Edit: Diệp Lưu Nhiên
Vòng xoáy trên tấm bia đá màu đen tựa như một cánh cửa, mở ra đồ vật thần bí.
Nhưng Mộ Khinh Ca hoàn toàn không có cách nào lấy nó ra.
Chỉ cần hơi tiếp cận, nàng sẽ bị vật chất màu đen gây thương tích, linh lực sẽ bị cắn nuốt.
'Làm sao bây giờ?'
Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm tấm bia đá, hàng lông mày nhíu lại.
Nếu đã tìm được đồ vật Tư Mạch muốn, bất kể thế nào nàng cũng phải nghĩ cách mang ra.
"Ta không thể chạm, vậy dùng môi giới thì sao?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Đột nhiên, nội tâm nàng hung ác: "Dứt khoát thu tất cả vào không gian đi!"
Đây là biện pháp mạo hiểm, bởi vì nàng không biết sau khi vật chất màu đen vào không gian sẽ dẫn tới điều gì. Nhưng, nàng vẫn làm vậy.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, thả Nguyên Nguyên ra.
"Mẫu thân lão đại, có gì phân phó?" Nguyên Nguyên vừa xuất hiện, đánh nhẹ Mộ Khinh Ca một cái.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca co rút, nói: "Ngươi đi ra ngoài, bảo mấy người Mặc Dương thối lui chút."
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Cẳng chân Nguyên Nguyên làm động tác đứng nghiêm, nhanh như chớp biến mất trước mắt Mộ Khinh Ca.
Rất nhanh, Nguyên Nguyên đã trở về, nói với Mộ Khinh Ca: "Mẫu thân lão đại, bọn họ đã lui ra."
Mộ Khinh Ca gật đầu, thu hồi Nguyên Nguyên.
Lại câu thông với Manh Manh: 'Vừa rồi vì sao liên hệ giữa chúng ta bị chặt đứt?'
'Hẳn là chủ nhân tiến vào một không gian khác, không gian kia có năng lực ngăn cách.' Manh Manh nhanh chóng đưa ra đáp án.
Không dây dưa nhiều vào vấn đề này, Mộ Khinh Ca nói cho Manh Manh mình muốn thu đồ vật vào không gian, sau đó bắt đầu điên cuồng thu hết tảng đá lớn lớn nhỏ nhỏ.
Mà trong không gian, Manh Manh ngửa đầu nhìn những hòn đá không ngừng từ trên trời rơi xuống, quả thực sợ ngây người: "Chủ nhân quá độc ác! Quả thực chính là nhạn qua bạt mao (*)! Không! Đây là nhổ hết lông nhạn!"
(*) Nhạn qua bạt mao (雁過拔毛): có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua. Chỉ hạng người võ nghệ siêu quần, rồi chỉ hạng người cơ hội, tham lam.
Chửi rồi oán, Manh Manh vẫn kịp phản ứng, nhanh chóng soạn lại tảng đá bị Mộ Khinh Ca ném vào không gian.
Mấy ngàn tảng đá bị Mộ Khinh Ca thu tất.
Truyền Công Hải chỉ còn lại cát trắng, và dấu vết từng đặt tảng đá vào.
"Kế tiếp, chỉ còn lại ngươi!" Hoàn thành bên ngoài, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn tấm bia đá màu đen.
Tấm bia đá màu đen mất đi cung linh, toàn thân chấn động, một cỗ hơi thở thô bạo cường đại đến hủy thiên diệt địa trào ra từ bia đá.
Mộ Khinh Ca đột nhiên co rụt mắt lại, mở lối vào không gian, chuẩn bị thu tấm bia đá.
Nhưng còn không đợi nàng có động tác gì, khí tức Tư Mạch từ cung linh đã khiến cho tấm bia đá tự động nhảy vào không gian Mộ Khinh Ca.
Hình ảnh chui đầu vô lưới này khiến Mộ Khinh Ca xem đến giựt mi mắt, nhanh chóng đóng cửa không gian lại.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca cảm thấy trong không gian mình truyền đến tiếng chấn động kịch liệt.
Thanh âm hoảng sợ của Manh Manh truyền đến: 'Chủ nhân, ngài kéo thứ gì vào thế!'
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, nội tâm nghĩ chẳng lẽ không gian xảy ra chuyện?
Chỉ là còn chưa chờ nàng hiểu rõ, nàng đã cảm thấy mặt đất run rẩy kịch liệt, giống như động đất.
Từng tia vết rách xuất hiện trong mắt nàng, mặt đất xẻ ra dưới chân nàng.
...
"Hơi thở biến mất!" Ngoài di tích Thượng Cổ, tay Tư Mạch cầm cung linh, hơi chau mày.
Hắn nhắm mắt suy tính trong lòng, bỗng mở mắt phát ra tia tinh quang. Lập tức, hắn biến mất tại chỗ.
Trong di tích Thượng Cổ, toàn bộ mặt đất không ngừng lắc lư, Mộ Khinh Ca chạy nhanh lao ra, nội tâm nghĩ: 'Chẳng lẽ ta mang đồ vật kia, mới khiến cho phản ứng lớn như vậy?'
Giờ phút này, đương nhiên nàng sẽ không có đáp án.
Mộ Khinh Ca vừa ra, đã thấy được mấy người Mặc Dương nôn nóng chờ đợi.
Nhìn thấy nàng không sao, trong lòng bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng vây quanh.
"Tiểu tước gia!"
"Tiểu tước gia!"
"Tiểu tước gia!"
Bị Long Nha Vệ vây quanh bên trong, Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, phân phó: "Rời đi nơi này trước rồi nói sau."
Bọn họ đi tới lối vào mê cung, nhưng tới rồi lại phát hiện mặt đất nứt ra. Nơi bị sập không chỉ có mỗi Truyền Công Hải, mà là toàn bộ di tích Thượng Cổ.
'Tại sao lại vậy? Ta chỉ cầm đi mấy hòn đá thôi mà!' Mộ Khinh Ca hoảng hốt.
Khụ khụ, Mộ tiểu tước gia, ngài đâu chỉ cầm đi mấy hòn? Là mấy ngàn tảng đấy!"
"Ra ngoài trước rồi nói." Mộ Khinh Ca mím môi, dẫn đầu chạy vào mê cung.
Tốt nhất là bọn họ có thể trở về theo đường cũ, rời khỏi di tích Thượng Cổ.
Đúng rồi, còn có những người khác!
Bọn họ có thể bình yên thoát thân?
Tám người trong mê cung, nhanh chân chạy như điên, Tinh Thủy Bộ vừa học được vừa lúc phát huy công dụng tuyệt đối! Bộ pháp này không cần tiêu hao linh lực, dựa vào thể lực và bộ pháp, quả thực chính là thần khí chạy trốn!
Đương nhiên, dùng cho ám sát cũng rất tốt!
Mộ Khinh Ca dẫn theo Long Nha Vệ, dựa theo trí nhớ chạy vội trong mê cung. Nhưng mặt đất chấn động khiến cho một số bức tường trong mê cung bị đổ sập xuống, đường bộ bị hủy dẫn đến bọn họ không thể trở về theo đường cũ. Chỉ có thể thuận theo con đường, chạy dựa theo cảm giác.
Đột nhiên, trước mặt đụng phải một đám người.
Mộ Khinh Ca dừng lại, đối phương cũng dừng lại.
"Mộ Khinh Ca!"
"Khương Ly!"
Bỗng nhiên gặp nhau, hai người đều bất ngờ.
Đáng tiếc, giờ phút này không phải lúc ôn chuyện. Hai người chỉ nhìn nhau rồi dung hợp hai đội lại bắt đầu chạy tới hướng khác.
"Sao lại thế này? Di tích Thượng Cổ sao lại đột nhiên sụp xuống?" Khương Ly vừa chạy vừa hỏi.
Mộ Khinh Ca mím chặt môi, không có trả lời.
Thực tế là, nàng hơi chột dạ.
Thấy nàng không đáp, đôi mắt màu vàng nhìn về phía nàng, suy đoán: "Không phải ngươi động vào thứ gì rồi đó chứ?"
Mộ Khinh Ca đang định đáp đùa nàng, nói đúng rồi.
Nhưng lời còn chưa nói ra, không trung đã truyền đến tiếng nổ vụn. Toàn bộ mặt đất càng chấn động kịch liệt hơn, từng tảng di tích đổ sụp xuống.
Còn không chạy nữa, bọn họ sẽ bị chôn vùi ở đây.
"Di tích sập, mọi người nhanh chóng theo lối ra!" Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên thanh âm Tư Mạch.
Mộ Khinh Ca phản ứng đầu tiên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Quả nhiên thấy một vòng xoáy cực lớn trên bầu trời bể nát, bên trong hình như có hắc động.
Căn bản không nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca nói với Khương Ly: "Đi!" Sau đó, nàng nhảy người lên, bật từ mặt đất phóng tới vòng xoáy.
Thân ảnh của nàng đặc biệt rõ ràng trên bầu trời.
Hồng y tươi sáng như ngọn lửa bắn vào lốc xoáy, khiến cho mọi người ở các nơi trong di tích đều thấy được.
Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ, cùng đuổi theo Mộ Khinh Ca.
Khương Ly cũng cắn răng, mang theo người Cổ Vu quốc nhắm tới vòng xoáy trên bầu trời.
Ngay sau đó người trong di tích đều lục tục nhảy vào vòng xoáy. Ai cũng không nghĩ tới, thật vất vả tiến vào di tích Thượng Cổ. Vừa mới bắt đầu thám hiểm đã phải chạy trốn chật vật như vậy.
Bất ngờ tới quá đột nhiên, quả thực khiến người ta không kịp đề phòng.
Mộ Khinh Ca nhảy vào vòng xoáy đầu tiên, chỉ cảm thấy lập tức ngã xuống từ không trung.
Còn chưa kịp ổn định thân hình, đã có một bàn tay lớn ôm lấy hông nàng, kéo nàng vào lòng ngực ấm áp.
Mùi thơm lạ lùng quen thuộc, bạch y quen thuộc khiến biểu cảm Mộ Khinh Ca buông lỏng, thuận thế dựa vào ngực nam nhân.
Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca, cẩn thận bảo hộ nàng trong ngực, chậm rãi rớt xuống.
Bộ dáng không coi ai ra gì kia, khiến cẩu độc thân Cô Nhai bị một vạn điểm tổn thương.
Trong mắt Tư Mạch chỉ có Mộ Khinh Ca, sau khi đón được Mộ Khinh Ca thì mặc kệ người tới sau. Cô Nhai vốn định không muốn quản, nhưng tưởng tượng đến lối ra do chủ tử vội vã tạo. Sợ ngoài ý muốn sẽ hỏng mất, nghênh đón những người này sẽ là vô số khe hở không gian cắn nuốt, hắn đành động lòng trắc ẩn.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là, bên trong có không ít người quan hệ tới Mộ Khinh Ca.
Vạn nhất bọn họ chết ở đó, Mộ Khinh Ca lại đẩy trách nhiệm cho hắn, hắn đi tìm ai khóc đây?
Cô Nhai gánh đủ ủy khuất, đành phải nhận mệnh canh giữ ở lối ra. Đón những thân thể không khống chếđược rơi xuống, đưa bọn họ tới nơi an toàn.