Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 618: Kinh thư tàn quyển, đồ vật của Tư Mạch (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Khóe miệng Mộ Khinh Ca hơi cong, vung tay lên, ba món binh khí biến mất trước mắt mọi người.

"Đi thôi, hy vọng gian phòng tiếp theo sẽ có Thần khí." Tâm trạng Mộ Khinh Ca rất tốt cất bước đi thẳng.

Sau khi bọn họ tiến vào gian phòng thứ tám, nhóm Mặc Dương không nhịn được hít ngược một hơi. Cảm thán Mộ Khinh Ca tiên đoán như thần.

Gian phòng thứ tám, chỉ có một cái bệ.

Trên bệ khắc hai chữ 'Thần khí'.

Nhưng mà trên bệ lại rỗng tuếch.

Thần khí đâu?!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, bước nhanh tới chỗ bệ!

Bệ rất lớn, Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt, giương mắt nhìn.

Phía trên đó không có gì. Đừng nói là Thần khí, hơi thở của Thần khí cũng không lưu lại!

"Bị người nhanh chân đến trước sao?" Mộ Khinh Ca bực đến đấm vào lòng bàn tay.

Sau đó, nàng nghĩ tới Thẩm Bích Thành tiến vào cửa tử trước. Hắn nói qua, mỗi cánh cửa đều thông đến hướng đi tùy cơ, không có quy luật.


Nói không chừng, gian phòng này đã từng có người đến trước, dĩ nhiên sẽ lấy đi Thần khí đặt ở đây.

Kết quả này, khiến Mộ Khinh Ca bực đến cơ hồ muốn hộc máu.

Nhưng tức giận thì có cách nào? Nàng không thể chạy đi lý luận với người đã tìm được Thần khí.

U oán nhìn mặt bệ trống trơn, Mộ Khinh Ca không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, phất tay áo đi tới gian phòng khác.

Đi tới gian phòng thứ chín, Mộ Khinh Ca ngây ngẩn cả người.

Trước mặt nàng xuất hiện, một mê cung!

"Tiểu tước gia, đây..." Mặc Dương cũng bị giật mình, kinh ngạc nói.

Mộ Khinh Ca không nói gì, chỉ nheo mắt suy tư dụng ý mê cung.

Tiến vào di tích, bọn họ đã bị tách ra tiến vào các cánh cửa khác nhau, dĩ nhiên sẽ trải qua các trạm kiểm soát khác nhau. Mê cung này hình như là trạm kiểm soát cuối, vậy có ý nghĩa gì?


'Tình huống di tích Thượng Cổ, Tư Mạch dù chưa tự mình đi vào, nhưng chắc chắn biết một chút thông qua những người đi trước. Nếu muốn tìm đồ vật, nhất định phải lục soát toàn bộ di tích.' Mộ Khinh Ca yên lặng nghĩ.

Đột nhiên, đáy mắt nàng lóe lên tinh quang, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là lối ra? Chỉ cần ra khỏi mê cung là có thể tới khu vực khác của di tích?

Ý tưởng này khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy tính khả năng rất lớn.

Nàng nhẹ vỗ cung linh bên hông, hạ quyết tâm: "Đi vào."

Nói xong, nàng nhấc chân đi vào cửa mê cung. Đám người Mặc Dương cũng gắt gao theo sau.

Trong mê cung hoàn toàn mất đi phương hướng, không có bất kỳ manh mối gì có thể tìm đường ra.

Mộ Khinh Ca hoàn toàn không sốt ruột, tùy ý đi lại trong mê cung, yên lặng ghi nhớ lộ tuyến. Đi đại khái nửa ngày, đám người Mộ Khinh Ca nhìn thấy cửa ra. Nàng do dự một chút, đi ra khỏi cửa.


Vừa ra mê cung, tầm mắt mọi người rộng mở thông suốt.

Một quảng trường cực lớn xuất hiện trước họ. Bên cạnh quảng trường có bậc thang liên tiếp, phía trên bậc thang là tòa đại điện to lớn.

Đứng trên quảng trường, bọn họ thấy hoa mắt. Tựa hồ xuyên qua thời đại không biết tên, thấy mấy vạn người tới đây cầu đạo, luận đạo.

Những bóng người hư ảo đó không ngừng xuyên qua bọn họ, như không thấy họ mà chỉ ngồi làm chuyện của mình.

Mỗi một người, đều bạch y nhẹ nhàng, khí chất xuất trần.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, ảo ảnh theo gió phiêu tán, chỉ để lại một quảng trường và cung điện cô quạnh, cổ xưa cũ nát.

"Nơi này, chắc là kiến trúc chủ thể của di tích Thượng Cổ." Mộ Khinh Ca bỗng nói.

Những cánh cửa trải qua trước đó chính là lối vào, bao gồm đồ vật bên trong hình như cũng chỉ là khảo nghiệm nhập môn.
Chỉ có trải qua khảo nghiệm, xuyên qua mê cung, người tiến vào đây mới xem như có thể học tập tu luyện.

Tư Mạch từng nói, di tích Thượng Cổ là một đạo trường bị vứt bỏ.

Đạo trường, là nơi truyền đạo thụ nghiệp, dĩ nhiên sẽ không có cơ quan bẫy rập gϊếŧ người. Đương nhiên, người có tu vi trước kia và người có tu vi bây giờ khẳng định không giống nhau.

Vì thế, người có tu vi quá thấp, tiến vào nơi này chắc chắn sẽ là nguy cơ sinh tử.

Nhưng đối với người có tu vi như Mộ Khinh Ca, cũng không quá khó khăn.

"Vào xem." Mộ Khinh Ca nói một câu, đi tới phía cung điện.

Đám người Mặc Dương đi theo sau, chú ý động tĩnh xung quanh.

Đại điện đã sớm nát tươm, cũng không có đồ vật gì đáng giá dừng lại.

Duy nhất làm Mộ Khinh Ca có ấn tượng khắc sâu, ở vị trí trên cao chính giữa có treo một chữ, 'Nguyên'.
Vì sao là 'Nguyên', 'Nguyên' đại diện cho ý gì? Vì sao treo ở đây, giống như đạo nghĩa của đạo trường?

Mộ Khinh Ca mang theo nghi hoặc, rời khỏi đại diện, đi tới phía sau.

Nhưng vừa ra đại điện, hai mắt Mộ Khinh Ca đã co rụt lại.

Trước mặt nàng, lại là một mê cung!

Chẳng qua lúc này đây, bên ngoài mê cung có một gốc cây đã khô, phía dưới bày bàn cờ bạch ngọc. Quân cờ đan xen, tựa hồ được đặc biệt bố trí.

Bàn cờ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.

Mộ Khinh Ca trực tiếp đi tới chỗ bàn cờ.

Thế nhưng nàng là kẻ mù cờ. Nghĩ nghĩ, nàng gọi Mặc Dương tới.

Nói thế nào thì, Mặc Dương cũng từng học trong thư viện, chơi cờ với hắn không khó.

Mặc Dương nhìn một lát, trầm tư suy nghĩ.

Nghĩ đến mồ hôi ứa ra, cũng không thể nghĩ ra cách phá giải. Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mất mát nói: "Tiểu tước gia, đây hình như là tàn cục, thuộc hạ không giải được."
Mặc Dương trả lời, khiến Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Đương nhiên nàng không trách cứ Mặc Dương không giải được, mà đang nghĩ nếu đã không giải được, thì còn cách nào có thể phá giải thế cờ huyền bí này.

Mộ Khinh Ca đi tới ván cờ, ánh mắt tập trung nhìn xuống bàn cờ.

Có phải tàn cục hay không, nàng không hiểu, càng không biết cách phá giải.

Nhưng sau khi xem, nàng đột nhiên sáng mắt, khóe miệng nhẹ giương.

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca xoay người rời khỏi bàn cờ, đi tới mê cung. Bước chân nàng tự tin mà thong dong.

Mấy người Mặc Dương sửng sốt, nghi ngờ nhưng vẫn đi theo.

"Tiểu tước gia, ngài đang phá cờ?" Sau khi tiến vào mê cung, Mặc Dương thấy Mộ Khinh Ca thuần thục đi vào mê cung, tò mò hỏi.

"Không có." Mộ Khinh Ca thản nhiên trả lời.

Ách!

Cả người Mặc Dương cứng đờ, kinh ngạc nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Ta không chơi cờ, đương nhiên không phá được tàn cục thiên cổ. Thực tế ta căn bản không coi nó là cờ, chỉ coi những quân cờ đen trắng đó là đường chết và đường sống trong mê cung."

Được Mộ Khinh Ca chỉ điểm, Mặc Dương ngộ đạo.

Hắn thất thanh nói: "Kia căn bản không phải tàn cục, mà là bản đồ mê cung!"

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu: "Ta sẽ không chơi cờ, cho nên không bị mê hoặc. Ngươi hiểu cờ, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là nghĩ cách phá giải, trái lại bị kéo vào, không để ý đến biểu tượng trực quan. Người bày ra ván cờ, xem ra là muốn khảo nghiệm năng lực chuyển hướng tư duy."

Cái gì gọi là năng lực chuyển hướng tư duy, bảo bảo tỏ vẻ không hiểu.

Mộ Khinh Ca cũng không giải thích kỹ càng, chỉ nói: "Nếu là người nhìn cờ, vẫn luôn để tâm đến chuyện vụn vặt nghĩ cách làm sao phá cờ, vậy cả đời đều không thể nhìn được lộ tuyến trên đó, cũng khó thoát khỏi mê cung. Đổi một góc độ khác, đổi một tư duy khác đối đãi với một sự kiện, có lẽ là có thể có được đáp án."
Nhóm Long Nha Vệ nghe cái hiểu cái không, tuy trong miệng Tiểu tước gia có mấy từ khiến họ thấy lạ, cảm thấy không hiểu.

Nhưng, cũng hiểu một đạo lý.

Sau này gặp phải chuyện gì, nếu đường này không thông, thì phải đổi một đường khác thử xem. Có lẽ sẽ thông!

Có ván cờ chỉ đường, Mộ Khinh Ca dẫn theo Long Nha Vệ dễ dàng ra khỏi mê cung, xuất hiện ở một nơi giống như sân huấn luyện.

Cái này làm cho Mộ Khinh Ca hơi thất vọng.

Nàng không phải tới ngắm cảnh, là tới tầm bảo. Có thể cho nàng đi tới chỗ nào tương đối giá trị không? Ví như nói, kho hàng nha! Phòng tối nha! Tàng Bảo Các nha! Võ kỹ quán nha! Đủ loại địa phương?

Một sân huấn luyện, có thể có bảo bối gì?

Nhanh chóng đi dạo một vòng, Mộ Khinh Ca quả nhiên thất vọng mà về.

Cung linh treo bên hông nàng vẫn chưa phản ứng gì. Vậy chỉ có thể nói, đồ vật Tư Mạch muốn không có ở đây.
Ngẫm lại cũng phải, đồ vật Tư Mạch thấy trọng yếu, thì ai dám để nó ở sân huấn luyện?

Nhưng mà nàng cũng không vội vã rời đi.

Có kinh nghiệm ván cờ lúc nãy, nàng ở lối vào mê cung cẩn thận tìm kiếm manh mối.