Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lôi điện màu máu đánh vào trái tim ngừng trệ của Mộ Khinh Ca.
Dòng điện thình lình thoát ra, nhanh chóng bao lấy trái tim, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim tạm dừng, khôi phục nhảy lên. Máu bao vây dòng điện, một lần nữa trở lại mạch máu Mộ Khinh Ca.
Xẹt xẹt xẹt!
Âm thanh dòng điện rất nhỏ chợt xuất hiện.
Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên đều bỗng nhiên trợn mắt biến sắc. Linh lực câu thông giữa họ cư nhiên xuất hiện dòng điện. Dòng điện chui vào cơ thể, như thiêu đốt máu và xương cốt họ. Cảm giác tê dại này quả thực không tự mình lĩnh hội thì không thể cảm nhận được qua ngôn từ.
Không chỉ có thế, dòng điện tràn ra từ người Mộ Khinh Ca đưa cho họ hấp thụ, căn bản không thể tách ra.
Mặt Bạch Li nhoáng lên, cảm giác này đã thoát khỏi nàng khống chế.
"Nếu không tách ra được, vậy bình tổn tâm thần tiếp tục tu luyện." Ngân Trần nhìn Bạch Li và Nguyên Nguyên, rồi nhắm mắt lại.
Bạch Li và Nguyên Nguyên đều im lặng, ngay sau đó nhắm mắt.
Lực lôi điện huyết mạch lặng yên thay máu Mộ Khinh Ca, tựa hồ kích hoạt loại tiềm chất nào đó ngủ say trong gien nàng.
Sự thay đổi này, nàng căn bản không biết.
Nhưng biến hóa này, lại khiến Thần Sách quyển Thượng ngủ say trong thức hải nàng xuất hiện phản ứng.
Thần Sách, là công pháp mạnh nhất Thần tộc trong truyền thuyết.
Quyển Thượng rèn thể, quyển Trung rèn hồn, quyển Hạ là ba nghìn đạo pháp!
Người có được một trong số chúng và tu luyện đến cực hạn, đều vô cùng cường hãn, uy hϊếp vô số vị diện. Nếu có người lấy được cả ba cuốn mà luyện tập, sẽ khai sáng ra sự nghiệp to lớn không ai bì kịp, tung hoành ba ngàn tiểu thế giới, ba ngàn trung thế giới, ba ngàn đại thế giới. Một cái phẩy tay có thể hủy diệt một vị diện, cũng có thể tạo ra một vị diện.
Bởi vì tự cổ chí kim, không có bất kỳ ai hay bất kỳ thần nào có được cả ba cuốn thượng trung hạ Thần Sách, có năng lực tu luyện đến tận cùng.
Càng không ai biết, phương pháp rèn luyện thân thể ở Thần Sách quyển Thượng xuất phát từ Ma tộc.
Trong ngàn vạn thế giới, thể tu cường đại nhất chính là Ma tộc!
Huyết mạch biến hóa, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thần Sách quyển Thượng chậm rãi triển khai...
Những tự phù kim sắc mà Mộ Khinh Ca thủy chung nhìn không tới, văn tự Thần tộc cổ xưa giờ phút này phát ra kim quang nhàn nhạt, bao phủ biển ý thức của nàng.
Lập tức, Mộ Khinh Ca như ngã vào hải dương ấm áp.
Ý thức và thân thể nàng tách ra. Thân thể còn đang tiến hành tu luyện vô tri vô giác, mà ý thức lại tiến vào biển ý thức nhìn quang mang kim sắc đó.
Mộ Khinh Ca khϊếp sợ 'nhìn' mọi chuyện, nhìn những hình ảnh đó quay chung quanh nàng.
Đại não nàng trong nháy mắt như đình chỉ vận chuyển, tất cả trí nhớ đều tập trung vào một chuyện: đó là nhớ kỹ hình ảnh này!
"Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Điều này trái với lẽ thường!"
Dần dần những hình ảnh đó được Mộ Khinh Ca nhớ kỹ, trở nên ngày càng rõ ràng. Trình tự mà sợi chỉ vàng du tẩu khiến nàng chìm vào kinh hãi chưa từng có.
Giống như tất cả nhận thức từ trước giờ đều bị đánh nát, tựa hồ có một thầy giáo đang nghiêm túc dạy ngươi, mọi thứ ngươi được học trước kia đều phản khoa học, thứ chứng kiến trước mắt mới là sự thật.
Sự va chạm đánh sâu vào, khiến Mộ Khinh Ca đột nhiên bị hút ra khỏi biển ý thức.
"A!"
Mộ Khinh Ca kêu rên, thân thể cũng giải thoát khỏi tu luyện.
Nàng chậm rãi mở mắt,
Giờ khắc này, nàng không kịp vui sướng khi lần đầu thể nghiệm tu luyện gấp bốn lần. Bởi vì trong não nàng, những hình ảnh khắc vào cốt nhục đó không sao vứt đi được.
Đôi mắt thanh thấu của nàng tràn ngập hoảng sợ, trong lòng càng đầy nghi vấn.
'Đây là bí mật của Thần Sách quyển Thượng sao?' Mộ Khinh Ca thấp giọng lẩm bẩm. Nàng rốt cuộc đã hiểu nội dung trong Thần Sách quyển Thượng. Nhưng sau khi xem hiểu, lại khiến nàng khó hiểu thêm.
Thường thức nói cho nàng biết, nếu rèn luyện thân thể theo thuật luyện thể trong Thần Sách quyển Thượng, sợ là vừa mới bắt đầu đã bị nổ cho tan xác.
Nhưng lý trí lại nói cho nàng, Tư Mạch đánh giá cao Thần Sách như thế, tuyệt đối không thể là một quyển bí kíp gϊếŧ người!
Nếu là thế, Tư Mạch chắc chắn sẽ nghiêm khắc cảnh cáo không cho phép nàng tu luyện. Di tộc cũng sẽ không dùng phương thức đặc thù khắc họa manh mối liên quan đến Thần Sách quyển Trung vào lưng Tuyết Gia, như là một dấu hiệu tỏ lòng trung thành với chủ nhân.
Suy nghĩ trong đầu Mộ Khinh Ca dần nhạt đi.
Có vài vấn đề, trong chốc lát không nghĩ ra được.
Nàng nâng mắt, nhưng hình ảnh đập vào mắt khiến con ngươi nàng co rụt lại, tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi... Các ngươi làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, xác định mình không hoa mắt, mới khϊếp sợ hỏi.
Trước mặt nàng, Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên vẫn ngồi tại chỗ, không hề thay đổi như trước lúc tu luyện.
Nhưng đầu tóc bọn họ lại dựng thẳng tắp, còn có sương khói tán loạn tản ra mùi hương khét lẹt.
Ba người như bị sét đánh, mặt mũi đều đen thui, nào còn dung mạo khuynh thành khuynh quốc, hại nước hại dân?
Manh Manh không biết từ khi nào xuất hiện ở tầng ba, ánh mắt tràn đầy đồng tình nhìn họ.
"Ngài còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta?" Bạch Li u oán nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ngân Trần yên lặng thở dài, quay mặt ra chỗ khác.
Nguyên Nguyên tức đến ủy khuất: "Mẫu thân đại nhân, Nguyên Nguyên làm sai cái gì mà ngài phải dùng đến lôi điện trừng phạt? Hu hu hu, lần sau Nguyên Nguyên không chơi với ngài nữa!"
"..." Mộ Khinh Ca đần mặt.
Nàng trở tay chỉ vào mũi mình, không tin lắm mà hỏi: "Ta?"
Nàng dùng lôi điện vào họ? Chẳng lẽ trong quá trình tu luyện, lôi điện dị năng của nàng bùng nổ?
Mộ Khinh Ca đầy mặt mơ hồ, căn bản không có chút ấn tượng với chuyện mạo hiểm vừa trải qua. Nàng chỉ nhớ kỹ duy nhất một việc, là hình ảnh biểu hiện ra từ Thần Sách quyển Thượng nhìn thấy được trong biển ý thức.
"Điện giật chúng ta thì thôi đi, cư nhiên dứt mãi không ra, chỉ có thể để mặc ngài khi dễ, quá nghẹn khuất!" Bạch Li nghiến răng, ánh mắt đầy lạnh giá nhìn Mộ Khinh Ca.
Nghĩ đến nàng đường đường là Thánh thú viễn cổ, Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, cư nhiên bị khi dễ, quả thực không thể nhịnnn!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ buông tay hỏi.
"Ngài không biết?" Ngân Trần ném ánh mắt nghi hoặc nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Nàng thật sự không biết.
"Ngài không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào?" Bạch Li thử hỏi Mộ Khinh Ca.
Nàng nhìn chằm chằm từng biểu hiện nhỏ trên mặt Mộ Khinh Ca, phòng ngừa nàng vì trốn tránh "trách nhiệm" mà giả đò. Nhưng vô luận nàng nhìn thế nào, vẫn không nhìn ra manh mối.
Dần dần, nàng tin Mộ Khinh Ca, nhưng hơi nhíu mày.
Quá trình vừa rồi mạo hiểm như thế, bọn họ đều lo cho Mộ Khinh Ca, mà bản thân nàng không có tí cảm giác nào? Sao lại kỳ quái vậy nhỉ?
Với cả dòng điện cổ quái kia là sao?
"Khụ khụ, ba người các ngươi có muốn đi sửa sang lại dung nhan chút không?" Biểu cảm cổ quái của ba người, khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được phải nhắc nhở.
Tức thì hai lớn một nhỏ đều cứng ngắc, thoắt cái biến mất khỏi tầm mắt Mộ Khinh Ca.
Sau khi họ rời khỏi, biểu hiện trêu chọc trên mặt Mộ Khinh Ca mới chậm rãi thu lại, hơi nhăn mày.
"Manh Manh, vừa rồi ta mất khống chế lôi điện dị năng sao?" Mộ Khinh Ca hỏi Manh Manh.
Manh Manh lắc đầu: "Không phải mất khống chế, mà là hành vi tự phát cứu ngài."
"Cứu ta?" Mộ Khinh Ca càng khó hiểu.
Manh Manh gật đầu: "Vừa rồi đích xác rất nguy hiểm, hô hấp tim đập của chủ nhân đều ngừng lại, kinh mạch cũng rơi vào lằn ranh vỡ vụn..."
Manh Manh mồm năm miệng mười kể lại cho Mộ Khinh Ca. Mộ Khinh Ca nghe xong, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Thiếu chút nữa, nàng đã trở lại làm phế vật!
Bây giờ nàng không còn dược cải tạo gien để cải tạo kinh mạch nữa.
'Xúc động là ma quỷ, các cụ nói quả không sai!'
Mộ Khinh Ca thổn thức.
Gần đây nàng vì tu luyện, đúng là có chút nóng nảy. Tham công liều lĩnh, là tối kỵ nhà binh.
Mộ Khinh Ca mím môi, tự gõ cho mình tiếng chuông cảnh báo.
Tuy lần này xúc động, khiến nàng nhờ họa được phúc biết đến nội dung trong Thần Sách. Nhưng không đồng nghĩ mỗi lần nàng đều có vận may như thế.
'Xem ra việc hợp tác tu luyện không thể làm nhiều.' Mộ Khinh Ca nghĩ.
Rời khỏi không gian, sắc trời bên ngoài đã tối xuống.
Thời gian một ngày, cư nhiên bất tri bất giác đã thành quá khứ.
Mộ Khinh Ca sửng sốt nhìn sắc trời, cảm thán thời gian trôi mau.
Nội dung trong Thần Sách quyển Thượng, nàng không tiết lộ cho ai. Không phải không tin được, mà là bản thân nàng chưa hiểu rõ, nên không thể nói.
"Nếu chàng ấy ở đây thì tốt rồi." Mộ Khinh Ca thì thầm, đầu ngón tay không tự chủ cầm cung linh bên hông. Lai lịch Thần Sách là Tư Mạch nói cho nàng, có lẽ hắn còn biết một vài nội tình gì đó.
Chỉ là đáng tiếc, hiện tại giữa hai người cách xa nhau mấy vạn dặm, căn bản không thể gặp mặt.
Mà cung linh chứa ý nghĩa đặc thù cũng chỉ có thể tiến hành một số tin tức truyền tống đơn giản, không thể thông qua nó thảo luận chuyện phức tạp như Thần Sách.
Mộ Khinh Ca khều cung linh, nhẹ nhàng lay một chút.
Tiếng chuông thanh thúy linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn trong phòng.
Chỉ chốc lát cung linh trong tay nàng đột ngột nhoáng lên, lại phát ra tiếng chuông. Điều này khiến Mộ Khinh Ca nở nụ cười suиɠ sướиɠ.
Mỗi lần tiếng chuông vang lên, nàng đều dường như cảm thấy Tư Mạch ngay bên cạnh mình, nấp trong cung linh chưa bao giờ rời đi.
Đầu ngón tay nhẹ gẩy cung linh, Mộ Khinh Ca cẩn thận buông nó xuống, để nó tự nhiên rũ bên hông mình, kề sát bên cạnh mình.
Chỉ chốc lát, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã bưng bữa tối đi vào.
Thấy Mộ Khinh Ca đứng trong phòng, Hoa Nguyệt cười nói: "Tiểu tước gia, ngài tu luyện đã một ngày rồi, chắc là đói bụng đi?"
Mộ Khinh Ca thu liễm tinh thần, nhìn hai nữ tì bưng đồ ăn đến, cười nói: "Vốn không cảm thấy bụng đói, nay vừa thấy đồ ăn ngon miệng, đã cảm thấy đói bụng."
Nói xong, nàng ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên.
Dùng xong bữa tối, Mộ Khinh Ca lau miệng, nhìn về phía hai nữ tì: "Mặc Dương và Tuyết Gia đâu?"