Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghe ra nàng nhỏ giọng giải thích, nữ tử Thịnh gia lắp bắp kinh hãi. Nghiêm túc đánh giá đôi mắt nàng, phát hiện giữa trán nàng có một tia nhu mị, mới xác nhận được giới tính nàng.
Nàng nghịch ngợm le lưỡi, nhỏ giọng: "Thì ra là vị tỷ tỷ."
Tần Diệc Dao hơi mỉm cười, quét bốn phía một vòng, dùng ánh mắt bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trước đó hai người ghé vào nhau nói chuyện, đều giảm âm lượng, cũng không lo bị người khác nghe được.
Hơn nữa rơi vào hoàn cảnh này, đa số người ở đây đều hoảng hốt, sẽ có ai chú ý tới các nàng?
Nữ tử Thịnh gia gật đầu đã hiểu, rụt người vào trong, mím chặt môi.
Lúc này, ánh mắt nam tử quét vào nhà lao, Tần Diệc Dao nhanh chóng cụp mắt xuống.
"Lần này sao lại chỉ có chút xíu mặt hàng vậy?" Người nọ mở miệng không vui. Giọng nói đầy vẻ không hài lòng, cũng khiến hắn chau mày.
Nghe xong giải thích, nam tử vẫn không vui hừ lạnh.
Hắn không tiếp tục oán trách nữa, bộ mặt không kiên nhẫn nhận lấy trường côn từ người bên cạnh, nắm trong tay.
Trường côn kia giống như cần câu cá, chỉ là so với cần câu thì nó thô và dài hơn ít.
Hắn nắm trường côn, duỗi vào khe hở hàng rào.
Một đầu khác của trường côn qua lại đong đưa, như đang chọn lựa hàng hóa.
Tần Diệc Dao và nữ tử Thịnh gia rúc vào một góc, âm thầm quan sát động tĩnh trường côn.
Trường côn thỉnh thoảng dừng lên một số người, khơi cằm họ lên, mà người bên ngoài hàng rào cũng cẩn thận đánh giá rồi lại thất vọng lắc đầu, dời trường côn đi chuyển sang một người khác.
Nàng bị trở thành nô ɭệ buôn bán!
Trong mơ hồ, Tần Diệc Dao đã đoán được mình bị lọt vào động ma nào. Chỉ là nàng không ngờ tới, ở Trung Cổ Giới cư nhiên cũng tồn tại chợ đen buôn người!
"Quá kém, nhóm hàng này thật là quá kém. Về nói lại cho Cửu gia các ngươi, mặt hàng này không lấy được giá cũ đâu." Người chọn vẻ mặt ghét bỏ, thỉnh thoảng cò kè mặc cả với người bên cạnh.
Người bên cạnh chỉ có thể cười làm lành.
Chuyện giá cả không phải bọn họ nói là được.
Người cầm trường côn cũng biết điểm này, cho nên ngoài miệng oán giận phàn nàn một chút, nhưng không một mực dây dưa.
Hơn nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng chọn ra một người, tay cầm trường côn chỉ vào giữa trán nàng ta, nói với người bên cạnh: "Chọn nàng ta đi."
"A!!!" Nữ tử vốn đã rất sợ hãi, bây giờ bị ăn đau, không khỏi kêu ra tiếng.
Nhưng tiếng kêu sợ hãi không thể thay đổi vận mệnh của nàng. Người chui vào không hề biết thương hương tiếc ngọc, nắm tóc nàng hung hăng nhấc lên, kéo ra ngoài cửa.
Nữ tử chật vật bị kéo trên mặt đất, da đầu như bị xé rách. Đôi tay nàng ôm chặt đầu, không ngừng thét chói tai, hai chân loạn đạp.
Nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra khỏi nhà lao, ném tới trước mặt người cầm trường côn.
"Xuống tay nhẹ chút, nếu có thương tổn gì làm giảm giá tiền, các ngươi bồi thường ta à?" Người cầm trường côn oán giận nói.
Nữ tử bị kéo ra rụt rụt cổ, lui một bước.
Hung hăng trừng mắt liếc hắn, người cầm trường côn dời mắt dừng lên người nàng ta. Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như đánh giá hàng hóa: "Ngẩng đầu lên."
Nữ tử bò dưới đất vô cùng sợ hãi.
Nghe thanh âm thế, nơi nào còn dám phản bác? Thân thể nàng không ngừng run rẩy, run run ngẩng đầu mình lên, đáng thương hề hề nhìn người đứng trước mặt nàng.
Người cầm trường côn liếc mắt nhìn nàng, lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Miễn cưỡng chắp vá đi."
Sau đó thì không để ý tới nàng ta nữa, tiếp tục giơ trường côn lên chọn người.
Trong nhà lao có cả trai lẫn gái, nhưng nữ tử vẫn chiếm đa số. Những nam tử kia hiện giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, hồn nhiên không biết chuyện mình gặp phải.
Điểm này khiến Tần Diệc Dao có chút kỳ quái, vì sao tỉnh lại đều là nữ tử?
Chẳng lẽ mê dược có tác dụng lớn hơn đối với nam tử?
Nàng không biết rằng suy đoán của mình, cư nhiên chính là chân tướng.
Bọn chúng bắt người vì để tránh phiền toái sẽ hạ dược. Có một số thành phần sẽ khiến thân thể nam tử dễ dàng bị tê mỏi, kéo dài thời gian hôn mê.
Như vậy, chờ khi họ tỉnh lại, phần lớn thời gian đã hoàn thành giao dịch, ván đã đóng thuyền.
Dù họ muốn phản kháng, cũng vô dụng.
Người cầm trường côn hình như chỉ quan tâm đến nữ tử, không thèm để tâm đến nam nhân. Tần Diệc Dao chú ý tới trường côn hắn vòng qua những nam nhân hôn mê đó, rơi vào đám nữ tử sợ hãi khóc thút thít.
Nam nhân lại chọn thêm hai nữ tử khác, nhưng hắn vẫn không hài lòng.
Rốt cuộc, trường côn hắn đã duỗi vào góc nhà lao. Những chỗ bị bóng tối bao phủ, cũng là góc Tần Diệc Dao và nữ tử Thịnh gia ẩn thân.
"Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Mắt thấy trường côn cách mình ngày càng gần, nữ tử Thịnh gia nhỏ giọng hỏi Tần Diệc Dao.
"Trấn định chút. Nói không chừng đây là một cơ hội rời đi!" Tần Diệc Dao nhanh chóng động não.
Các nàng không biết đây là nơi nào, cách Dư Thủy Thành bao xa, tiểu thư Thịnh gia thả tín hiệu có hữu dụng hay không. Người Thịnh gia có kịp thời đuổi tới không, cho nên đều không thể làm gì.
Nhưng nếu bị đối phương chọn rời đi, ra bên ngoài, nói không chừng sẽ có cơ hội biết mình ở đâu, sau đó tùy thời đào tẩu!
Nữ tử Thịnh gia không quá hiểu ý Tần Diệc Dao, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.
Cuối cùng, trường côn dừng lên đầu vai nữ tử Thịnh gia.
Một chọc kia có sức không nhỏ, khiến nữ tử Thịnh gia thiếu chút ăn đau kinh hô, cũng may nàng kịp thời nhịn xuống. Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập lửa giận nhìn ra ngoài hàng rào.
Nếu ở Thịnh gia, có ai dám làm thế với nàng, nàng đã sớm khiến tên kia đầu mình hai nơi rồi!
Đáng tiếc nơi này không phải Thịnh gia, càng không có ai biết nàng là tiểu thư Thịnh gia!
"Ồ! Đôi mắt này không tệ, mang theo bướng bỉnh, nhìn qua là biết có tính khí. Ngược lại phù hợp khẩu vị của một số công tử ca." Ai ngờ nàng chỉ liếc mắt, lại khiến tròng mắt người cầm trường côn sáng lên.
Chờ thấy rõ dáng vẻ nàng, càng vừa lòng hơn: "Không nghĩ tới trong đám hàng hóa phẩm chất này cư nhiên lộ ra một đứa, xém chút bỏ qua mất. Chọn ngươi đi!" Nói xong, trường côn trong tay hắn chọc mạnh vào đầu vai nàng.
"Tỷ tỷ!" Tiểu thư Thịnh gia theo bản năng nhìn Tần Diệc Dao bên cạnh, hỏi nàng làm sao bây giờ.
Lại khiến người cầm trường côn chú ý tới Tần Diệc Dao trang điểm nam trang bên cạnh.
Trong mắt hắn lộ ra ý vị sâu xa, trường côn dời khỏi vai nữ tử Thịnh gia, chậm rãi chuyển qua cổ Tần Diệc Dao nâng mặt nàng lên: "Cư nhiên còn có thêm một nữ giả nam trang."
Ngay sau đó, hắn bảo người bên cạnh: "Đi, mang hai nàng ra đây."
Trong đôi mắt nữ tử Thịnh gia nhiễm sắc thái giận dữ. Đang định nổi bão, lại bị Tần Diệc Dao túm tay lắc đầu với nàng. Nàng muốn nương theo người này rời khỏi đây, bị chọn lựa là kết quả tốt nhất.
Tần Diệc Dao lôi kéo tiểu thư Thịnh gia đứng lên, cất cao giọng: "Không cần phiền phức, tự chúng ta ra." Nói xong, hai người đi lướt qua những người khác, hướng tới cửa.
Hai người phối hợp khiến người bên ngoài hàng rào đều có chút kinh ngạc.
Hành nghề nhiều năm, bọn chúng vẫn là đầu tiên gặp phải 'hàng hóa' phối hợp như vậy.
Nhưng nếu 'hàng hóa' nguyện ý phối hợp, bọn chúng có thể giảm đi không ít phiền toái. Nhà lao dơ bẩn ghê tởm kia, bọn chúng cũng không muốn đi vào lắm.
Tần Diệc Dao kéo tiểu thư Thịnh gia, chui ra từ cổng tò vò thấp bé, đứng trước mặt nam tử cầm trường côn.
Ánh lửa hắt lên hai người, khiến dung mạo các nàng trở nên rõ ràng hơn.
Trong mắt nam tử cầm trường côn hiện lên một mạt kinh diễm, ngay cả mấy người khác cũng đều sáng mắt.
"Cực phẩm! Đúng là cực phẩm." Nam tử quăng trường côn đi, mắt chứa hưng phấn.
Hắn vốn tưởng chọn một nha đầu thanh tú có tính tình, lại không tưởng được sau khi thấy rõ dung mạo hai người, mới biết mình thiếu chút nhìn lầm.
Hai người này, một người thì ăn mặc tinh xảo. Tuy y phục lộn xộn có chút dơ bẩn, nhưng khó nén khí chất. Ngũ quan thanh tú linh động, cực kỳ đáng yêu.
Mà người còn lại? Tuy ăn mặc vải bố y, còn trang điểm thành nam nhân. Nhưng lại mang theo khí chất cao quý thanh lãnh bẩm sinh, không thể giấu đi đâu được. Lại nhìn dung mạo, trong sự quyến rũ vũ mị là sự lạnh lẽo cự người ngàn dặm, tựa như tòa băng sơn.
Khí chất và dung mạo mâu thuẫn cư nhiên xuất hiện trên cùng một người, quả thực có thể xưng là vưu vật, cực phẩm!
Hắn có thể đoán trước được, hai nữ nhân trước mắt có thể mang lại cho hắn nguồn thu khả quan!
"Hai người các ngươi! Theo ta đi!" Nam nhân kích động nói.
Hắn gọi một tiếng, khiến những người khác tỉnh táo lại.
Người nói chuyện với hắn lúc nãy, lập tức xen vào hỏi: "Gia, vậy còn ba đứa kia?"
Ba đứa kia?
Lúc này hắn mới nhớ tới mình có chọn ba người trước đó. Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua đám nữ tử chỉ biết rúc vào nhau khóc thút thít, một tia miễn cưỡng thuận mắt cũng trở nên cực kỳ không vừa mắt.
So sánh với hai thiên tiên đứng trước mắt hắn, ba đứa này quả thực chính là bùn dưới lòng bàn chân!
Trong mắt hắn lộ ra một tia chán ghét, không kiên nhẫn nói: "Không muốn không muốn. Ta chọn hai hàng này! Ném ba đứa kia về đi!"
Sau đó hắn lại thay đổi bộ mặt, chứa đầy tươi cười nói với hai người Tần Diệc Dao: "Hai vị mỹ nhân, theo ta đi thôi."
...