Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 725: Ngẩng đầu, ta mang ngươi đi! (1)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Bất kể ai ra giá, ta đều sẽ ra cao hơn một trăm khối."

Lời nói nghe như tùy ý, nhưng lại giống như một viên đá ném vào mặt hồ an tĩnh, nổi lên gợn sóng lăn tăn.

'Là hắn! Không, không thể nào là hắn! Chắc chắn do ta bị ảo giác!'

Tần Diệc Dao giật mình, dung mạo mỹ lệ đầy khϊếp sợ.

Tại một khắc này, nàng đã quên thân ở cảnh nào, đã quên còn chưa gϊếŧ chết người, đã quên bản thân trải qua bao lần sinh tử. Đã quên mình từng có một thời đau khổ... Trước mắt, trong đầu chỉ còn bóng dáng hồng y khinh cuồng.

Gương mặt tuấn mỹ tuyệt sắc, luôn treo nụ cười không khuất phục.

Tần Diệc Dao không thể tin vào lỗ tai mình. Người kia sẽ không, không nên xuất hiện ở đây. Nhưng thanh âm ấy, nàng đã sớm khắc sâu tận xương, sao có thể nghe lầm?


Tần Diệc Dao dường như nghe được trong thanh âm nhẹ bẫng kia ẩn chứa tức giận.

Hắn giận! Hắn giận rồi!

Tần Diệc Dao đau khổ nhắm mắt lại, dựa vào lồng vàng, rốt cuộc nàng có phản ứng. Nàng muốn thoát khỏi đây, nàng không dám gặp người kia, không muốn để hắn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Đã từng, nàng ảo tưởng vô số lần gặp lại, nàng có thể bình thản nói với hắn rằng mình rất tốt. Nhưng hiện giờ? Khó trách hắn sẽ tức giận.

Tần Diệc Dao run rẩy, nàng không dám nhìn những kẻ ngồi trên hàng ghế khách nhân bị bóng tối bao phủ, chỉ chậm rãi thu chân mình lại. Đôi tay ôm chặt lấy đầu gối, tùy ý để tóc mình che đi khuôn mặt và tầm mắt.

Phảng phất, làm vậy là có thể bảo vệ mình, đặt ở một góc không ai nhìn thấy.

Trên đài đấu giá, ánh sáng đan chéo. Mỗi một động tác rất nhỏ và biểu cảm đều không thoát khỏi mắt Mộ Khinh Ca.


Nhìn thấy phản ứng của đối phương, nàng biết nàng ấy đã nhận ra giọng nói mình.

Mà Tần Diệc Dao hoảng loạn trốn tránh lại khiến Mộ Khinh Ca thêm tức giận. Nàng ấy không muốn gặp mình?

Nhưng ngay sau đó, Mộ Khinh Ca bình thường trở lại.

Nói gì thì nói, mình vẫn là kẻ thù đã gϊếŧ cha mẹ huynh trưởng của Tần Diệc Dao, mình hy vọng nàng ấy có thể lấy thái độ nào đối mặt mình đây?

Đáy lòng tức giận tiêu tán đi một phần, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tần Diệc Dao trong lồng vàng.

Những ánh mắt càn rỡ trần trụi xung quanh dừng lên người nàng, nàng lại hồn nhiên không thấy.

Phòng đấu giá an tĩnh.

Đầu tiên là bị khϊếp sợ bởi Mộ Khinh Ca, sau đó là không biết nên đấu giá thế nào.

Mộ Khinh Ca thốt ra một câu hào khí, quả thực chính là trực diện đánh một quyền nặng vào năm đại gia tộc, đánh đến bọn hắn trở tay không kịp, thậm chí không thể đánh trả.


Này thì còn mần ăn được gì?

Nàng đã nói bất kể ai ra giá, nàng đều sẽ ra giá cao hơn một trăm khối. Vậy bọn hắn tiếp tục đấu giá thì còn ý nghĩa gì?

"Vị các hạ này, lời không thể nói quá. Vừa rồi ngươi đã tiêu bốn trăm hai mươi linh thạch, ngươi xác định vẫn còn đủ linh thạch sao?" Có tiếng nói lạnh lẽo truyền từ phía Vạn gia.

Tưởng Thiên Nhất nghe, lập tức phụ họa: "Không sai, nếu ngươi hào phóng như vậy, ta sẽ ra giá năm... ba ngàn! Ngươi dám thêm sao?" Hắn vốn định hô lên năm ngàn linh thạch cấp thấp, nhưng đây đã vượt qua cực hạn của hắn, vạn nhất bị hố thì sao giờ? Để an toàn, hắn đành lâm thời sửa miệng.

Mộ Khinh Ca cười lạnh, chậm rãi nói: "Ta có đủ linh thạch hay không, không cần hai vị nhọc lòng. Chư vị vẫn nên ước lượng túi tiền mình có đủ hay không đi. Vừa rồi là ai đó nhắc nhở ta, nơi này không thu phiếu nợ."
Những lời này khiến bốn nhà khác ngoại trừ Thịnh Dục Ly, sắc mặt đều trầm xuống.

Bọn hắn có thể tiêu pha tiền bạc mua nữ nhân trong lồng vàng, coi như làm nóng trước ngày thi đấu. Nhưng không đồng nghĩa gia tộc bọn hắn có thể để bọn hắn tùy hứng làm bậy, dùng nhiều linh thạch như thế mua nữ nhân về nhà!

Ba ngàn linh thạch cấp thấp đã đủ cho một đệ tử tu luyện ba năm. Bọn hắn thân là đệ tử tinh anh gia tộc, linh thạch được lĩnh mỗi tháng cũng chỉ tới năm mươi mà thôi.

Như tên hoàn khố Tưởng Thiên Nhất, năm ngàn linh thạch đã là điểm mấu chốt của hắn.

Tiêu toàn bộ gia sản đi mua một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân từng gϊếŧ mình? Hắn đúng là tiếc tiền!

"Thế nào? Lời nói của ta, không được tính?" Phòng đấu giá an tĩnh, khiến Mộ Khinh Ca nhìn mặt nạ quỷ trắng trên đài.
Mặt nạ quỷ trắng sửng sốt, lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Hắn nhanh chóng trấn định xuống, xác nhận lại với Mộ Khinh Ca: "Khách nhân, ngài là nói, bất kể ai tăng giá bao nhiêu, ngài đều ra giá cao hơn một trăm linh thạch cấp thấp phải không?"

"Không sai." Mộ Khinh Ca trả lời ngắn gọn.

Phảng phất đưa ra không phải là linh thạch, mà chỉ là hòn đá nhặt ven đường.

Nghe thanh âm khẳng định, Tần Diệc Dao càng co người lại hơn. Dáng vẻ cuộn tròn của nàng tràn ngập bất lực và khẩn trương.

"Khách nhân, nơi này không phải chỗ đùa giỡn." Mặt nạ quỷ trắng nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy ta đang nói giỡn?"

Mặt nạ quỷ trắng im lặng, thái độ đã đại biểu tất cả.

'Dao tỷ tỷ bị sao vậy?' Thịnh Tô Tô chú ý tới Tần Diệc Dao khác thường. Dao tỷ tỷ mà nàng biết vẫn luôn bình tĩnh cơ trí. Dù nàng ấy hãm sâu vào khốn cảnh, cũng vẫn luôn trấn định. Nhưng hiện tại lại trông bất lực như một hài tử.
Phảng phất tại một khắc này, nàng đã dỡ xuống mọi ngụy trang, mọi kiên cường, chỉ còn lại bản thân chân thật nhất.

Thịnh Tô Tô vừa lo lắng vừa nghi hoặc. Mà Thịnh Dục Ly bên cạnh nàng lại cảm thấy đau lòng khi thấy Tần Diệc Dao như vậy. Nữ tử này cơ hồ vừa xuất hiện, đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt hắn.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn đau lòng muốn tiến lên cứu nàng ra, cẩn thận ôm vào lòng an ủi, biến thành chỗ dựa cho nàng.

Cảm giác này hơn hai mươi năm qua chưa từng xuất hiện ở hắn. Sợ là cũng hiếm khi xuất hiện!

Nhưng hắn muốn cứu nàng, lại bị chướng ngại lớn nhất ở giữa.

Thịnh Dục Ly xoay người nhìn về phía Mộ Khinh Ca, dùng thanh âm chân thành: "Công tử, nữ tử này có ân với ta, mong công tử có thể tạo điều kiện." Lúc trước Mộ Khinh Ca ra tay, khiến hắn cảm thấy nàng là người có thể nói chuyện, chỉ cần biểu lộ thái độ của mình, đối phương hẳn là sẽ không đấu giá nữa.
Suy cho cùng, Mộ Khinh Ca biểu hiện ở mặt ngoài cũng chỉ là một 'bại gia tử' tùy hứng.

Thịnh Dục Ly đoán Mộ Khinh Ca sẽ cho hắn mặt mũi.

Nhưng lại không nghĩ rằng, Mộ Khinh Ca chỉ đảo mắt lạnh qua, nhìn hắn rồi lãnh đạm nói: "Thứ lỗi, ta nhất định phải có được nàng."

Dứt lời, nàng đứng lên, lười biếng cất bước khỏi hàng ghế khách nhân. Dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của mọi người, bước lên đài đấu giá hình tròn.

"Hắn muốn làm gì?"

"Ai biết?"

"Không phải là muốn trực tiếp cướp người chứ?"

Mặt nạ quỷ trắng cả kinh, vung tay lên. Những hắc y quỷ hầu lập tức lao tới vây quanh đài đấu giá, ánh mắt đề phòng nhìn Mộ Khinh Ca trên đài.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại coi như không thấy, chỉ chậm rãi đi từng bước một tới trước lồng vàng.

Chùm sáng chiếu lên người nàng, tựa như mạ lên một lớp vàng nhạt. Hồng y lại càng trở nên đỏ tươi như máu, hơi thở cũng càng lạnh lẽo.
Cái bóng của nàng phủ xuống lồng vàng, trùm lên Tần Diệc Dao.

Mùi hương quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Tần Diệc Dao không dám đối mặt, chỉ có thể vùi đầu xuống càng thấp. Thậm chí muốn phong bế giác quan, không cho mình suy nghĩ.

"Khách nhân..." Mặt nạ quỷ trắng giãy giụa mở miệng.

Mộ Khinh Ca chợt nâng tay lên, úp lòng bàn tay xuống.

Đột nhiên vô số linh thạch chói lóa rơi xuống từ lòng bàn tay nàng, ầm ầm thả lên đài đấu giá. Những linh thạch đó mang theo linh khí nồng đậm, hình thành tòa núi nhỏ dưới ánh nhìn nghẹn họng trân trối từ đám đông.

Linh thạch rơi xuống như mưa, khuếch tán toàn bộ đài đấu giá. Số lượng kia tuyệt đối vượt qua ba ngàn!

Hình ảnh này chấn động bao người, ngay cả Tưởng Thiên Nhất mệnh danh hoàn khố Dư Thủy Thành cũng bị chấn trụ. Trong bất giác, khí thế của bọn hắn đã bị yếu đi một phần trước mặt Mộ Khinh Ca.
Linh thạch còn tiếp tục rơi xuống cuồn cuộn không ngừng, khiến mọi người khϊếp sợ phỏng đoán 'hắn rốt cuộc có bao nhiêu linh thạch?'

Thật ra vấn đề này, ngay cả bản thân Mộ Khinh Ca cũng không biết.

Bởi vì trong người nàng nhiều nhất không phải là linh thạch cấp thấp, cũng không phải linh thạch trung cấp, linh thạch cao cấp, mà là linh thạch cực phẩm! Huống chi khi nàng rời Hải Tự Thành, còn thu được một nửa quặng linh thạch thuộc về mình.

'Quá soái!' Thịnh Tô Tô khϊếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca trên đài. Trong mắt chứa đầy sùng bái không kìm được.

Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ tới Tần Diệc Dao, cuống quít lắc lắc tay Thịnh Dục Ly.

Thịnh Dục Ly cảm nhận được ý muội muội, nhưng hiện giờ hắn có thể làm gì? So tài lực, hắn không so được! Không chỉ hắn, không thấy những người khác bao gồm Tưởng Thiên Nhất đều lặng lẽ rút quân sao?
Hắn cười khổ lắc đầu với muội muội, trong lòng lại hạ quyết tâm. Chờ rời khỏi nơi này, nhất định phải tìm hiểu hành tung của hồng y công tử. Vô luận trả giá thế nào cũng phải chuộc lại nữ tử có ân với muội muội và khiến mình động tâm.

Khi linh thạch chất đầy phân nửa đài đấu giá, Mộ Khinh Ca rốt cuộc dừng tay.

Nàng chắp tay sau lưng, cao lãnh nói: "Đủ rồi chứ?"

Ba chữ, khiến mặt nạ quỷ trắng hoàn hồn. Hắn bừng tỉnh gật đầu: "Đủ, đủ..." Linh thạch trước mắt đếm kha khá phải một vạn, sao có thể không đủ?

Hành vi trực tiếp thô bạo như vậy đã đánh vỡ ý đồ muốn chỉnh Mộ Khinh Ca của Tưởng Thiên Nhất.

Bây giờ, hắn không dám đấu giá.

Bởi vì hắn sợ Mộ Khinh Ca sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, cuối cùng chính hắn bị hại.

Mấy người khác cũng như thế, bọn hắn thầm muốn trị Mộ Khinh Ca, muốn tăng giá ào ào khiến nàng phải ra nhiều linh thạch hơn. Nhưng lại sợ khi mình hô giá cao, nàng đột nhiên đổi ý không đấu giá nữa, vậy chẳng phải bọn hắn tự vác đá đập chân mình?
Trong lúc rối rắm, bọn hắn chỉ có thể giữ im lặng.

"Nếu đủ rồi, thì mở lồng ra." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.

Mặt nạ quỷ trắng giật mình, vội gọi quỷ hầu tới.

Quỷ hầu mở lồng vàng, đang định chui vào kéo Tần Diệc Dao ra, Mộ Khinh Ca lại đột nhiên nói: "Để nàng tự mình ra."

Quỷ hầu sửng sốt, đứng yên tại chỗ.

Tự mình ra!

Tần Diệc Dao như bị sét đánh, trước sau vẫn là một màn nàng không muốn nghĩ tới nhất.

Nàng không động.

Nhưng thanh âm Mộ Khinh Ca lại tới: "Ngươi muốn ta tự mình kéo ngươi ra?"