Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Khinh... Khinh Ca!" Thanh âm đột nhiên tới mang theo tia không xác định, nhưng càng có nhiều kinh hỉ.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc kích động vượt qua đám người, chạy chậm tới chỗ mình.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương, chỉ là còn chưa kịp chờ nàng cất bước đi đến, đã có một tiếng nói lạnh lùng chen vào.
"Đứng lại!"
Thanh âm vừa nói ra, đầu tiên là Tiết Quỳnh vẫn luôn nở nụ cười đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca cứng mặt lại, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhìn về phía người trong gia tộc mình.
Mộ Liên Dung nghe xong, đứng tại chỗ. Tiến không được mà lùi cũng không xong, có chút lúng túng.
Mộ Khinh Ca khẽ nâng mắt, thấy được người vừa mở miệng kia.
Đây là một phụ nhân, tuổi chừng năm mươi. Đoan trang đại khí, mang theo sự ung dung của nhà giàu có. Chỉ là giữa mi tâm mang theo mấy phần nghiêm khắc. Không chỉ có thế, vừa rồi bà ta hô lên hai chữ kia còn tràn đầy khinh bỉ và ghét bỏ.
"Liên Dung, nàng chạy chậm chút, cẩn thận thân thể." Lúc này, thanh âm Tiết Kiều chen vào. Hắn bước nhanh ra từ đám đông, đỡ lấy tay đang run của Mộ Liên Dung. Dùng lưng mình chặn đi ánh mắt hùng hổ của phu nhân kia.
Tiết Kiều lặng lẽ an ủi, khiến trong mắt Mộ Liên Dung cảm động. Nhưng khi chuyển mắt đối mặt Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca lại đọc ra được quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Có nhớ, có vui, cũng có khổ sở.
Khổ sở?
Mộ Khinh Ca nhíu mắt lại, chuyển mắt nhìn Tiết Quỳnh, nhướng mày hỏi: "Tiết tướng, đây là ý gì? Ta được mời đến Tiết phủ ngài, là vì tới thăm hỏi cô cô và dượng ta. Hiện tại bây giờ lại chỉ có thể đứng đây thôi à?"
Sắc mặt Tiết Quỳnh nhanh chóng hiện lên một tia xấu hổ. Hắn đang muốn giải thích, vị lão phụ kia đã giành mở miệng trước: "Nếu Mộ Liên Dung đã gả vào Tiết gia ta, thành con dâu của Tiết gia, vậy phải tuân theo quy củ Tiết gia. Trưởng bối ở đây, lại không biết lễ nghi lao ra, chính là không hiểu quy củ."
Bà ta căn bản không có tu vi gì. Nhưng khí thế toàn thân lại hết sức sắc bén cường đại. Xem ra là một nhân vật đã cầm quyền nhiều năm.
Bà ta vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Liên Dung đã tái nhợt đi. Rũ mắt xuống, không biết nên nhìn chỗ nào.
Dáng vẻ ẩn nhẫn của nàng, khiến trong đôi mắt khó chịu của Tiết Kiều lộ ra tia đau lòng.
Cũng khiến Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Cô cô của nàng, là trưởng tiểu thư của Tần quốc Mộ phủ. Là nữ tướng quân khí phách của Tần quốc, từ khi nào đã biến thành một tiểu tức phụ chỉ biết nhẫn nhịn?
"Mẫu thân!" Tiết Kiều không nhịn được mở miệng.
"Ngươi câm miệng!" Tiết phu nhân phóng con mắt sắc lẻm, bá đạo đánh gãy lời Tiết Kiều.
"Phu quân..." Mộ Liên Dung nắm chặt lấy tay áo Tiết Kiều, nhẹ lắc đầu với hắn. Nàng muốn hắn đừng vì mình mà chống đối cha mẹ, cũng không mong nháo chuyện lớn thêm.
Nếu không đụng phải thì thôi, hiện tại còn làm trò bắt nạt cô cô trước mặt nàng, coi nàng là vật trang trí à?
Còn Tiết Kiều kia nữa, lúc ấy đã phát lời thề muốn cô cô đâu? Sao vừa về gia tộc, đã biết thành chim cút không dám phát giận?
Mộ Khinh Ca lạnh mặt, nở nụ cười ý vị không rõ với Tiết Quỳnh: "Tiết tướng, vị này là..." Ánh mắt nhẹ nhàng dời đến Tiết phu nhân.
Tiết Kiều nói, thật ra đã khiến nàng đoán được thân phận lão phụ.
Nhưng, nàng biết rõ còn cố hỏi.
Tiết Quỳnh giật giật khóe miệng, rũ mi đáp: "Là mẫu thân ta. Chủ mẫu hiện giờ của Tiết gia."
"Thì ra là Tiết phu nhân." Nụ cười Mộ Khinh Ca có thêm phần trêu tức, khinh phiêu phiêu nói: "Ở Tiết gia, gia chủ còn chưa mở miệng, chủ mẫu đã lớn tiếng dọa người, cũng khiến ta mở mang kiến thức."
Lão thái bà Tiết gia này dám nói cô cô mình không quy củ, vậy nàng lấy quy củ đánh mặt bà ta!
Tiết gia các ngươi không phải quy củ rất lớn sao?
Nam chủ nhân còn chưa mở miệng, một nữ chủ tử chỉ chăm lo nội viện như ngươi cũng bắt đầu dạy bảo người trước mặt khách nhân?
Sắc mặt Tiết Quỳnh biến đổi, nháy mắt xuất hiện cảm giác 'sắp gặp chuyện không may'.
Quả nhiên, tiếng nói Mộ Khinh Ca vừa dứt, thanh âm Tiết phu nhân đột nhiên bén lên: "Ngươi cư nhiên nói ta không quy củ? Nhìn thấy trưởng bối còn không hành lễ, hừ, Tần quốc Mộ gia dạy ra vãn bối không có giáo dưỡng vậy sao?"
"Câm miệng!" Đương gia Tiết gia, phụ thân của Tiết Quỳnh và Tiết Kiều rốt cuộc mở miệng.
Hắn ngăn lại, dĩ nhiên là vị phu nhân chính thất của hắn.
"Lão gia, ông rống ta? Chẳng lẽ ta nói sai sao?" Tiết phu nhân bất mãn nói.
Theo bà ta hiểu, vô luận Mộ Khinh Ca được truyền ra ngoài có bao nhiêu lợi hại, tới Tiết gia chính là khách nhân. Khách nhân, thì phải có dáng vẻ của khách nhân.
Hơn nữa, nàng là vãn bối của Mộ Liên Dung, Mộ Liên Dung lại là con dâu bà ta. Mộ Khinh Ca hẳn phải nên tôn trọng bà ta, và toàn bộ Tiết gia mới đúng.
Huống hồ, bà ta ngăn cản hành vi vừa rồi của Mộ Liên Dung, cảm thấy chẳng có gì sai.
Mộ Liên Dung nếu là con dâu Tiết gia, thì phải bỏ gia tộc mình xuống. Muốn ôn chuyện không thành vấn đề, nhưng cũng phải biết điều. Đầu tiên thỉnh an bà ta trước rồi xin chỉ thị cho gặp người nhà, được đương gia chủ mẫu là bà cho phép thì mới có thể đi gặp Mộ Khinh Ca.
Đây, chính là quy củ!
Là nội tình truyền thừa từ gia tộc giàu có!
"Lui ra, nơi này có phần cho một nữ nhân như bà nói chuyện sao?" Tiết lão gia quở trách Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân vẫn luôn phụ trách nội viện, không hiểu đại thế thiên hạ, về tình có thể tha thứ. Nhưng hắn là tộc trưởng Tiết gia, lại không thể không hiểu!
Mộ Khinh Ca uy danh hiển hách ở tam đẳng quốc, lần này lại danh dương thiên hạ ở hội Lâm Xuyên.
Dù là nhi tử mình kiêu ngạo nhất, Tiết Quỳnh cũng khen Mộ Khinh Ca không ngớt. Chủ yếu là, Mộ Khinh Ca lợi hại thì thôi, lại còn có được một đám thân vệ thực lực cường đại đủ để quét ngang bất kỳ thân vệ nhị đẳng quốc nào. Đã thế nàng còn có quan hệ với Thánh Vương bệ hạ, không ai dám coi thường!
Nếu nàng xác định quan hệ với Thánh Vương bệ hạ, vậy đừng nói là Tiết gia, chính là toàn bộ Lâm Xuyên cũng không ai dám chọc!
Lần này bảo Tiết Quỳnh lấy danh nghĩa thăm người thân, mời Mộ Khinh Ca tới Tiết gia, chính là vì kéo gần quan hệ hai nhà. Tuyệt không thể bởi bản tính phu nhân làm phá hủy.
"Lão gia ông..." Tiết phu nhân khϊếp sợ nhìn Tiết lão gia.
Tiết lão gia nhíu mày lạnh lùng nói: "Còn không lui xuống!"
Nội tâm Tiết phu nhân khó chịu, lại ngại phu quân mà không thể không lui.
Tiết phu nhân hùng hổ dọa người, biến mất trong đám đông Tiết gia.
Mà Mộ Khinh Ca chỉ cười lạnh nhìn về phía Tiết lão gia.
Ông già này đánh chủ ý gì trong lòng, nàng sao mà không hiểu? Nếu không, cũng sẽ không đáp ứng đi cùng Tiết Quỳnh về đây.
Ngăn cản mâu thuẫn trở nên gay gắt, Tiết lão gia mới cười ôn hòa, nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia đường xa mà đến, nói vậy chắc là mệt mỏi rồi. Không bằng nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta sẽ đón gió tẩy trần cho Tiểu tước gia."
Nói xong, cũng không cho Mộ Khinh Ca cơ hội mở miệng, nhìn phu thê Tiết Kiều, cười nói: "Lão Thất, con và con dâu dẫn Mộ tiểu tước gia đi Thính Đào Các nghỉ ngơi đi."
Tiết Kiều sửng sốt nhìn phụ thân, không hiểu rõ, nhưng vẫn gật đầu.
Tiết Kiều này tuy có thiên phú tu luyện, nhưng đối nhân xử thế thì như khúc gỗ.
Hắn không hiểu dụng ý sắp xếp của Tiết lão gia, chỉ là dựa theo phân phó tiếp đãi Mộ Khinh Ca.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca cong lên nụ cười như có như không, cũng không từ chối Tiết gia an bài, mà là biết nghe lời rời đi theo Tiết Kiều và Mộ Liên Dung.
Nàng vừa đi, Tiết lão gia mới chậm rãi thu liễm tươi cười. Liếc mắt nhìn Tiết Quỳnh, có vài lời là có thể giao lưu bằng ánh mắt.
Nghi thức nghênh đón lại bị phu nhân mình phá hư. Vốn muốn dẫn những con cháu Tiết gia khác, bây giờ cũng bằng không.
"Hừ, đều tan đi. Từng người về viện, đều thu liễm tính tình kiêu căng của mình. Thật cho rằng Tiết gia chúng ta một tay che trời sao?" Tiết lão gia giáo huấn một câu, phất tay áo rời đi. Tiết Quỳnh nhanh chóng đuổi theo.
Hắn vừa đi, một đám đi theo đều là lớp trẻ Tiết gia, không hiểu ra sao nhưng vẫn giải tán.
Bọn họ bị triệu tập đến, nói là phải gặp một vị đại nhân vật.
Nhưng đại nhân vật còn chưa giới thiệu, đã vội kết thúc. Có thể nói, ấn tượng duy nhất của bọn họ với Mộ Khinh Ca chỉ có, đây là một nữ tử tuyệt sắc hiếm gặp.
Nàng đẹp, dù là mỹ nhân được công nhận đệ nhất Vũ quốc, vị công chúa Vũ quốc hôn thê của đích trưởng huynh Tiết Phàm so với nàng cũng bị ảm đạm thất sắc, tầm thường khó tả.
...