Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trời tờ mờ sáng, Dư Thủy Thành dần thức tỉnh.
Mặc Dương về tới tiểu viện tạm trú.
Hắn vừa vào, nhìn thấy Kinh Hải đi ra từ phòng bếp, tươi cười xán lạn với hắn: "Mặc đại ca, huynh đã về rồi?"
Mặc Dương nhìn hắn, hỏi: "Đệ tu luyện thế nào?"
Kinh Hải gật đầu thật mạnh: "Đệ vừa tu luyện xong, nghĩ đến mọi người đều đã dậy, nên chuẩn bị bữa sáng cho mọi người."
Mặc Dương bình tĩnh nhìn hắn, giây lát mới trầm giọng nói: "Về sau đệ không cần làm những việc này. Chuyên tâm tu luyện, đừng cô phụ sự kỳ vọng của Tiểu tước gia với đệ."
Kinh Hải thu lại vẻ mặt, lại gật đầu lần nữa.
Đúng mực là dừng, Mặc Dương đi vào cửa viện thứ hai.
Long Nha Vệ đã bắt đầu huấn luyện bắt buộc mỗi ngày. Mặc Dương nhìn lướt qua, rồi đi vào phòng ở của Mộ Khinh Ca. Khi hắn bước vào phòng Mộ Khinh Ca, Kinh Hải cũng từ bỏ ý nghĩ làm bữa sáng cho mọi người, gia nhập huấn luyện.
Hắn đến bên cạnh nàng, thấp giọng hô: "Tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Mặc Dương nhìn theo ánh mắt nàng, phát hiện trong đám Long Nha Vệ ngoài cửa sổ có thân ảnh Kinh Hải.
Mặc Dương thu hồi tầm mắt, mở miệng muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng lên người hắn: "Có chuyện nói thẳng."
Mặc Dương rũ mắt, nói ra lời từ đáy lòng: "Thiếu niên kia, không đủ tàn nhẫn." Không có sự tàn nhẫn và liều lĩnh như Long Nha Vệ, quá mức thuần thiện.
Hắn đánh giá rất nghiêm khắc, còn kém không có nói thẳng, Kinh Hải không xứng trở thành đệ tử của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghe xong, cũng không tỏ tức giận khi bị nghi ngờ. Chỉ cười cười không sao cả: "Để hắn mang danh đệ tử lưu lại bên cạnh, chỉ là một cơ hội thôi. Ta sẽ không chú trọng bồi dưỡng, cũng không có nhiều tinh lực và thời gian. Có thể học bao nhiêu thì học, có thể biến thành bộ dáng gì thì phải xem chính hắn. Cho nên, ngươi đừng quá để ý."
Nhận Kinh Hải, vốn là hứng thú lâm thời. Nàng không định nhận được hồi báo gì từ hắn.
Mộ Khinh Ca thu hồi ánh mắt, rời khỏi cửa sổ, đi vào giữa phòng. Nàng rót một chén trà nóng cho Mặc Dương, tự mình ngồi xuống rồi nói: "Xua tan sương đêm quấn người."
Mặc Dương đi tới cạnh bàn, bưng chén trà nóng lên uống.
Sau khi hắn đặt chén rỗng xuống bàn, Mộ Khinh Ca mới hỏi: "Thế nào?"
Mặc Dương mím môi: "Mất dấu rồi."
Đáp án này khiến Mộ Khinh Ca nhướng mày bất ngờ.
Mặc Dương lập tức kể lại chuyện mình theo dõi Tần Diệc Dao đầu đuôi gốc ngọn: "... Sau khi nàng rời khỏi, ta tiến vào phòng điều tra, phát hiện người nằm trên giường... Sau đó ta ra ngoài đuổi theo, lại không cảm ứng được khí tức của nàng. Thuộc hạ suy đoán, có thể là do bị người Tưởng gia đuổi tới bắt nàng đi hay không?"
"Vậy..." Mặc Dương hơi nhíu mày.
Tưởng Thiên Nhất không chết, phản ứng của Tưởng gia sẽ không quá mức kịch liệt. Thời gian Tần Diệc Dao mất tích và Tưởng Thiên Nhất bị đâm cách nhau không lâu, vậy hẳn không phải là việc làm của Tưởng gia.
Nếu không phải Tưởng gia, vậy sẽ là ai?
Đột nhiên, Mặc Dương nhớ tới chiếc xe linh thú qua lại giữa đêm Dư Thủy Thành.
Hắn lập tức báo lại cho Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, thuộc hạ còn gặp phải một chuyện lạ." Sau đó, hắn kể lại chuyện mình gặp phải xe linh thú nói cho Mộ Khinh Ca.
Dứt lời, hắn nói ra cảm thụ của mình: "Thuộc hạ cảm thấy chiếc xe kia đã nhận ra sự tồn tại của mình, mới có thể xuất hiện ở chỗ ta. Nhưng lúc ấy bởi vì thuộc hạ mải tìm tung tích Trường Nhạc công chúa, nên không theo sau." Nói xong, trong mắt hắn toát ra một tia tiếc nuối.
Mộ Khinh Ca nghe xong, mắt nhíu lại, không bởi vì Tần Diệc Dao mất tích mà thấy phiền muộn.
Giây lát, nàng mới chậm rãi nói: "Xem ra, hồ nước Dư Thủy Thành sâu hơn chúng ta tưởng!"
Đêm qua giải quyết xong mấy tên tay chân, nàng phái người tiến vào nơi tụ tập đèn lồng đỏ để điều tra. Dựa theo thời gian, nàng biết tin tức Tưởng Thiên Nhất bị hành thích trước cả Mặc Dương. Rồi phái người đi tìm hiểu, cũng thấy dáng vẻ Tưởng Thiên Nhất giận dữ nổi giận trở về Tưởng gia.
Tần Diệc Dao xuất hiện ở đây, lại còn đi ám sát người có quyền, thực sự khiến nàng bất ngờ.
Nhớ lại lời kể của Mặc Dương, từ miệng Tần Diệc Dao nói ra khiến nàng không chỉ có phỏng đoán. Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, tự hỏi trong lòng: "Tần Diệc Dao, ngươi rốt cuộc từ Lâm Xuyên tới Trung Cổ Giới bằng cách nào? Đã trải qua chuyện gì? Ngươi có biết lấy tu vi của ngươi hiện giờ, chính là sự tồn tại không nên xuất hiện ở Trung Cổ Giới không."
Tần Diệc Dao Lam cảnh đỉnh, đối với Trung Cổ Giới, thực sự quá yếu.
Nhỏ yếu đến mức không bằng một con kiến.
"Phái người ra ngoài cẩn thận tìm hiểu, trọng điểm chính là chiếc xe kia." Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn Mặc Dương.
Mặc Dương ngẩn ra, lập tức hiểu: "Tiểu tước gia hoài nghi Trường Nhạc công chúa ở trong chiếc xe kia?"
Mộ Khinh Ca gật đầu, chậm rãi nói: "Dựa theo ngươi miêu tả, có khả năng này." Bọn họ mới tới Dư Thủy Thành, hành động đều âm thầm, ai sẽ xuống tay với Mặc Dương?
Hơn nữa tu vi hiện giờ của Mặc Dương là Hôi cảnh tầng hai, nếu muốn xuống tay với hắn, vậy tu vi đối phương là bao nhiêu?
Bài trừ khả năng này, còn lại duy nhất chính là sự thật.
Chiếc xe không tìm Mặc Dương, mà đang tìm người đi lẻ một mình.
Nếu phán đoán này là chính xác, vậy Tần Diệc Dao rất có thể ở trong xe, bị mang đi.
Chỗ sơ xuất to lớn này, khiến sắc mặt Mặc Dương hơi trầm xuống.
Hắn nhanh chóng đáp: "Thuộc hạ lập tức đi làm."
Nhận ra hắn tự trách, Mộ Khinh Ca nói: "Chuyện này giao cho người khác xử lý, ngươi không cần áy náy, cũng không cần phải lập công chuộc tội. Ngươi không sai, ngươi phái người khác đi, ta còn chuyện quan trọng hơn giao cho ngươi xử lý."
Tâm sự bị Mộ Khinh Ca nói thẳng ra, Mặc Dương đỏ mặt.
Hắn sẽ không làm trái bất cứ mệnh lệnh nào của Mộ Khinh Ca, nhanh chóng an bài Long Nha Vệ âm thầm điều tra tin tức có liên quan đến chiếc xe linh thú kia.
Lại trở về phòng, trong tay Mộ Khinh Ca có thêm một phần danh sách đã sớm viết xong.
Nàng cúi đầu kiểm tra danh sách trong tay, Mặc Dương không lên tiếng quấy rầy mà an tĩnh đứng bên cạnh.
Lúc Mộ Khinh Ca rời Hải Tự Thành, đã phát tin tức cho nhóm Long Nha Vệ tập kết ở Dư Thủy Thành. Thời điểm nàng tới ngoài thành Dư Thủy, gặp được Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ, và cả Ấu Hà Hoa Nguyệt.
Sóng thần lúc đó chia mọi người thành mấy tổ, hiện giờ tụ tập lại, tận mắt nhìn thấy nhau không có việc gì. Đối với đồng đội kề vai sát cánh như họ, đều là chuyện khiến người an tâm.
Chỉ mới âm thầm lẻn vào Dư Thủy Thành hai ngày, bọn họ cư nhiên đụng phải Tần Diệc Dao, người đã từng là Trường Nhạc công chúa Tần quốc.
"Mặc Dương, trước đó ta phát tin tức cho các ngươi, ngươi có hiểu ý không?" Đột nhiên, Mộ Khinh Ca khép lại danh sách trong tay, ngước mắt hỏi Mặc Dương.
Mặc Dương lập tức đáp: "Tiểu tước gia đang nói đến Lưu Khách thị tộc?"
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Mặc Dương trả lời: "Sau khi nhận được tin của Tiểu tước gia, chúng ta đã đi tới thành trì gần nhất tìm hiểu về Lưu Khách, cùng với tin tức về Lưu Khách thị tộc. Vốn chúng ta định dựa theo Tiểu tước gia phân phó, đăng ký trở thành Lưu Khách, nhưng sau khi nhận được tin tập kết thì đành gác lại."
"Ngươi thấy Lưu Khách thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Con mắt trầm tĩnh của Mặc Dương sáng ngời, giọng điệu hiếm khi hưng phấn: "Thuộc hạ cho rằng, đây quả thực là chức nghiệp dành cho Long Nha Vệ chúng ta! Tiểu tước gia, thuộc hạ tin trong thời gian ngắn nhất, sẽ tạo ra đội ngũ Lưu Khách Thiên cấp!"
Mặc Dương ít khi hưng phấn, khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được mỉm cười.
Nàng còn tưởng rằng, gương mặt ông cụ non Mặc Dương sẽ rất khó nhìn đến biểu cảm như vậy chứ.
Nàng nói đùa: "Long Nha Vệ có sự phối hợp ăn ý nhất, không cần khảo nghiệm tín nhiệm, kinh nghiệm tác chiến phong phú, hợp tác thống nhất, tính phục tùng cực cao. Nếu ngươi không thể trong thời gian ngắn nhất tạo cho ta đội ngũ Lưu Khách Thiên cấp, thì ngươi nên tự vẫn tạ tội đi."