Edit: Diệp Lưu Nhiên
_____________________
Tần Diệc Dao không rõ lắm nhìn nàng, cho rằng hắn lo lắng quan hệ giữa mình và Thái tử, liền lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, ta và ngươi cùng nhau. Hơn nữa, tình huống hiện tại của Bạch cô nương, có nữ tử ở bên sẽ tốt hơn."
"Ngu ngốc!" Mộ Khinh Ca trong lòng thầm mắng một câu.
Lúc này, nàng không thể quá kích thích Tần Cẩn Tu. Nếu không người này mà phát điên, thật khó mà nói kết cục hôm nay sẽ thế nào.
Tần Cẩn Dao không muốn rời đi, Mộ Khinh Ca chỉ có thể mau chóng bức Tần Cẩn Tu đi, đem lư hương xử lý tốt.
Ánh mắt vừa chuyển, Mộ Khinh Ca lầu bầu nói: "Di? Hình như ta nghe thấy tiếng bước chân. Chẳng lẽ là hoàng hậu dẫn người đến?"
Tần Cẩn Tu trong lòng căng thẳng, Mộ Khinh Ca tuy nói chói tai, nhưng cũng làm hắn tỉnh táo lại.
Hắn trước có phụ hoàng đang nhìn, sau có Duệ Vương như hổ rình mồi, hắn không có khả năng để người lấy được nhược điểm. Nhịn lửa giận trong lòng xuống, Tần Cẩn Tu rốt cuộc buông Bạch Tịch Nguyệt ra đứng lên.
"Giải quyết tốt hậu quả cho bản Thái tử, bằng không thì... Hừ." Cao ngạo vứt ra những lời này, Tần Cẩn Tu liền rời khỏi Thiên điện, sợ chậm một bước bị người bắt được.
Tần Cẩn Tu vừa đi, Tần Diệc Dao liền chạy tới bên người Bạch Tịch Nguyệt, kéo xuống vải bố, bao lấy thân thể nàng ta.
Mộ Khinh Ca tức thì trực tiếp đi tới lư hương kia, hừ lạnh một tiếng, đem nó đánh nghiêng xuống mặt đất, dẫm nát hương liệu đang đốt trong đó.
Làm xong hết thảy, Mộ Khinh Ca mới đối với Tần Diệc Dao nói: "Tận lực giúp nàng xử lý tốt." Dứt lời, liền rời khỏi Thiên điện, đứng bên ngoài bậc thang chờ.
Không chờ bao lâu, Hoàng hậu liền suất lĩnh một đám người trùng trùng điệp điệp tới đây.
Xa xa nhìn thấy Mộ Khinh Ca đứng bên ngoài Thiên điện, liền hỏi nói: "Mộ tiểu tước gia, ngươi sao đứng ở đây? Bổn cung nghe nói Bạch cô nương lạc đường, đang sai người tìm kiếm khắp nơi đây."
Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, chỉ sợ nữ nhân này nghe được tin nhi tử mình cùng Bạch Tịch Nguyệt mất tích, mới vội vội vàng vàng chạy tới đi.
Mà những phu nhân đang theo tới đi, chỉ sợ do khó từ chối, mới để các nàng miễn cưỡng đi theo.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tịch Nguyệt đã tìm được. Nguyên lai là do không cẩn thận ngã, lúc này đang được Trường Nhạc công chúa mượn thiên điện trong hành cung xử lý chút thương thế, còn có y phục bị bẩn." Mộ Khinh Ca thong dong nói, nghe không ra chút nào hư giả.
Câu trả lời của nàng, khiến Hoàng hậu buông lỏng căng thẳng trong lòng. Lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nói: "Tìm được là tốt. Đã có Trường Nhạc công chúa bồi, Bổn cung sẽ không tiến vào. Nếu có gì cần, cứ việc phân phó cung nữ là được."
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Mộ Khinh Ca rũ mắt nói.
Sau đó, Hoàng hậu khẽ liếc nhìn cánh cửa Thiên điện đóng chặt sau lưng Mộ Khinh Ca, mới mang theo người trùng điệp rời đi.
Thẳng đến khi đám người Hoàng hậu biến mất trong tầm mắt, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi mở cửa ra.
Tần Diệc Dao đi ra, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Bạch cô nương bị thương xương sườn, không thể tùy ý di động. Ta sai người đem xe ngựa kéo tới, chúng ta liền rời đi."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, đồng ý nàng an bài.
Thấy Mộ Khinh Ca đồng ý, Tần Diệc Dao liền đi xuống an bài. Vị băng sơn công chúa, tựa hồ dần lộ ra một mặt hiền huệ.
Chỉ chốc lát, xe ngựa Trường Nhạc công chúa liền chậm rãi chạy vào Thiên điện.
Tần Diệc Dao có chút khó xử đối Mộ Khinh Ca nói: "Bạch cô nương dù sao cũng là thân chờ gả, thị vệ ta sợ là không tiện chạm vào nàng. Bọn tỳ nữ lại sợ không cẩn thận động đến thương thế, hại xương sườn bị lệch vị trí."
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, nghe nàng nói xong liền hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"
Tần Diệc Dao khẽ cắn môi, rũ mắt nói: "Ngươi và nàng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không bằng ngươi ôm nàng lên xe ngựa?"
Mộ Khinh Ca như cười như không nói: "Ngươi ngược lại rất thiện tâm."
Tần Diệc Dao sắc mặt biến trắng, trầm mặc không nói. Trong nội tâm, nàng không hy vọng Mộ Khinh Ca và Bạch Tịch Nguyệt có tiếp xúc thân mật. Nhưng, bộ dạng Bạch Tịch Nguyệt lại khiến nàng sinh lòng trắc ẩn.
Nàng trầm mặc, khiến Mộ Khinh Ca trong lòng than một tiếng. Duỗi tay vỗ nhẹ trên má nàng hai tiếng: "Tâm địa thiện lương không tồi, nhưng phải xem đối tượng. Có nghe qua chuyện xưa nông phu và xà không?"
Tần Diệc Dao hoảng hốt lắc đầu.
Mộ Khinh Ca nhếch miệng nói: "Ngày khác nói cho ngươi nghe." Dứt lời, liền vào Thiên điện.
Trên thực tế, Tần Diệc Dao căn bản không nghe thấy Mộ Khinh Ca nói cái gì, chỉ là bị động tác thân mật đột nhiên của hắn khiến tâm thần lắc lư.
Chờ nàng khôi phục lại, Mộ Khinh Ca đã ôm Bạch Tịch Nguyệt đi ra, trực tiếp lên xe ngựa.
Nhìn bóng lưng hai người tiến vào xe ngựa, Tần Diệc Dao trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Ngay thời điểm nàng buồn bã mất mát, hồng y yêu dã thuộc về Mộ Khinh Ca từ xe ngựa chui ra, đối nàng hô: "Còn chưa lên, chờ cái gì?"
Tâm Tần Diệc Dao đóng băng, dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca nổi lên một tia hơi ngọt.
Nàng lần đầu lộ ra một mặt cười như xuân phong, lên xe ngựa.
Xe ngựa, chậm rãi chạy ra Thú Liệp tràng hoàng gia.
Chỉ sợ, Bạch Tịch Nguyệt chủ động yêu cầu tới đây, thế nào cũng không tưởng được, bản thân sẽ lấy bộ dạng thảm hại này trở về Mộ phủ.
Quyền quý không kết giao được, lại thiếu chút nữa bị Thái tử...
Vừa nghĩ tới nguy hiểm trong Thiên điện vừa rồi, Bạch Tịch Nguyệt nước mắt lần nữa rơi xuống.
Bị thương xương sườn, chỉ có thể nằm thẳng. Bằng không không cẩn thận động đến, đều có thể tạo thành trọng thương ở tạng phủ.
Cho nên, hơn một nửa không gian trong xe ngựa, đều nhường cho Bạch Tịch Nguyệt nằm thẳng.
Cũng may, nàng có thực lực hoàng cảnh trung giai, thương thế như vậy còn có thể chịu đựng, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, thì không có cái gì trở ngại. Điều này khiến cho nàng thoáng yên tâm.
Vốn cho mình lần này xong đời, lại không nghĩ, cuối cùng lại là Mộ Khinh Ca cứu mình.
Cái phế vật hoàn khố này, tựa hồ cũng không phải vô dụng như vậy.
Bạch Tịch Nguyệt nằm trên xe ngựa, hồi tưởng lại lúc trước Mộ Khinh Ca ở trước mặt Thái tử khủng bố như vậy chậm rãi nói, dăm ba câu cứu thanh danh của mình, không biết như thế nào, cư nhiên có chút động tâm.
Trong cơ thể, bởi vì bị thương mà xem nhẹ xao động khác thường, lúc này phảng phất lại lần nữa phát tác.
Dần dần, gương mặt tái nhợt của Bạch Tịch Nguyệt trở nên phấn hồng nóng lên.
Bởi vì nàng là nằm, hai người ngồi bên kia cũng không phát hiện.
"Khinh Ca..." Bạch Tịch Nguyệt chiếm cứ nửa không gian trong xe ngựa, Tần Diệc Dao chỉ có thể cùng Mộ Khinh Ca chen lấn nửa còn lại.
Nghe được thanh âm có chút run rẩy từ phía sau truyền đến, Mộ Khinh Ca chuyển mắt quay đầu lại.
Chống lại, là hai con mắt Tần Diệc Dao như nước, bộ dạng kiều diễm.
"Ngươi làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca nhíu mày nói.
"Ta... Ta không biết làm sao, cảm thấy thân thể nóng quá, cả người nhũn ra." Tần Diệc Dao nói nhỏ như muỗi kêu. Thanh âm lạnh như băng sương ngày thường thế nhưng có chứa một tia mị ý.