Edit: Diệp Lưu Nhiên
Những người đó, dân chúng Lạc Đô không biết, nhóm quyền quý Lạc Đô cũng không biết. Ngay cả văn võ bá quan hoàng cung cũng đầy mặt nghi hoặc.
Chỉ có Mộ Khinh Ca khi nhìn thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên, tròng mắt nàng bỗng co rụt lại.
Ngay sau đó, ánh mắt nàng nhanh chóng quét một vòng, quả nhiên thấy được mấy gương mặt quen thuộc trên lưng linh thú.
Ví như ba đại gia chủ Thiên Đô, Tiết Quỳnh, viện trưởng Dược Tháp, mấy vị cung phụng có tu vi đứng đầu. Còn có nhiều người hơn mà nàng không biết tên.
Nhưng có thể xuất hiện cùng nhau, chỉ có thể nói rõ thân phận họ không bình thường!
Quả nhiên...
Khi toàn bộ Lạc Đô đều khϊếp sợ, người trên lưng linh thú phi hành đều mở miệng.
"Hoàng đế của Thánh Nguyên đế quốc, Hoàng Phủ Hạo Thiên!"
"Cảnh gia của Thánh Nguyên đế quốc!"
"Thẩm gia của Thánh Nguyên đế quốc!"
"..."
"Hoàng thất Vũ quốc!"
"Tiết gia Vũ quốc!"
"Hoàng thất Địch quốc!"
"Hoàng thất Nhung quốc!"
"Hoàng thất Ngu quốc!"
"Hoàng thất Ly quốc!"
"Hoàng thất Đồ quốc!"
"Các bộ lạc Ba quốc!"
"Đại tư tế Cổ Vu quốc!"
"Trời ạ! Toàn bộ hoàng thất chính thống Lâm Xuyên, các đại gia tộc đều xuất hiện ở Lạc Đô sao? Đây là muốn làm gì?"
Những người này tự giới thiệu, khiến dân chúng Lạc Đô sợ ngây người. Đủ loại quan lại, cả Tần Cẩn Thần đều chấn kinh!
"Bạch Thường Sơn, Sinh Tốn!"
"Nhạn Hồ, Phùng Hữu Quang!"
"Thiên Kiếm sơn trang, Ngô Chi Thuần!"
"..."
Những cái tên lạ lẫm không khiến cho dân chúng có phản ứng quá lớn. Nhưng rơi vào tai đám quyền quý trong gia tộc có kiến thức, lại giống như kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn)!
"Còn có Phùng Hữu Quang, nghe nói cũng là cao nhân ẩn sĩ!"
"Thiên Kiếm sơn trang Ngô Chi Thuần, tương truyền hắn ở trăm năm trước đã bước vào hàng ngũ cao thủ, Kiếm Trủng trong Thiên Kiếm sơn trang càng khiến người ta thèm muốn!"
Cơ hồ toàn bộ người có mặt mũi thanh danh ở Lâm Xuyên giới đều tập trung ở Lạc Đô Tần quốc.
Bọn họ đứng trên lưng linh thú phi hành, từ trên cao nhìn xuống, tuyên cáo thân phận mình.
Đợi khi tất cả nói xong, bọn họ cư nhiêu đều nhịp chắp tay khom lưng, bái tới một nơi nào đó trong thành, đồng thanh hô lớn: "Chúng ta đến đây, vì Thánh Vương bệ hạ cầu thú Mộ phủ tiểu tước gia, Mộ Khinh Ca!"
Oanh!
Lạc Đô nổ!
Hiệu quả chấn động mặt đất này, lấy Lạc Đô làm trung tâm, lan tỏa toàn bộ Lâm Xuyên giới!
"Chúng ta đến đây, vì Thánh Vương bệ hạ cầu thú Mộ phủ tiểu tước gia, Mộ Khinh Ca!"
"Chúng ta đến đây, vì Thánh Vương bệ hạ cầu thú Mộ phủ tiểu tước gia, Mộ Khinh Ca!"
Thanh âm như sấm cuộn, vang vọng trên không trung Lạc Đô.
Trong hoàng cung, Tần Cẩn Thần nghe đến những âm thanh này, sắc mặt tái nhợt. Đôi môi mím chặt, cặp mắt hắc bạch phân minh thấu triệt nhân tâm hiện lên một tia thống khổ.
Thiệu mập ngây người!
Trường hợp này, làm cho hắn có chút hồn vía lên mây.
Phát động toàn bộ mọi người ở Lâm Xuyên tới Lạc Đô cầu thú, vinh quang như vậy, có nữ tử nào có thể so sánh?
"Lão lão lão đại... huynh quả thực quá trâu bò! Khí phách!" Thiệu mập kinh hãi suýt cắn lưỡi.
"Chúng ta đến đây, vì Thánh Vương bệ hạ cầu thú Mộ phủ tiểu tước gia, Mộ Khinh Ca!"
"Chúng ta đến đây, vì Thánh Vương bệ hạ cầu thú Mộ phủ tiểu tước gia, Mộ Khinh Ca!"
Thanh âm, truyền vào trong Mộ phủ.
Mộ Hùng lảo đảo, xém tí thì kích động đến văng tục.
Trận thế này quá hợp gu Mộ gia! Có được không!
"Tiểu tước gia, này..."
"Tiểu tước gia!"
Ấu Hà và Hoa Nguyệt kích động nói không nên lời, chỉ có thể nhìn về phía Mộ Khinh Ca vẫn luôn ngửa đầu nhìn trời.
Ngoài Trì Vân uyển, nhóm Long Nha Vệ kích động dị thường.
Chỉ có Mặc Dương, cô độc đứng dưới mái hiên, yên lặng nhìn chăm chú phương hướng Trì Vân uyển.
"Tiểu Ca nhi --!" Một thanh âm trầm thấp quen thuộc, đột ngột mà đến. Phảng phất toàn bộ Lâm Xuyên đều quanh quẩn tiếng nói Tư Mạch.
Sự thật, cũng là thế!
Mộ Khinh Ca nhìn lên bầu trời hư ảo ra thân ảnh Tư Mạch, toàn bộ người Lâm Xuyên đều thấy được.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tự suy đoán.
Không ai nghĩ tới, ở Lạc Đô Tần quốc đang tiến hành một màn cầu hôn chấn động và khí phách từ trước tới nay!
Tiếng khẽ gọi quen thuộc, khiến đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca ngưng lại.
Nàng nhìn về phía bầu trời, Tư Mạch lớn vô cùng. Tuy chỉ có nửa người trên, nhưng lại có thể rõ ràng nhìn rõ từng nét mặt biểu lộ.
Hắn cao quý cô lãnh, đôi mắt hổ phách mang theo xa cách, hôm nay chỉ có ôn nhu quyện nhu tình, và cưng chiều vô tận. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, đôi mắt chỉ chiếu ảnh ngược bóng dáng nàng.
"Ta đã đến, Tiểu Ca nhi. Mạch, hôm nay chỉ vì một sự kiện, cầu thú Mộ Khinh Ca nàng làm thê tử của ta. Vĩnh sinh vĩnh thế, không rời không bỏ. Hoàng tuyền bích lạc, cửu thiên vân ngoại, bất hối tương tùy. Tiểu Ca nhi, nàng nguyện làm thê tử của ta không?"
Dứt lời, ảo ảnh Tư Mạch thu nhỏ lại. Tư Mạch chân chính mặc bộ bạch y, không dính bụi trần, đứng sừng sững giữa trung tâm vòng tròn.
Hắn vươn tay tới Mộ Khinh Ca dưới mặt đất, chờ nàng quyết định.
Mộ Khinh Ca nhẹ cong môi, thân thể nàng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, như lông vũ theo gió bay lên, hướng về phía không trung.
Hồng y phiêu dật, vạt áo lay động, đỏ tươi như hỏa, chói mắt như dương.
Gương mặt tuyệt mỹ, đẹp đến kinh tâm động phách, tinh xảo vô song. Nàng mang theo nụ cười nhạt, bay đến trước mặt Tư Mạch. Tay nàng không tự giác đặt lên lòng bàn tay hắn.
Hai tay nắm lại, Tư Mạch mỉm cười chờ đáp án của nàng.
Mộ Khinh Ca ngưng mắt nhìn hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Được." Một chữ gọn gàng lưu loát, từ miệng nàng nói ra.
Gương mặt Tư Mạch lập tức nở rộ nụ cười hòa tan băng sơn, dùng sức kéo Mộ Khinh Ca vào lòng, gắt gao ôm nhau.
Vành tai tóc mai chạm nhau, thanh âm hắn trầm thấp mê người: "Tiểu Ca nhi hôm nay, thật là đẹp!"
...
Ba tháng sau, Mộ Khinh Ca dẫn theo Long Nha Vệ, và Ấu Hà Hoa Nguyệt đi tới Cổ Vu quốc.
Trong hoàng cung, Khương Ly nhìn Mộ Khinh Ca mặc nữ trang, chậc chậc ra tiếng.
Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn nàng, hỏi: "Có chuyện nói thẳng, hà tất âm dương quái khí?"
Khương Ly nhoáng cái tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, cười tủm tỉm: "Cảm giác được cầu hôn thế nào?"
"Cảm giác..." Mộ Khinh Ca ngước mắt, hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó. Không khỏi lộ ra nụ cười, dưới ánh mắt khinh bỉ của Khương Ly, thản nhiên nói: "Không tồi!"
"Ài! Ngay cả ngươi cũng gả đi rồi. Vì sao ta xinh đẹp như vầy, vẫn phải cô đơn chiếc bóng?" Khương Ly cảm thán vô hạn.
"Người thích ngươi, ngươi lại chướng mắt đó thôi." Mộ Khinh Ca cười nói. Nàng ám chỉ Hoàng Phủ Hoán.
Khương Ly khinh thường bĩu môi, xinh đẹp mị hoặc cuốn lấy sợi tóc mình: "Người thích bổn nữ hoàng nhiều lắm, chẳng lẽ đều phải thu hết vào hậu cung ta? Ha ha ha ha ha...!"
Mộ Khinh Ca cạn lời lắc đầu.
Tính cách Khương Ly đúng là không biết phải nam tử thế nào mới được lòng nàng!
"Xây xong thuyền chưa?" Mộ Khinh Ca quay về chính đề.
Nàng muốn ra khơi từ Cổ Vu quốc, thông qua Khổ Hải đi tới Trung Cổ Giới, đương nhiên là phải xây thuyền. Lúc trước tạm biệt Khương Ly ở Thiên Đô, hai người cũng đã thảo luận kỹ càng tỉ mỉ chuyện này.
Nhắc tới chuyện xây thuyền, Khương Ly cũng thu lại biểu cảm vui đùa. Gật đầu nói: "Sau khi trở về ta đã an bài, ta lật xem rất nhiều sách cổ lưu truyền đến nay, rồi căn cứ theo ngươi nói, hạ lệnh thợ thủ công đi làm. Trên cơ bản đã sắp hoàn công. Lát nữa ngươi có thể đi xem. Chỉ là phòng ngự thì sao giờ? Khổ Hải ác liệt, không phải chúng ta có thể tưởng tượng, còn có yêu thú trong Khổ Hải..."
"Cái này hiện tại không cần lo lắng." Mộ Khinh Ca tự tin tràn đầy nói.
Nàng nói cho Tư Mạch mình chuẩn bị đi Trung Cổ Giới. Người kia cư nhiên không có tí lưu luyến nào, chỉ cho nàng một vật, bảo nàng lúc lên thuyền rời đi thì đặt vào bánh lái.
"Ngươi nghĩ ra cách rồi?" Khương Ly sáng mắt.
Mọ Khinh Ca híp mắt: "Chàng ấy cho ta một đồ vật, nghe nói có tính phòng ngự nhất định, có thể giải quyết phiền toái ở Khổ Hải."
"Chú ý suy xét đến độc thân ta đây bị tổn thương." Khương Ly bị vẻ mặt hạnh phúc của Mộ Khinh Ca kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đau mắt.
Mộ Khinh Ca lại ném ánh mắt 'là do ngươi muốn hỏi'.
Khương Ly hộc máu! Tâm mệt nghĩ: 'Được rồi! Là mình tự tìm!'
"Khổ Hải rất lớn, một số người cả đời không ra được, trái lại bị lạc trong Khổ Hải. Ngươi có nắm chắc không?" Khương Ly lo lắng nói.
Mộ Khinh Ca há miệng, như muốn giải thích.
Nhưng nghĩ đến câu nói lúc nãy của Khương Ly, nàng lại nghẹn xuống.
"Ngươi muốn nói gì? Dài dòng chậm chạp vậy." Khương Ly bất mãn nhíu mày.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, là ngươi bảo ta nói. Chàng ấy có nói là, đồ vật kia có thể xác định phương hướng."
Khương Ly co rút khóe miệng! Rất muốn rống to trở về: 'Có nam nhân thì ghê gớm lắm à!'
Cuối cùng, vẫn nuốt xuống miếng cẩu lương này.
"Khi nào có thể xuất phát?" Mộ Khinh Ca đứng dậy hỏi.
"Nửa tháng sau." Khương Ly bĩu môi nói.
Mộ Khinh Ca nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, than nhẹ: "Nửa tháng!"