục Ly nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Coi như là kết thiện duyên đi. Nếu Thịnh thiếu chủ muốn cảm tạ, không bằng giúp ta dẫn tiến gặp mặt Thịnh gia chủ, thế nào?"
Tới chợ đen, vốn là muốn tìm Tần Diệc Dao. Gặp Thịnh Dục Ly là ngoài ý muốn, nhưng cơ hội đưa tới cửa, Mộ Khinh Ca sẽ không để vuột mất.
"Huynh muốn gặp cha ta? Được nha! Không cần ca ta, ta có thể dẫn huynh tiến gặp!" Không đợi Thịnh Dục Ly mở miệng, Thịnh Tô Tô đã trực tiếp ngắt lời.
Mộ Khinh Ca mua được mình và Tần Diệc Dao, đã sớm khiến nàng sùng bái không thôi. Trước đó giọng nói bị phong bế, không thể nói chuyện. Hiện tại có thể nói chuyện, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chuyện trò với Mộ Khinh Ca.
"Tô Tô!" Thịnh Dục Ly bất đắc dĩ nhìn muội muội bị sủng hư. Sau đó mới nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, ngươi đừng trách móc, Tô Tô chỉ là tiểu hài tử." Ngụ ý, đừng coi lời nàng nói là thật.
Sau đó, hắn lại nói: "Không biết Mộ công tử muốn gặp cha ta, là có chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện hỉ sự đôi bên đều có lợi." Mộ Khinh Ca cười nói.
Ánh mắt nàng chớp động, mang theo sự tin phục khó hình dung. Thịnh Dục Ly nhíu mày, đang định hỏi tiếp, xung quanh rừng khô bỗng truyền đến thanh âm hỗn độn.
Hắn nghiêm mặt, lập tức bảo hộ Thịnh Tô Tô ra sau, cảnh giác nhìn chung quanh.
Bốn người Thịnh gia cũng nhanh chóng rút binh khí, vây quanh thiếu chủ và tiểu thư bọn họ, bảo hộ nghiêm mật.
Mà bên phía Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca không quá mức khẩn trương, chỉ kéo tay Tần Diệc Dao thoáng kéo nàng lại gần mình.
Tâm Tần Diệc Dao ấm áp, khóe miệng không tự chủ giương lên nụ cười nhàn nhạt.
Ba người Mặc Dương và Tuyết Gia tức thì cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Chỉ chốc lát, ngoài rừng cây đã nhảy ra vô số bóng người, bao vây chung quanh bọn họ.
Ánh mắt Thịnh Dục Ly sắc bén, cười lạnh: "Quả nhiên là người Tưởng gia. Tưởng Thiên Nhất, ngươi đúng là tên hoàn khố chỉ biết ỷ thế hϊếp người!"
Hơn trăm người bao vây mười hai người bọn họ ngoài bìa rừng.
Thịnh Dục Ly nói, khiến vòng vây nhường ra một lỗ hổng. Tưởng Thiên Nhất bước chân ra, biểu tình đắc ý, ánh mắt âm lãnh.
Ánh mắt hắn trực tiếp dừng trên người Tần Diệc Dao, lúc đảo qua Mộ Khinh Ca lại sáng mắt, phóng ra tia sáng tham lam. Nhưng khi thấy nàng là 'nam nhân', ánh mắt tham lam biến thành đáng tiếc.
Vậy mà lúc hắn nhìn thấy Tuyết Gia, tia sáng tham lam vừa tắt lại vụt lên. Hắn cười dữ tợn: "Bổn thiếu tới đây là muốn tróc nã kẻ ám sát ta, nếu các người cùng một bọn với nàng ta, thì tất cả theo ta về! Thịnh Dục Ly, ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện đi!"