Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Tiểu gia tới rồi --!!"
Đột nhiên một thanh âm non nớt chen vào, cắt ngang áp lực tuyệt vọng này.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Long Nha Vệ và đám người Mặc Dương biết Nguyên Nguyên, đôi mắt đều dấy lên kinh hỉ. Mà chiến sĩ Di tộc không biết Nguyên Nguyên, bao gồm Tuyết Gia đều sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là hài tử nhà ai?!
Đây là phản xạ bản năng của võ sĩ Di tộc.
Mà phản ứng đầu tiên của Tuyết Gia là 'Trên hòn đảo hoang này sao lại có tiểu hài tử?' Hơn nữa nhìn đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài như thế, vừa thấy chính là hài tử phú quý. Tuy rằng... cách ăn mặc có chút khác người.
"Cản đứa bé kia lại." Ngay khi Nguyên Nguyên sắp chạy tới chỗ bọn họ, Tuyết Gia vội nói.
Vốn ý của nàng là không hy vọng tiểu hài tử Nguyên Nguyên đi mạo hiểm.
Chiến sĩ Di tộc đương nhiên nghe lệnh mà làm.
Nhưng bọn họ còn chưa ra tay, Long Nha Vệ gần đó đã ngăn họ lại.
"Tuyết Gia công chúa, vị tiểu gia này là tới hỗ trợ." Mặc Dương giải thích cho Tuyết Gia.
Tuyết Gia ngẩn người: "Hỗ trợ? Hắn có thể giúp cái gì?"
"Tiểu gia rất lợi hại! Tỷ tỷ xinh đẹp đừng khinh thường tiểu gia nha!" Khi nàng nói chuyện, Nguyên Nguyên đã nhảy tới trước mặt nàng, còn vẫy vẫy nắm tay nhỏ.
Tuyết Gia nghẹn họng nhìn trân trối, khϊếp sợ nhìn Nguyên Nguyên.
Tốc độ Nguyên Nguyên vượt ngoài tưởng tượng của nàng.
"Rống!!!" Bầu trời truyền đến tiếng kêu.
Thân thể Bạch Li quay mòng trong không trung, như bị nhận lấy trọng kích.
Tình huống đột phát này ngăn cản tiếng nghị luận về thân phận Nguyên Nguyên.
Dứt lời hắn giẫm chân, thân mình nho nhỏ như đạn pháo bắn lên không trung.
"Cẩn thận!!!" Tuyết Gia duỗi tay muốn bắt, lại bắt phải không khí.
Lúc này, nàng thấy được cảnh khiến nàng kinh hãi.
Thân mình nho nhỏ của Nguyên Nguyên đứng giữa bầu trời. Một ngọn lửa màu trắng lạnh băng thấu xương lao ra từ miệng hắn, như băng long phóng tới Cù Dục.
Ngọn lửa màu trắng kia nhanh chóng bao vây thiêu đốt thân thể Cù Dục.
Người xem dưới đất chỉ thấy Cù Dục như bị bao vây trở thành khối băng lớn.
Có Nguyên Nguyên ra tay, Bạch Li có thể thở dốc. Chợt lóe trên không trung, nửa người trên hóa thành nử tử con người quyến rũ vũ mị.
Ngân Trần mắt đỏ chợt lóe, thân ảnh biến mất. Lúc xuất hiện lại đã tới bên cạnh Bạch Li, đỡ lấy người nàng: "Ngươi không sao chứ."
Bạch Li nhìn hắn, lạnh như băng lên tiếng: "Không sao."
Nói xong, trong mắt hiện ra ngưng trọng: "Cù Dục này khó đối phó hơn ta tưởng, chủ yếu là da nó quá dày, đánh thế nào cũng không thương tổn được nó. Xem ra muốn bám trụ nó chỉ có thể ba người chúng ta cùng nhau xông lên."
Ngân Trần trầm mặc gật đầu, đôi mắt nổi lên sát ý nhìn Cù Dục bị Nguyên Nguyên dùng Bạch Cốt Yêu Diễm bao vây.
Bạch Cốt Yêu Diễm không ngừng rót lên người Cù Dục, biểu cảm Nguyên Nguyên càng thêm ngưng trọng. Hắn xoay chuyển con mắt trong veo, lặng lẽ trộn lẫn Bát Hoang Hư Không Viêm vào.
Nguyên Nguyên thầm cười lạnh: 'Thế nào? Tiểu gia thêm nguyên liệu cho ngươi, không tin không đốt được ngươi! Hừ!'
Chỉ là vẻ mặt đắc ý còn chưa bò hết lên gương mặt phấn nộn, một tiếng vỡ vụn đã khiến biểu tình hắn cứng đờ.
Răng rắc!
Bạch Cốt Yêu Diễm bao vây Cù Dục đột nhiên xuất hiện vết rách. Ngay sau đó, dưới con mắt khϊếp sợ của mọi người bị chấn động rơi rụng, hóa thành vô số ngọn lửa nhỏ bắn ra bốn phía.
Mặt nhỏ Nguyên Nguyên biến đổi, kinh hãi né tránh, đồng thời hút lại ngọn lửa phóng xuống mặt đất.
Mà Bạch Li bị Ngân Trần chặn ngang ôm lấy, nhanh chóng tránh né ngọn lửa trên bầu trời.
Đột nhiên bị Ngân Trần ôm, thân thể Bạch Li cứng đờ. Biểu tình kinh ngạc nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ căng thẳng của Ngân Trần.
Nàng không nghĩ tới, hồ ly thúi vẫn luôn đấu võ mồm với nàng lại sẽ có một ngày bảo vệ nàng.
Nguy cơ giải trừ, Ngân Trần thả Bạch Li xuống. Đôi mắt đỏ nhàn nhạt đảo qua nàng kinh ngạc, không nóng không lạnh giải thích: "Ta chỉ đang chấp hành nhiệm vụ."
Kinh ngạc trên mặt Bạch Li vỡ vụn, một cỗ lửa giận nhào ra từ trái tim.
"Á oa oa!!! Hai người đừng có liếc mắt đưa tình! Tiểu gia sắp không chống nổi rồi!" Thanh âm cầu cứu của Nguyên Nguyên truyền tới.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, thấy Cù Dục đuổi theo cắn Nguyên Nguyên, trăm miệng một lời: "Ai liếc mắt đưa tình?"
Nói xong, hai người trừng mắt lẫn nhau.
Nguyên Nguyên nhanh chóng chạy qua bọn họ, vừa chạy vừa kêu: "Là Manh Manh nói đó! Nàng nói lúc các ngươi đấu võ mồm, chính là ve vãn nhau!"
Manh Manh chết tiệt!
Manh Manh chết tiệt!
Ngân Trần và Bạch Li đồng thời thầm mắng.
Nhìn về phía Cù Dục, hai người đều thu liễm tinh thần.
Bạch Li lạnh lùng nói: "Ngươi phụ trách bên trái, ta phụ trách bên phải."
Ngân Trần yên lặng gật đầu, khí thế đột nhiên gia tăng. Chín chiếc đuôi màu trắng bay ra từ phía sau hắn, lay động theo gió.
"Tuyết Hồ Vương!" Ánh mắt Tuyết Gia co rụt lại, nhận ra thân phận Ngân Trần.
"Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, Tuyết Hồ Vương đều vây quanh hắn? Ngay cả tiểu hài tử kia..." Tuyết Gia thì thào, trong lòng đã sớm mất đi bình tĩnh ban đầu.
"Công chúa, tiểu hài tử kia rốt cuộc là cái gì?" Một võ sĩ Di tộc đứng phía sau Tuyết Gia hỏi.
Tuyết Gia có chút hoảng hốt trả lời: "Nếu ta không đoán sai, bản thể của tiểu hài tử kia chính là dị hỏa biến thành."
"Dị hỏa!" Võ sĩ Di tộc chấn kinh.
Bọn họ biết dị hỏa hóa hình, nhưng có thể hóa thành hình người rồi linh động như thế, dị hỏa phải mạnh thế nào?
Trời ạ!
Đột nhiên, hắn phát hiện Tuyết Gia công chúa ra quyết sách vô cùng anh minh chính xác.
Điểm không cam lòng lúc trước đã sớm bị vứt lên chín tầng mây!
Nếu bọn họ mạnh mẽ đuổi những người này rời đi, sợ là cuối cùng bị giáo huấn, đánh thành chó rơi xuống nước chính là bọn họ đi?
Với cả nhìn những võ sĩ mặc chiến bào hắc y kia cầm đồ vật, bọn hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
...
Trên bầu trời có Ngân Trần và Nguyên Nguyên gia nhập, dưới tình huống ba đánh một, rốt cuộc bám trụ Cù Dục. Nhưng cảm xúc của nó cũng càng thô bạo hơn.
Cảm giác này, Bạch Li cảm thụ rõ ràng nhất.
Không phải bởi vì nàng cùng thời với Cù Dục, mà bởi vì thời điểm nàng đói khát bị người ta ngăn cản gây trở ngại nàng kiếm ăn, nàng cũng sẽ phẫn nộ muốn hủy diệt tất cả.
Trận chiến trên bầu trời đã được cân bằng.
Ấu Hà đứng ngoài sơn động, thu hồi mắt. Nàng đi vào sơn động báo lại tình huống cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không đáp lại, Ấu Hà lại lui ra ngoài lần nữa, tiếp tục chú ý chiến sự.
Mà ở hòn đảo lớn cách hòn đảo nhỏ rất xa, người đảm đương chức tư tế Di tộc cũng vội vàng đi vào tòa kiến trúc trang nghiêm.
"Vương, thần vừa mới cảm giác có khí tức khác thường trong Khổ Hải, sau khi đo lường tính toán đã có kết quả." Đại tư tế đi tới trước mặt một nam một nữ, thần sắc khẩn trương.
Nam tử ngọc thụ lâm phong, tuy đã có tuổi nhưng lộ ra sự trầm ổn say mê hấp dẫn.
Nữ tử mỹ lệ đoan trang, giữa trán lộ anh khí, khí thế không hề thua kém nam tử.
Cố tình hai người ngồi cùng nhau, hơi thở lại giao hòa, có cảm giác cầm sắt hòa minh.
Nam tử chính là Tộc vương Di tộc. Mà nữ tử là vương hậu của hắn, cũng là tướng lãnh phương nam Di tộc. Tuyết Gia chính là nữ nhi của hai người họ.
Nhìn từ diện mạo, Tuyết Gia đã nhặt hết ưu điểm của họ, trò giỏi hơn thầy.
Hai người đang uống trà tán gẫu, bỗng nghe Đại tư tế nói khiến tươi cười trên mặt họ thu liễm lại.
Tộc vương chậm rãi thả chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Đại tư tế, hỏi: "Xem ra không phải tin tức tốt, nói đi."
Đại tư tế ngẩng đầu nhìn về phía Tộc vương, thần sắc hoảng sợ: "Cù Dục tỉnh."
Loảng xoảng!
Vương hậu làm rớt chén trà trong tay, vỡ toang.
Nàng đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Đại tư tế: "Sao có thể? Dựa theo ngàn năm mà tính, Cù Dục rõ ràng phải ba năm nữa mới tỉnh!"
"Trĩ." Tộc vương nhẹ gọi một tiếng.
Vương hậu mới bình tâm lại, một lần nữa ngồi xuống.
Không phải nàng không đủ trầm ổn, mà mỗi lần Cù Dục tỉnh lại đều mang ý nghĩa tai ương!
Trấn an vương hậu xong, Tộc vương mới nhìn về phía Đại tư tế hỏi: "Ngươi xác định Cù Dục đã tỉnh?"
Đại tư tế nói: "Thần suy tính ba lần liên tiếp, kết quả đều giống nhau. Vì không tính sai, lại phái đi linh điểu tìm hiểu trước."
Hắn vừa dứt lời, không trung truyền đến tiếng kêu thanh thúy của điểu.
Ba người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy chim nhỏ màu vàng vỗ cánh bay tới, tiến vào đại điện dừng lên bàn tay đã mở ra của Đại tư tế.