Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 723: Người nào trác táng hơn? (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thịnh Dục Ly vừa nghe, đang định mở miệng, lại cảm thấy đôi mắt thấu triệt lắc đầu ám chỉ hắn.

Hắn có chút nghi hoặc.

Hắn cảm thấy, người này hình như đoán được thân phận mình. Không chỉ có thế, còn đoán được thân phận nữ tử trong lồng vàng.

Mà hắn (Mộ Khinh Ca) đột nhiên ra giá, hình như là muốn giúp hắn (Thịnh Dục Ly)!

Suy đoán này, khiến Thịnh Dục Ly cả kinh.

Hắn không quen hồng y nam tử trước mắt, vì sao sẽ giúp hắn và Tô Tô?

Nhưng cặp mắt đó lại khiến hắn cảm thấy người này đáng tin, tâm trạng muốn tiếp tục đấu giá bình tĩnh trở lại, không ra giá nữa.

"Ba trăm lẻ năm linh thạch lần một." Mặt nạ quỷ trắng hô.

"Ba trăm lẻ năm linh thạch lần hai."

"Ba trăm năm mươi linh thạch!" Tưởng Thiên Nhất trầm mặc một hồi, đột nhiên giơ tay hô lớn.


Hắn lập tức nâng giá cao hơn bốn mươi lăm linh thạch. Khiến mọi người ghé mắt, mà hắn có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được chú mục, gương mặt tùy tiện gợi lên nụ cười đắc ý.

Có tiền là có thể tùy hứng thế đấy!

Nhìn thấy bộ dáng đắc ý của hắn, trong lòng mọi người đều nhảy lên câu này.

Mộ Khinh Ca lại khí định thần nhàn nói: "Ba trăm năm mươi lăm linh thạch."'

Nàng chỉ nâng giá ở mức thấp nhất so với Tưởng Thiên Nhất, phảng phất như cố ý tính kế hắn.

Tưởng Thiên Nhất chau mày không vui: "Ba trăm tám mươi khối."

"Ba trăm tám mươi lăm khối." Lần này, là Mặc Dương ra giá.

Hắn được Mộ Khinh Ca bảo.

Mộ Khinh Ca tự mình cầm ly rượu lên bàn, dưới mặt nạ ngửa cổ uống.

Cư nhiên phái một nô tài ra đấu giá với hắn!

Tưởng Thiên Nhất mây đen mù mịt giữa trán, hắn rít qua kẽ răng: "Bốn trăm linh thạch cấp thấp!"


"Bốn trăm lẻ năm khối." Mặt Dương không chút nghĩ ngợi theo sát.

Hít!

Lần này bị nâng tới độ cao bốn trăm linh thạch cấp thấp, quả thực chính là trước giờ chưa từng có. So với tỷ muội song sinh hiếm có trước đấy, giá đã bị nâng gấp đôi!

"Bốn trăm hai mươi khối!" Tưởng Thiên Nhất thả hai chân xuống bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm phía Mộ Khinh Ca.

"Bốn trăm hai mươi lăm khối." Quả nhiên, Mặc Dương lại áp sát.

Tựa hồ bọn họ căn bản không nghĩ đến chuyện có trả nổi hay là có đáng giá không, chỉ cần Tưởng Thiên Nhất ra giá, là họ sẽ nâng lên một chút.

Có người có kinh nghiệm đấu giá, trong lòng đều biết đây là cách làm nguy hiểm nhất.

Bởi vì không thể xác định mục đích đối phương nâng giá là gì.

Đối phương có thể tùy ý ra giá, cũng có thể tùy ý dừng lại. Nếu tiếp tục phân cao thấp, khi giá bị nâng đến càng cao, bọn họ sẽ đột nhiên dừng lại, cuối cùng chỉ có Tưởng Thiên Nhất bị hại! Đến lúc đó cho dù hắn mua được mỹ nhân về, cũng không thay đổi được kết quả trở thành trò cười.


Trong mắt Tưởng Thiên Nhất âm tình bất định, hắn nhìn về phía mặt nạ quỷ trắng: "Đây không phải là người do các ngươi an bài muốn lừa tiểu gia chứ?"

Mặt nạ quỷ trắng bình tĩnh giải thích: "Khách nhân lo lắng nhiều rồi, vị khách nhân này không có quan hệ đến hội đấu giá."

Được đấu giá sư bảo đảm, Tưởng Thiên Nhất lại dời mắt nhìn Mộ Khinh Ca, nghiến răng hỏi: "Ngươi muốn đào hố tiểu gia?"

Mộ Khinh Ca cười như không cười: "Đúng vậy, ngươi có dám nhảy không?"

Một hỏi một đáp, khiến Tưởng Thiên Nhất hoàn toàn không phản bác được.

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, trong lòng rối rắm.

Dám nhảy, chẳng phải nói hắn là đồ ngốc sao? Bị người ta trêu đùa. Không nhảy, chẳng phải càng không có gan?

Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ cong dưới lớp mặt nạ, ánh mắt trêu tức.
Ngụy trang thành hoàn khố, thì sao nàng có thể không hiểu tâm lý của hoàn khố?

Đấu giàu với Tưởng Thiên Nhất rất không sáng suốt, muốn đấu thì phải đấu tâm cơ, can đảm!

Nàng nói thẳng muốn quang minh bày mưu hắn, hắn có thể làm gì?

Mộ Khinh Ca nói khiến Tưởng Thiên Nhất cứng đờ, làm Thịnh Dục Ly ném ánh nhìn tò mò về phía nàng. Lúc này hắn cơ hồ có thể khẳng định đối phương đang giúp hắn.

Chỉ là, hắn không đoán ra nguyên nhân.

Mà Mộ Khinh Ca đương nhiên sẽ không nói cho hắn: 'Ừm, ta giúp ngươi là bởi vì ta phải đối phó Nhạc gia, cần có minh hữu. Mà Thịnh gia các ngươi vừa lúc tặng cơ hội hợp tác đến trước mặt ta, sao ta có thể bỏ lỡ vô ích chứ.'

Tiếp cận có mục đích, kém hơn rất nhiều với việc đưa than ngày tuyết.

Nhân tình, nhân tình, cũng phải học cách thao túng làm sao mới có thể mang đến ích lợi lớn nhất.
'Hầy, tính kế lòng người đúng là mệt tâm.' Mộ Khinh Ca cảm thán.

"Ngươi khiêu khích ta?" Tưởng Thiên Nhất hung tợn nói.

Mộ Khinh Ca không hề để ý đến hắn, mà nói với mặt nạ quỷ trắng trên đài: "Đây là hội đấu giá sao?"

Mặt nạ quỷ trắng lập tức hiểu, biểu tình chợt tắt, hô: "Bốn trăm hai mươi lăm lần một!"

Mặt nạ quỷ trắng lên tiếng, quấy rầy Tưởng Thiên Nhất ra tiết tấu.

Hắn còn chưa suy nghĩ kỹ có nên tiếp tục hay không, đã bị ép tới rồi.

Vốn hắn còn muốn kéo dài thời gian suy nghĩ, không nghĩ tới đối phương đã nhìn thấu tâm tư hắn.

"Bốn trăm hai mươi lăm khối lần hai." Mặt nạ quỷ trắng lại hô lên.

Làm sao bây giờ? Đấu hay không đấu?

"Bốn trăm hai mươi lăm khối lần ba! Thành giao!" Trong lúc Tưởng Thiên Nhất do dự, 'chim hoàng yến' trong lồng đã định ra người sở hữu.
Mọi việc đã xong, khiến Tưởng Thiên Nhất nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không cam lòng.

Thịnh Tô Tô bị mang ra khỏi lồng, nhưng tay chân nàng vẫn chưa được tháo xiềng xích.

Quỷ hầu bưng khay tới trước mặt Mộ Khinh Ca. Mộ Khinh Ca vung tay lên, trên khay có thêm bốn linh thạch trung cấp, và hai mươi lăm linh thạch cấp thấp.

Động thái này lập tức khiến mọi người âm thầm suy đoán thân phận nàng.

Nhìn thấy Mộ Khinh Ca cư nhiên có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy, hơn nữa còn là bốn linh thạch trung cấp, ánh mắt Tưởng Thiên Nhất ghen ghét cơ hồ muốn bốc lửa.

Hắn cảm giác mặt mình bị dẫm dưới lòng bàn chân nàng!

Quỷ hầu thu linh thạch, Thịnh Tô Tô bị đưa tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.

Khi nàng đi qua Thịnh Dục Ly, Mộ Khinh Ca nhạy bén nắm giữ được một tia kích động của nàng.

Khóe miệng dưới lớp mặt nạ hơi cong, đột nhiên nói: "Từ đã."
Quỷ hầu giữ lấy Thịnh Tô Tô đột nhiên đứng lên, nghi hoặc nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca nói: "Ta muốn đưa mỹ nhân cho vị công tử đó."

Thịnh Dục Ly giật mình, lắp bắp kinh hãi. Ngay cả Thịnh Tô Tô cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Qủy hầu nghi hoặc nhìn mặt nạ quỷ trắng trên đài.

Mộ Khinh Ca khẽ cười: "Thế nào? Người đã là của ta, ta muốn đưa cho ai còn cần phải trưng cầu ý kiến sao?"

"Đương nhiên không cần." Mặt nạ quỷ trắng nói: "Hội đấu giá sẽ không can thiệp quyết định cá nhân của khách nhân. Chẳng qua ta rất kinh ngạc, khách nhân dùng nhiều linh thạch như vậy mua nàng, không thèm nhìn một cái đã qua tay tặng người khác?"

Mộ Khinh Ca lười biếng dựa vào ghế, đôi chân học bộ dáng Tưởng Thiên Nhất vắt lên mặt bàn, giọng điệu lười nhác: "Ta có rất nhiều linh thạch, ta cũng không quan tâm người. Ta chỉ ngứa mắt kẻ tiểu nhân đắc chí thôi."
Phụt!

Có người không nhịn được bật cười.

Tốn nửa ngày, thì ra là hai tên hoàn khố đấu nhau.

Càng có người cười thầm: 'Thiếu gia hoàn khố Tưởng gia, cuối cùng đã gặp phải đối thủ rồi.'

"Ngươi!" Tưởng Thiên Nhất biến sắc đứng dậy, hận không thể nhào lên xé toang mặt nạ của Mộ Khinh Ca.

Mà Mộ Khinh Ca lại ném tới ánh nhìn khiêu khích sang.

Thịnh Dục Ly có chút nghi hoặc, hắn rõ ràng cảm nhận được người này đang giúp hắn, nhưng vì sao hiện tại lại phủi sạch quan hệ?

Mộ Khinh Ca nhìn quỷ hầu đứng sững ở đó, thanh âm lạnh đi: "Còn không mau đưa qua cho vị gia kia, chờ cái gì?"

Quỷ hầu tỉnh táo lại, lập tức kéo Thịnh Tô Tô đi tới chỗ Thịnh Dục Ly.

Cởi xiềng xích, quỷ hầu đưa chiếc vòng tay khống chế vòng trên cổ Thịnh Tô Tô cho Thịnh Dục Ly.

Thịnh Dục Ly run tay nhận lấy, cẩn thận bưng vòng tay.
Giao người xong, quỷ hầu khom lưng lui xuống.

Thịnh Tô Tô ngồi quỳ bên Thịnh Dục Ly, cũng kích động.

"Tô Tô." Thịnh Dục Ly nhẹ giọng hô.

Dưới chiếc bàn, Thịnh Tô Tô kích động nắm tay ca ca. Hai huynh muội nắm tay nhau, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Muội muội trở lại bên mình, Thịnh Dục Ly rốt cuộc thả lỏng.

Hắn không thể tháo mặt nạ ở đây, chỉ có thể chờ sau khi hội đấu giá chấm dứt, rồi mang Thịnh Tô Tô đi.

Thịnh Dục Ly chuyển mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hơi gật đầu với nàng biểu đạt cảm tạ. Bất kể đối phương hỗ trợ với mục đích gì, đều là đại ân nhân của Thịnh gia.

Nói cách khác, hôm nay nói không chừng muội muội mình sẽ bị tên ăn chơi Tưởng Thiên Nhất mua đi rồi.

Mộ Khinh Ca gật đầu đáp lễ, giữa hai người tuy không có ngôn ngữ giao thoa, nhưng đều đạt thành ăn ý. Đây là tín hiệu tốt đẹp.
"Được rồi, kế tiếp chính là món hàng cuối cùng. Món hàng này chính là ngàn dặm mới tìm được một, mọi người phải quý trọng cơ hội!" Mặt nạ quỷ trắng cất cao giọng.

Nghe thấy thế, ánh mắt Mộ Khinh Ca trở nên sắc bén.

Thịnh Tô Tô không mở miệng nói chuyện, chỉ nắm lấy tay ca ca nhanh chóng viết ra hai chữ 'cứu người'.

Thịnh Dục Ly hơi nghi hoặc, nhìn ánh mắt muội muội mình.

Dù có mặt nạ che giấu, hắn vẫn thấy được trong mắt muội muội là vội vàng và lo lắng.

Hắn hơi nhíu mày, suy đoán: 'Chẳng lẽ người bị bán kế tiếp có liên quan đến muội muội mình?'

Đối mặt ca ca nghi hoặc, Thịnh Tô Tô không thể mở miệng giải thích, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

Nàng cần phải bảo ca ca cứu Tần Diệc Dao ra, nếu không làm sao có thể khiến nàng ấy thất vọng vì bảo vệ mình?
Vốn, thân phận của nàng sẽ không bại lộ.

Nhưng khi bọn điên này nhốt nàng vào lồng sắt, trong lúc nàng giãy giụa đã vô ý hô ra. Thịnh tiểu thư mất tích ở trong vòng thượng lưu không phải là bí mật, hơn nữa nàng tự lộ gia môn, cơ bản đã xác định thân phận nàng.

Bọn chúng vốn định chuyển nàng đi, hoặc là gϊếŧ nàng.

Nhưng Tần Diệc Dao lại đi ra, nói với bọn chúng dùng mặt nạ che đi dáng vẻ nàng để đấu giá, vừa làm bộ không biết thân phận Thịnh Tô Tô vừa bảo vệ danh dự nàng.

Nhưng thật ra, vô luận người Thịnh gia mua nàng hay người khác mua nàng, đều không liên quan đến chợ đen.

Tổng an toàn hơn so với di chuyển hoặc gϊếŧ nàng. Mà người Thịnh gia rất có thể đã biết Thịnh Tô Tô ở đâu.

Thịnh Tô Tô không biết Tần Diệc Dao nói thế nào mà thuyết phục được bọn chúng, chỉ biết mình không bị mang đi, mà bị trói vào lồng sắt.
Khi bọn chúng trói xích nàng lại, Tần Diệc Dao nói nhỏ bên tai nàng: "Chỉ cần vẫn còn ở Dư Thủy Thành, muội sẽ còn cơ hội. Người nhà muội chắc chắn chạy đến, lúc ấy khiến họ nhất định phải mua được muội. Vậy thì sẽ không có ai biết muội gặp phải những chuyện này, chỉ biết tiểu thư Thịnh gia trốn đi chơi một hồi rồi trở lại."

Cuối cùng, nàng nói câu 'xin muội.'

Thịnh Tô Tô lập tức hiểu, Tần Diệc Dao đang nói sau khi mình thoát khỏi vòng vây, hãy cứu nàng.

Cho nên Thịnh Tô Tô mới kiên quyết nói cho ca ca, bất kể thế nào nhất định phải mua được món hàng cuối cùng!