Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 704: Cái gì gọi là bá đạo chân chính? (4)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Dưới màn đêm, dân chúng Hải Tự Thành đều ngủ ngon mơ đẹp.

Đối với bọn họ, đêm nay không có khác gì so với mọi ngày. Một giấc ngủ dậy là một ngày mới. Nhưng bọn họ không biết, đêm nay ẩn tàng sát khí, chậm rãi bày ra.

Vô số hắc ảnh lặng yên không tiếng động vây quanh tường phủ Đậu gia. Những gia nô trực đêm trong Đậu gia còn chưa kịp phát tiếng cảnh cáo, đã bị cắt đứt yết hầu.

Lệ gia và Bạch gia xung phong, đều là Lưu Khách đươc thuê mà đến.

Thủ đoạn gϊếŧ người của họ càng thành thạo, càng hiểu cách đánh lén.

Từng người Đậu gia ngủ yên trong viện, không biết tử thần đang đến gần.

Đậu gia chủ ôm thê thϊếp mình ngủ trên giường, trong mơ hồ ngửi thấy một tia mùi máu tươi. Hắn hốt hoảng trợn mắt, xa xa nghe thấy tiếng động va chạm binh khí.


Sau đó nháy mắt, cửa phòng bị mở toang. Có người nghiêng ngả chạy vào, la lớn: "Gia chủ nguy rồi, Lệ gia và Bạch gia liên thủ! Bọn họ đã đánh vào nội phủ rồi!"

"Cái gì!" Đậu gia chủ nhảy khỏi giường, tóm lấy vạt áo người tới: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

Người tới hoảng sợ lặp lại lời vừa nói.

Bây giờ Đậu gia chủ đã xem như hiểu rõ.

Ánh lửa ngoài phòng, bắt đầu càng ngày càng gần. Giọng hắn căm hận: "Lệ gia, Bạch gia!" Nói xong, hắn phủ thêm y phục, nhìn thoáng qua thê thϊếp run run cuộn tròn, bước ra ngoài.

Đậu gia đắm chìm ngủ say, bừng tỉnh trong đêm.

Ánh lửa, bắt đầu xua tan bóng tối.

Tiếng chém gϊếŧ, tiếng kêu thảm thiết, binh khi va chạm đánh vỡ sự yên lặng.

Bạch gia và Lệ gia đều đi theo sau Lưu Khách, thu hoạch tính mạng người Đậu gia. Bất kể chúng có phải họ Đậu hay không, chỉ cần là xuất hiện trong Đậu gia, đều khó thoát dưới lưỡi đao.


Tuyết Gia đại diện Mộ Khinh Ca xuất chiến.

Mà Mộ Khinh Ca lại mang theo Kinh Hải, tản bộ sân vắng Đậu gia.

"Giáo quan, chúng ta muốn đi đâu?" Kinh Hải nhìn thế giới máu me trước mắt, rất nhiều lần không thích ứng muốn nôn mửa. Hắn tránh né máu văng tới, theo sát Mộ Khinh Ca nhỏ giọng hỏi.

"Đi ngắm nghía xung quanh." Mộ Khinh Ca trả lời, khiến người ta câm nín.

Phảng phất nàng đã rất quen với cảnh tượng chém chém gϊếŧ gϊếŧ.

Kinh Hải không hiểu, ngắm nghía, là ngắm cái gì?

Mộ Khinh Ca dạo vòng quanh, đương nhiên là nhìn xem Đậu gia có thứ gì tốt. Tỷ như linh thạch gì đó, bảo khố gì đó. Nàng xuất lực, kiểu gì cũng phải thu một chút về tay mới được.

Còn có, chiến lợi phẩm và chia chác không thể xem là một.

Mộ Khinh Ca mang theo Kinh Hải chuyên môn vào phòng nào kín đáo ẩn núp, hoặc là căn phòng được chế tạo tương đối rắn chắc. Dọc theo đường đi, đúng là khiến nàng tìm được thứ tốt, nhưng không đạt tới mong muốn.


Khi nàng đi tới cánh cửa chế tạo từ nham thạch, bên trong truyền ra mùi tanh tưởi khiến nàng dừng chân.

Nàng nhìn cánh cửa huyền thiết, nghĩ nghĩ, một chưởng bổ ra.

Cửa lớn huyền thiết, vang lên rồi đổ gục. Mùi tanh tưởi nồng đậm ập vào mặt, Mộ Khinh Ca kịp thời tránh đi, che lại miệng mũi. Nhưng Kinh Hải không may mắn như vậy, bị mùi thúi hun tới, cộng thêm thị giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước đó, hắn rốt cuộc không nhịn được, chạy tới một bên ói mửa.

Chờ hắn ói xong, mùi hương kia đã tản ra rất nhiều.

Mộ Khinh Ca đi vào trong.

"Giáo quan!" Kinh Hải vội đuổi theo.

Sau khi tiến vào, Kinh Hải đánh giá khắp nơi, khϊếp sợ hỏi: "Đây là nơi nào vậy?"

Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, trong lòng sáng tỏ: "Địa lao Đậu gia."

Địa lao?

Bọn họ vào địa lao làm gì?

Kinh Hải nghi hoặc.

Trên thực tế, Mộ Khinh Ca tiến vào, thuần túy là ôm tâm thái tham quan. Nàng muốn biết hình cụ trong Trung Cổ Giới, so với Lâm Xuyên thì thế nào.
Nhưng, khi họ đi qua một gian nhà tù, lại dừng bước chân.

Trong nhà tù, một khối thi thể nằm xuống đan xen vết thương, huyết nhục mơ hồ, chỉ có thể đại khái phác được hình dáng con người.

Còn có cặp mắt trợn to không cam lòng kia.

"Thạch... Thạch Ba..." Kinh Hải nhìn chằm chằm thi thể dưới đất, khϊếp sợ kêu.

Hắn không ngờ Thạch Ba cư nhiên chết trong địa lao Đậu gia. Hắn còn tưởng rằng, Thạch Ba đã trở về làng chài, hoặc là gia nhập Đậu gia.

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nhìn lướt qua Thạch Ba, bảo Kinh Hải một câu, xoay người đi ra ngoài.

Kinh Hải chết lặng đi theo sau Mộ Khinh Ca. Hốc mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt.

Trong lòng hắn tức giận Thạch Ba vô tình, cũng hạ quyết tâm không qua lại gì với đối phương nữa. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thi thể Thạch Ba, trong lòng hắn vẫn có chút khổ sở.
"Mỗi người lựa chọn, cần phải thừa nhận cái giá của sự lựa chọn ấy." Cảm nhận được tâm trạng Kinh Hải sa sút, Mộ Khinh Ca chỉ nói một câu.

Nếu lúc trước Thạch Ba kiên định đứng bên Kinh Hải, hoặc là không giơ chủy thủ lên, vậy mọi chuyện có lẽ sẽ khác.

Nhưng, trên thế giới này, duy nhất không tồn tại là chữ 'nếu'.

Chuyện Thạch Ba, khiến Kinh Hải trở nên trầm mặc.

Mà Mộ Khinh Ca cũng chưa từng can thiệp vào nhiều, bởi vì có một số việc cần phải dựa vào bản thân nghĩ thông suốt.

Nàng chỉ tinh tế tìm kiếm linh khí chỗ nào dao động lớn nhất, suy đoán có phải là vị trí cất chứa linh thạch trong Đậu gia không.

Rời xa nơi gϊếŧ chóc, Mộ Khinh Ca mang theo Kinh Hải đi vào một tiểu viện u tĩnh hẻo lánh.

Trong sân viện có rất nhiều nhà đá không có cửa sổ, chỉ có cửa lớn huyền thiết đóng chặt. Nhưng bên trong lại tản mát ra linh khí dao động nồng đậm.
Phảng phất nơi này cất chứa hàng ngàn hàng vạn linh thạch.

Mộ Khinh Ca sáng mắt. Khi nàng chuẩn bị cất bước vào, một thanh âm già nua uy nghiêm đột nhiên vang lên...

"Kẻ nào dám tự tiện xông vào Đậu gia ta!" Thanh âm này, giống như tiếng sấm.

Chấn đến lỗ tai Kinh Hải phát đau, tỉnh táo lại từ cái chết của Thạch Ba.

Mộ Khinh Ca co rụt tròng mắt, lập tức trở lại bên cạnh Kinh Hải. Nắm đầu vai hắn nhảy lên không trung.

Nàng vừa mới nhảy lên, đã thấy cửa lớn huyền thiết đóng chặt chợt mở. Một cỗ khí lãng mạnh mẻ bẻ gãy nghiền áp lao ra, xốc mảnh đất phía trước lên, bao gồm vị trí nàng và Kinh Hải vừa đứng trước đó.

Mộ Khinh Ca híp mắt nhìn lại, phát hiện trong phòng chất đầy tầng tầng linh thạch. Mà một lão nhân đang khoanh chân ngồi tu luyện trong linh thạch, hấp thu linh lực.
"Móa! Có cần xa xỉ vậy không!" Mộ Khinh Ca thấp giọng mắng.

Lão nhân xa xỉ này, khiến nàng sinh ra ý nghĩ đánh thổ hào, vì dân trừ hại!

"Bọn chuột nhắt từ đâu ra, cư nhiên dám chọc đến Đậu gia ta!" Lão nhân trong linh thạch, ánh mắt hung ác bắn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười lạnh nói: "Lão tổ Đậu gia đúng không, có muốn ngửi hương vị máu tươi của con cháu Đậu gia? Chỉ là, không phải do ta làm, ta chỉ tới góp cho đủ số mà thôi."

Ánh mắt lão tổ Đậu gia sắc bén, quả nhiên lão ngửi thấy mùi máu tươi không ngừng bay tới.

"Các ngươi dám đụng đến Đậu gia ta!" Lão chợt quát tiếng, bắn ra khỏi phòng bay lên bầu trời, trực tiếp giao thủ Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh xuống, dùng sức ném Kinh Hải vào căn phòng chất đầy linh thạch. Chỉ bộ hoa lên, Linh Lung Thương nơi tay, đánh nhau với lão tổ Đậu gia.
Vừa mới giao thủ, động tĩnh bọn họ đã hấp dẫn chú ý chiến trường.

Người Đậu gia bởi sự xuất hiện của lão tổ Đậu gia, khiến sĩ khí tăng vọt. Mà Lệ Vân Đào và Bạch Kính Đình nhìn thấy Mộ Khinh Ca cư nhiên có thể đánh ngang tay với lão tổ Đậu gia, trong lòng cũng tràn ngập chấn động.

Bởi vì bọn hắn có thể cảm nhận được hơi thở của lão tổ Đậu gia, đã tới Hôi cảnh tầng năm.

Có thể đấu bất phân thắng bại với lão tổ Đậu gia Hôi cảnh tầng năm, này có ý nghĩa gì?

Ánh mắt Lệ Vân Đào hơi lóe. Lúc trước hắn còn nghĩ sau khi lợi dụng Mộ Khinh Ca, thì gϊếŧ luôn, cho đối phương biết không thể lúc nào cũng công phu sư tử ngoạm được.

Lại không ngờ, thực lực Mộ Khinh Ca đã vượt xa mình tưởng, xem ra mọi chuyện chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

Mộ Khinh Ca quét Linh Lung Thương qua, bức lui lão tổ Đậu gia.
Nàng thất vọng lắc đầu, nhìn lão: "Vốn tưởng là một cao thủ, không nghĩ tới chỉ là một phế vật hấp thu linh lực từ linh thạch đi lên."

Một lần giao thủ, nàng đã dò được thực hư lão tổ Đậu gia, lập tức mất hứng thú đánh tiếp.

Dưới biểu tình dữ tợn của lão tổ Đậu gia, nàng dùng Diễm Nhất Thương. Ánh sáng chói mắt từ mũi thương tỏa ra, trực tiếp đâm xuyên ngực lão tổ Đậu gia. Trái tim nhảy nhót lao ra khỏi lưng, nổ bạo trên không trung.

Lão tổ Đậu gia khó tin nhìn lồng ngực trống hoác của mình, khϊếp sợ nói: "Ngươi... ngươi..." Cuối cùng, chỉ có thể không cam lòng rơi xuống.

Lão tổ Đậu gia vừa chết, người Đậu gia đều chìm vào tuyệt vọng.

Bạch gia và Lệ gia công kích càng hung mãnh.

Mộ Khinh Ca đáp xuống từ không trung, đứng trước phòng. Vung tay lên, toàn bộ linh thạch thu vào không gian. Kinh Hải dại ra đứng trước mặt nàng, Mộ Khinh Ca không có một câu giải thích.
Hai đường bạch quang chợt lóe bên cạnh nàng. Một trái một phải xuất hiện hai thân ảnh tuấn mỹ quyến rũ.

Kinh Hải nghẹn họng nhìn trân trối.

Mà Mộ Khinh Ca vẫn đứng đằng trước, ngưng mắt nhìn bóng đêm, chắp tay ra sau. Nụ cười tà tứ điên cuồng, lẩm bẩm: "Trò hay chân chính, hiện tại mới bắt đầu."