Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 616: Thu bảo bối mỏi tay (4)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nàng vừa động, nhóm nữ quan Cổ Vu quốc cũng di chuyển theo.

Mặc Dương cũng mang theo Long Nha Vệ, vọt tới cửa lớn.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng thế, Thẩm Bích Thành và Hoàng Phủ Hoán cũng thế. Sáu mươi tư người, một đám học theo phương pháp Mộ Khinh Ca dựa theo linh lực mở đường. Bằng vào tốc độ nhanh nhất vọt tới cửa lớn, tiến vào thông qua khe hở.

Hàng ngàn hàng vạn binh lính bị chọc giận bởi hành vi của họ, hợp thành một hung thú vô cùng khổng lồ. Cánh tay cự thú hung hăng đập tới cửa lớn.

Khi cánh tay dài đập xuống, một người cuối cùng cũng lách được vào khe hở.

Cánh tay dài dừng trước cửa lớn, lại biến thành cát vàng rơi xuống.

Hung thú thật lớn không cam lòng nổi giận gầm lên, tán loạn thành cát, theo khe hở sàn nhà mà biến mất.


Đúng là so xem ai nhanh hơn!

Người tiến vào cửa lớn đều lòng còn sợ hãi.

Đặc biệt là người tiến vào cuối cùng ấy, lúc đó cánh tay hung thú chỉ cách hắn có một chút. Nháy mắt kia, hắn thật sự cảm nhận được sinh tử gần kề.

Người tiến vào đều thoáng ổn định tinh thần, theo bản năng họ tìm kiếm Mộ Khinh Ca đi vào đầu tiên.

Nàng một thân hồng y, cực kỳ bắt mắt.

Giờ phút này đang chắp tay sau lưng, đứng ở phía trước.

Vị trí trước nàng là một tòa cung điện. Cung điện trống rỗng không có vật gì, chỉ có tám cánh cửa kỳ quái.

Trên tám cánh cửa, có khắc chữ riêng.

Theo thứ tự là 'sinh tử sinh tử sinh tử sinh tử'!

"Sinh Tử Môn luân phiên tồn tại, đây là muốn chúng ta lựa chọn sao?" Triệu Nam Tinh đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca, nói nhỏ.

Hoàng Phủ Hoán cũng đứng dậy, nhìn tám cánh cửa mà nhíu mày: "Trước kia ta từng nghe nhóm tổ tông nhắc qua, tám cánh cửa này đại diện cho kỳ ngộ và nguy hiểm. Lựa chọn thế nào đều dựa vào vận khí. Mọi thứ bên trong đều tùy cơ, cũng không cố định."


"Nhóm lão tổ Thẩm gia ta trái lại đã từng nói qua, lựa chọn cửa sinh hay là cửa tử, thật ra không khác nhau quá nhiều." Thẩm Bích Thành nói xong, dẫn theo người Thẩm gia trực tiếp đi vào một cửa tử.

Bọn họ vừa tiến vào, chữ Tử trên cánh cửa sáng lên.

Cảnh Thiên nói: "Tám cánh cửa, đại diện cho tám tư cách. Xem ra, Thẩm điên kia đã thay chúng ta chọn tốt." Hắn nhìn về phía Hoa Cầm Tâm, hai người đều bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi theo Thẩm Bích Thành đi vào cánh cửa kia.

Khi bọn hắn tiến vào toàn bộ, cửa tử kia đột nhiên khép lại, ngăn cản những người khác đi vào.

"Nếu đã thế, ta cũng lựa chọn một cửa tử." Mộ Khinh Ca phủi nhẹ áo gấm, khoanh tay đi tới một cửa tử khác. Đám người Mặc Dương, đương nhiên cũng theo sát.

Mộ Khinh Ca vừa đi, Khương Ly cũng dẫn người đi vào một cửa tử.


Còn lại cũng chỉ còn một cửa tử, bốn cửa sinh.

Tám người bên Dược Tháp, Mộ Khinh Ca không quen, cho nên không để ý nhiều. Giờ phút này bọn họ cười cười, người lĩnh đội nói những người còn lại: "Dược Tháp chúng ta luyện đan chính là vì cầu sinh, chúng ta đi cửa sinh đi." Dứt lời, hắn dẫn người đi vào một cửa sinh.

Còn lại, là ba cửa sinh, một cửa tử.

Hoàng Phủ Hoán đại diện cho hoàng thất Thánh Nguyên đế quốc, chưa tiến vào. Địch quốc chưa tiến vào, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng chưa tiến vào, Vũ quốc và Nhung quốc cũng chưa tiến vào.

Triệu Nam Tinh nhìn về phía Phượng Vu Phi, ánh mắt hai người giao lưu một chút. Triệu Nam Tinh cười nói: "Chúng ta là tiểu quốc tam đẳng, chọn cửa sinh là tốt nhất." Nói xong, hắn đi một cửa sinh.

Còn lại, Địch quốc chọn cửa tử. Hoàng Phủ Hoán và đội ngũ Vũ quốc Nhung quốc, mỗi bên tiến vào một cửa sinh.
Phía sau cửa là lối vào rất hẹp.

Âm u ẩm ướt.

Mặc Dương dẫn theo ba người đi phía trước, bốn người bọc hậu, bảo vệ Mộ Khinh Ca chặt chẽ ở bên trong.

Lối vào rất sâu, không biết thông tới nơi nào.

Đi lâu rồi, cũng chỉ nghe được tiếng bước chân lẫn nhau.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca dừng lại, hơi nhíu mày.

"Có tiếng xích." Nàng nói.

Tiếng xiềng xích?

Mặc Dương và Long Nha Vệ đều cả kinh, thầm nghĩ: 'Chẳng lẽ trong di tích Thượng Cổ còn có vật sống? Nếu đúng là thế, vật này đã sống bao nhiêu năm?'

Mộ Khinh Ca mím môi tự hỏi, một lần nữa cất bước: "Đã có tiếng xích, nói lên đối phương bị trói. Đi qua nhìn xem, mọi người cẩn thận chút."

Đám người Mặc Dương âm thầm gật đầu, đề cao cảnh giác, tiếp tục đi vào trong.

Càng đi, tiếng xiềng xích càng rõ ràng, cùng với thanh âm rõ ràng là mùi tanh hôi.
'Mùi tanh hôi không giống mùi hương còn sót lại, chẳng lẽ thật sự có vật sống?' Mộ Khinh Ca híp mắt.

Lại đi tiếp một lát, tiếng xích phảng phất vang bên tai, mà tầm mắt bọn họ đều thuận theo con đường thay đổi mà trở nên rộng mở thông suốt.

Chỉ là rộng rãi thì rộng rãi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vật kia, ai nấy đều co rụt con ngươi.

"Rống!!!"

Tiếng thú rống thô bạo, gào ra từ yết hầu.

Một quái vật ba đầu bị xiềng xích khóa lại, nằm sấp trên mặt đất. Nó nhỏ giọt nước miếng, không ngừng ăn mòn mặt đất. Đám người Mộ Khinh Ca ngửi được mùi tanh hôi, chính là phát ra từ đây.

Quái vật này thân mình sư tử, nhưng ba cái đầu lại chia thành đầu hổ, đầu sói và đầu báo.

Xiềng xích đều khóa lên ba cái đầu đó.

Tựa hồ ngửi được mùi người sống, ba cái đầu chậm rãi ngẩng lên. Đôi mắt đỏ đậm to như nắm đấm người trưởng thành, tham lam nhìn về phía đám người Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, hạ lệnh: "Gϊếŧ nó!"

Mặc Dương và Long Nha Vệ theo Mộ Khinh Ca hạ lệnh, ánh mắt bỗng chốc hung ác, trực tiếp nhắm tới quái vật.

Quái vật ba đầu bị xiềng xích khống chế, khiến các Long Nha Vệ dễ dàng thi triển cận chiến.

Mộ Khinh Ca không động, chỉ đứng tại chỗ quan sát Long Nha Vệ chiến đấu quái vật.

Đồ ăn ngon miệng trong mắt cư nhiên dám công kích mình. Quái vật ba đầu nổi giận, nó rít gào, đứng dậy giao chiến với Long Nha Vệ.

Sau khi nó đứng lên, Mộ Khinh Ca bỗng nhiên phát hiện, dưới gối nó là thi cốt con người.

Những hài cốt đó chồng chất, hiển nhiên không phải một người.

Trông dáng vẻ, là những người từng đến trước bọn họ, bị quái vật này ăn!

"Rống! Rống rống!!!" Bị bảy tên Long Nha Vệ Tử cảnh công kích, quái vật ba đầu phẫn nộ không thôi.
Hơn nữa Long Nha Vệ công kích cực kỳ quỷ quyệt, góc độ và vị trí đâm tới đều ở đằng sau đầu quái vật bị khóa xích, bị hạn chế cử động.

Nhãn lực tàn nhẫn như vậy, không chỉ có liên quan đến bài huấn luyện của Mộ Khinh Ca, mà có liên quan đến cả kinh nghiệm thực chiến tích lũy thành.

Chỉ chốc lát, quái vật ba đầu đã bị đánh cho hơi thở thoi thóp.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Tốc chiến tốc thắng."

Ánh mắt Mặc Dương ngưng lại, huy binh khí trong tay, trực tiếp chém xuống cái đầu chính giữa. Hai tên Long Nha Vệ khác cũng phối hợp bổ về phía hai đầu trái phải. Bốn người còn lại đều cầm binh khí hung hăng đâm vào vị trí yếu hại như trái tim, yết hầu, bụng của quái thú, xác định một kích chí mạng.

"Ngao!!!" Quái vật ba đầu, biến thành quái vật không đầu.

Ngã rầm xuống đất.
"Dời thi thể nó đi." Mộ Khinh Ca nói.

Bọn Mặc Dương hợp lực chuyển thi thể quái vật sang một bên, lộ ra cửa vào bị ngăn phía sau nó.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng giương lên, bước vào. Đám người Mặc Dương cũng theo sát phía sau.

Vừa vào căn phòng này, đôi mắt Mộ Khinh Ca đã sáng lên!

Kỳ trân dị bảo kim quang lấp lánh, tuy chỉ là mây bay cặn bã nhưng có thể nuôi được mấy dạ dày vương trong nhà, phí ăn uống cũng tiêu pha nhiều lắm!

Đối mặt với núi vàng núi bạc ngọc khí, Mộ Khinh Ca cười toe toét: 'Manh Manh, chuẩn bị thu hàng!'

Nàng phân phó, phất tay, những núi vàng núi bạc đó đều bị nàng thu vào không gian.

Nháy mắt, vốn là vàng bạc ngọc khí chất đầy, đã rỗng tuếch. Mộ Khinh Ca vừa lòng đi vào gian phòng thứ hai, mà đối với chuyện này, nhóm Mặc Dương đã thấy nhiều thành quen.
Gian phòng thứ hai, cư nhiên là một số dược liệu khô héo.

Mặc kệ, cứ thu hết!

Gian phòng thứ ba, là một số thư tịch không biết ghi gì, nhìn qua lịch sử xa xưa!

Thu! Trở về chậm rãi soạn lại.

Gian phòng thứ tư, treo đầy nhuyễn giáp, tài liệu không biết là gì, sờ lên cảm thấy nhẹ nhàng thông khí, mềm mại ấm áp.

Mộ Khinh Ca sáng ngời mắt.

Thu! Thu hết!

Gian phòng thứ năm... Đây là một vườn trái cây, quả tươi trên đó không biết gọi là gì, cư nhiên đều chứa linh lực thuần hậu!

Thu! Sao lại không thu?

Gian phòng thứ sáu, thu!

Gian phòng thứ bảy, thu!

'Chủ nhân, ngài có thể sàng lọc một chút không? Đừng có ném đồng nát sắt vụn vào không gian!' Cuối cùng, Manh Manh không nhịn được lên tiếng kháng nghị.

"Khụ khụ, ta sẽ chú ý." Mộ Khinh Ca cười xấu hổ.

Đi đến gian phòng thứ tám, nơi này rất lớn, nhưng lại không có thứ gì. Trong không gian là ba cây cột đứng thẳng, chính giữa cây cột hình như có vật gì đó.
Mộ Khinh Ca đi tới chỗ cây cột, nhưng chưa đi được mấy bước, nàng đã bị hấp dẫn bởi những bức bích họa trên vách tường...