Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hiện tại miệng nàng không thể nói, chỉ thế túm chặt tay ca ca, truyền đạt bằng cảm xúc nội tâm.
Chiếc lồng vàng được chùm lụa đỏ cuối cùng được nâng lên, nhẹ đặt ở phía trước mặt nạ quỷ trắng.
Ai nấy đều háo hức mong chờ với món hàng cuối cùng!
Kiểu gì thì kiểu, áp chót luôn là tốt nhất!
Mặt nạ quỷ trắng đi tới bên cạnh lồng vàng, đôi tay đặt lên đỉnh lồng, nhìn xung quanh, trầm giọng: "Kiện hàng này tuyệt đại phong hoa hiếm có. Giá khởi điểm là một khối linh thạch cấp thấp, nhưng mỗi lần đấu giá đều không được thấp hơn mười linh thạch cấp thấp."
Mọi người còn chưa kịp cảm thán sao giá khởi điểm lại thấp như vậy, đã bị dọa bởi bước giá từ lời mặt nạ quỷ trắng.
Mỗi lần ra giá đều phải hơn mười linh thạch cấp thấp? Vậy cho dù giá khởi điểm thấp, nhưng sẽ bị nâng giá rất nhanh.
"Mọi người chuẩn bị tốt chưa?" Mặt nạ quỷ trắng hô lớn.
Hắn cắt ngang suy nghĩ bay xa của mọi người, khiến một số người mua thất thần đều lập tức tỉnh táo lại.
Dưới vạn chúng chờ mong, lụa đỏ rốt cuộc được vén lên. Lụa đỏ xốc lên phiêu đãng trên không trung, chậm rãi hạ xuống, lộ ra tuyệt đại phong tư trong lồng.
Hít!
Tiếng hít khí lập tức truyền ra bốn phía.
Thấy rõ nữ tử trong lồng, phần lớn người đều không nhịn được nín thở.
Cái gì gọi là băng cơ ngọc cốt? Cái gì gọi là quyến rũ đa tình? Cái gì gọi là vưu vật trời sinh? Đó chính là người trong lồng!
Lụa mỏng màu lam nhạt phác họa dáng người uyển chuyển của nàng, tóc dài buông xuống không hề đeo bất kì trang sức nào. Nàng dựa vào lồng vàng, dung mạo dưới tóc mai như ẩn như hiện, nhưng chỉ cần thế này cũng đã đủ câu lấy hồn phách.
Cực phẩm! Cực phẩm hiếm có!
Người có mặt ở đây đều đã duyệt qua vô số nữ tử, nhưng khi nhìn thấy người trong lồng, họ vẫn không nhịn được choáng ngợp.
Thậm chí, nội tâm họ còn hoài nghi... Nhà bình dân sẽ xuất hiện nữ tử như vậy sao? Nàng có quý khí cao ngạo, hoàn cảnh bình thường rõ ràng không thể bồi dưỡng ra được.
Nhưng người tới đây, cũng sẽ chẳng để ý lai lịch các nữ nhân trong lồng.
Bọn họ chỉ theo đuổi sự rung động trong tâm, khiến họ sinh ra du͙ƈ vọиɠ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Thịnh Dục Ly hơi ngây ra, trong mắt hắn chỉ còn lại kinh diễm mà quên mất tất cả. Phảng phất trong nháy mắt này, ở đây chỉ còn lại hắn và nữ tử trong lồng kia.
Ngay cả Thịnh Tô Tô bên cạnh đang lắc lắc tay hắn, đều không kéo được hồn hắn về.
Đã lâu không gặp, lại không thể tưởng được khi gặp lại, nàng ấy lại chật vật như thế.
Ở trong mắt người khác, giờ phút này Tần Diệc Dao là đóa tuyết liên yêu diễm lay động trên băng sơn, vừa cô lãnh lại vũ mị. Nhưng trong mắt nàng, Tần Diệc Dao bây giờ ngoại trừ chật vật bị người ta tùy ý xâu xé như thịt cá, thì chẳng còn gì khác.
'Mấy năm gần đây, rốt cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì?' Mộ Khinh Ca nhìn Tần Diệc Dao trong lồng, tự hỏi.
Đối với Tần Diệc Dao bây giờ, bên ghế người mua xung quanh đều là bóng tối mơ hồ không rõ. Ánh sáng chói mắt chiếu vào người nàng, chỉ có thể cho nàng nhìn thấy hình dáng mờ nhạt.
Nàng có thể cảm giác được, mỗi người đều đang yên lặng tính toán đánh giá nàng, xem rốt cuộc nàng có giá trị mấy linh thạch.
Nhưng đối với người trên ghế người mua mà nói, nàng đều đã bại lộ rõ ràng.
Khi phần lớn ánh mắt mọi người đều cuồng nhiệt nhìn nhan sắc mỹ lệ của nàng, ngoại trừ Mộ Khinh Ca còn có một người khác cũng nhận ra nàng...
Đó chính là Tưởng Thiên Nhất mà nàng đã ám sát ba ngày trước, cho rằng đã chết!
Một khắc khi Tần Diệc Dao xuất hiện, Tưởng Thiên Nhất đã nhận ra nàng chính là kỹ nữ giả trang ngày đó, xém chút nữa đã gϊếŧ mình! Nhưng dù trong lòng có hận, hắn vẫn không nhịn được kinh diễm.
Hắn chợt thay đổi ý nghĩ ban đầu. Hắn muốn mua nữ nhân này về tay, chờ chơi chán rồi thì hung hăng tra tấn!
Bỗng nhiên, trong đôi mắt Tưởng Thiên Nhất chiết xạ tia sáng quyết tâm.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng quét qua Tưởng Thiên Nhất, thấy ánh mắt 'nhất định phải có' của hắn, đôi mắt thấu triệt trở nên ám trầm.
Tuyết Gia và Mặc Dương ở gần nàng nhất, đều cảm nhận được khí tức lạnh băng đến từ nàng.
Tuyết Gia có chút kỳ quái, vì sao khi nữ nhân trên đài xuất hiện, khí tức thiếu chủ trở nên lạnh lẽo, thậm chí ẩn ẩn chứa một tia phẫn nộ.
Mà lúc này, nàng càng cảm nhận rõ sát ý lạnh lẽo truyền đến từ Mộ Khinh Ca.
Quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ gặp qua cảm xúc dao động mãnh liệt từ Mộ Khinh Ca. Là vì sao? Vì nữ nhân trong lồng kia sao?
Tầm mắt Tuyết Gia không tự chủ dừng trên lồng vàng.
Dung mạo nữ tử đúng là bất phàm, khí chất cũng xuất chúng. Nhưng bên cạnh thiếu chủ không thiếu nữ nhân, bất kể là ai đều có dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm. Vì sao lại dao động cảm xúc với nữ tử này?
Tuyết Gia nghi hoặc.
Nàng không biết khúc mắc trong đó, nhưng Mặc Dương biết.
Khi hắn cảm nhận được sát ý đến từ Mộ Khinh Ca, tự trách trong lòng hắn càng nặng. Hắn xoay người đối mặt Mộ Khinh Ca, trầm giọng: "Thực xin lỗi, Tiểu tước gia. Là lỗi của thuộc hạ!"
"Không liên quan đến ngươi." Mộ Khinh Ca lạnh giọng.
Giọng nói không nghe ra bất kỳ vui buồn nào.
"Hiện tại bắt đầu đấu giá!" Mặt nạ quỷ trắng lớn tiếng hô, đám người mua đều xôn xao hẳn lên.
"Ta ra hai mươi linh thạch cấp thấp!"
"Ngươi không biết xấu hổ ra hai mươi sao? Ta ra năm mươi khối!"
"Năm mươi khối? Ta còn tưởng ngươi hào sảng thế nào! Một trăm linh thạch cấp thấp!"
"Một trăm năm mươi khối!"
"Một trăm bảy mươi khối!"
"..."
"Hai trăm hai mươi khối!"
"Hai trăm sáu mươi khối!"
"Ba trăm khối!"
"Ta ra..."
Cơ hồ trong nháy mắt, giá đã bị nâng đến ba trăm hai mươi khối.
Thanh âm kích động xung quanh, hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng Tần Diệc Dao vẫn dựa vào lồng, chỉ nhẹ nhàng nâng mí mắt rồi rũ xuống. Tựa hồ mọi thanh âm chung quanh đều không ảnh hưởng đến nàng, đối tượng để bọn họ đấu giá cũng không phải nàng.
'Ca ca!' Thịnh Tô Tô nghe giá bị nâng đến ngày càng cao, không nhịn được lắc mạnh tay ca ca.
Thịnh Dục Ly chợt bừng tỉnh, nghe âm thanh ra giá bên tai, lập tức biến sắc.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, thanh âm Tưởng Thiên Nhất đã truyền ra: "Ta ra năm trăm linh thạch cấp thấp!"
Nghe Tưởng Thiên Nhất lên tiếng, Tần Diệc Dao đột nhiên mở to đôi mắt không thể tưởng được. Nàng đã từng ám sát Tưởng Thiên Nhất, từng tiếp xúc gần gũi hắn, nghe qua thanh âm hắn, đương nhiên không thấy xa lạ.
Tưởng Thiên Nhất cư nhiên còn sống? Hắn còn chưa chết!
Trong mắt Tần Diệc Dao hiện lên quang mang phức tạp.
Gϊếŧ Tưởng Thiên Nhất là vì lời hứa, vì báo ân. Vốn tưởng sau khi gϊếŧ hắn, nàng có thể rời đi không thẹn với lương tâm. Nhưng không ngờ, Tưởng Thiên Nhất không chết, lại còn xuất hiện lại trước mặt nàng!
Một lần không gϊếŧ được, thì gϊếŧ thêm một lần!
Tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Tần Diệc Dao.
Nàng không nghĩ tới mình đã bị Tưởng Thiên Nhất nhận ra, trái lại nghĩ không bằng để Tưởng Thiên Nhất mua được, sau đó tùy thời gϊếŧ hắn, rồi tìm cơ hội rời đi.
"Ta ra sáu trăm linh thạch cấp thấp!" Đột nhiên xuất hiện một thanh âm xa lạ, đánh gãy suy nghĩ của Tần Diệc Dao.
Nàng chưa từng nghe qua thanh âm này, nhưng trong thanh âm lại không chứa sự trần trụi như những người khác.
"Lại là ngươi!" Tưởng Thiên Nhất quay ngoắt sang hướng Thịnh Dục Ly.
Người vừa mở miệng hô sáu trăm linh thạch cấp thấp đúng là Thịnh Dục Ly. Hắn bừng tỉnh từ thất thần, vừa nghe thấy giọng nói Tưởng Thiên Nhất, không chút nghĩ ngợi đã hô lên cái giá này.
Nghe Tưởng Thiên Nhất nói, hắn chuyển mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Thế nào? Không thể?"
Bị đáp lại một câu, Tưởng Thiên Nhất mặt khó coi đến dữ tợn.
Hắn là người duy nhất không đeo mặt nạ ngồi ở đây, bây giờ vẻ mặt hắn đều hiện hết ra ngoài.
Tưởng gia, không phải gia tộc dễ chọc.
Không ít người tham gia cạnh tranh đều dần thanh tỉnh bởi vẻ mặt hắn.
Nhưng Tưởng gia cũng không phải gia tộc khiến ai nấy sợ hãi.
"Nữ tử này quả nhiên là cực phẩm, ta cũng thấy rất hứng thú. Ta ra bảy trăm linh thạch cấp thấp." Đột nhiên có một thanh âm khác gia nhập.
Tưởng Thiên Nhất dường như rất quen thuộc thanh âm này, hắn lập tức quay sang hướng kia, giọng điệu âm trầm: "Ngôn lão tứ, ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?"
Ngôn?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, ngó sang. Quả nhiên là một trong mấy nhà mà Thịnh Dục Ly đặc biệt chú ý.
Ngôn gia cũng xuất hiện, vậy chỉ còn Vạn gia và Nhạc gia.
"Ta cũng hứng thú với nàng, ta ra tám trăm khối."
"Ta cũng rất hứng thú, ta ra chín trăm khối."
Hai thanh âm trước sau cùng lúc thốt ra từ hai phương hướng,
Số lượng linh thạch đã hoàn toàn vượt qua hàng đơn vị trăm, quy củ mỗi lần ra giá phải ít nhất mười linh thạch căn bản không tính là gì trong mắt họ.
Hai thanh âm phiêu ra, chính là những vị trí Thịnh Dục Ly chú ý nhìn.
Nếu không có gì bất ngờ, vậy hai người kia chính là Vạn gia và Nhạc gia.
Năm đại gia tộc Dư Thủy Thành đều tề tựu. Quả nhiên trước ngày thi đấu xếp hạng, cho dù là một nữ nhân, bọn chúng cũng muốn tranh thắng thua.
"Ta ra một ngàn!" Tưởng Thiên Nhất cắn răng.
"Một ngàn một."
"Một ngàn hai."
"Một ngàn ba."
"Một ngàn bốn."
"Một ngàn năm!" Thịnh Dục Ly mở miệng.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, suy tư dừng lên Thịnh Tô Tô bên cạnh hắn. Từ góc độ này nhìn lại, vừa lúc có thể xuyên qua khe hở thấy hai huynh muội đang túm tay nhau.
Thịnh Tô Tô mạnh mẽ nắm tay Thịnh Dục Ly, có vẻ rất khẩn trương.
Vì sao khẩn trương? Là vì Tần Diệc Dao sao?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca biến hóa, suy nghĩ bay loạn.
"Một ngàn sáu!"
"Một ngàn bảy!"
"Một ngàn tám!"
"Hai ngàn!'
Hít!
Hai ngàn linh thạch cấp thấp, chính là con số không tưởng!
Người ở đây đều dần thông suốt, cũng đoán được thân phận họ.
Đây là năm đại gia tộc phân cao thấp, âm thầm đánh giá nhau!
Người thông minh đều lặng lẽ rút lui, bọn họ không cần ở ngay bây giờ lao vào họng súng năm đại gia tộc. Đấu giá ban đầu đã biến thành trận giao phong giữa năm đại gia tộc.
"Hai ngàn một." Đột nhiên, một thanh âm quen tai lại truyền ra.
Trời má! Vị anh hùng nào can đảm thế? Dám nhảy ra ngay lúc mấu chốt!
Nhưng ngay sau đó có người nhận ra thanh âm kia, là hồng y nam tử khi nãy đấu giá với Tưởng Thiên Nhất.
"Bất kể là ai ra giá, ta đều sẽ ra giá cao hơn một trăm khối." Càng khiến người khϊếp sợ là, câu nói thốt ra từ miệng nàng.
Thần linh thổ địa ơi!
Hào khí vậy sao? Nhà của vị anh hùng ngươi là quặng linh thạch sao?
Không ít người ném ánh mắt kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca, khϊếp sợ ngôn từ cuồng vọng đó.
Mà người năm đại gia tộc, bao gồm Tưởng Thiên Nhất và Thịnh Dục Ly đều dời mắt nhìn nàng, chỉ là ý tứ trong mắt mỗi người đều khác nhau.
Bị khϊếp sợ bởi sự cuồng vọng, không chỉ mỗi hàng ghế người mua.
Còn có Tần Diệc Dao bị nhốt trong lồng vàng.
Ngay khi Mộ Khinh Ca mở miệng, nàng đã nhận ra giọng nói này. Sống lưng cứng đờ, gương mặt đầy kinh hoảng!
'Là hắn! Không, không thể nào là hắn!'