Edit: Diệp Lưu Nhiên
Sa mạc Du Hồn, là một địa phương từng nhắc trong truyền thuyết rời khỏi Lâm Xuyên. Nghe nói chỉ cần đi qua hết phiến sa mạc này, là có thể tiến vào Trung Cổ Giới.
Nhưng đây không phải con đường Mộ Khinh Ca sẽ chọn rời đi.
Nơi nàng chọn, là Khổ Hải gần với Cổ Vu quốc.
Bởi vì trong ghi chép chỉ ghi rằng từng có hai lần trường hợp thành công từ sa mạc Du Hồn tiến vào Trung Cổ Giới. Mà rời đi từ Khổ Hải, trường hợp đi vào thành công đã có bảy lần.
Tỉ lệ như vậy, khiến nàng không hề do dự mà chọn rời đi từ Khổ Hải.
Đương nhiên, nàng cũng có thể lựa chọn bảo Tư Mạch đưa mình tới Trung Cổ Giới. Nhưng bởi vậy mà nàng thiếu hụt đoạn đường rèn luyện, cũng ngắn lại thời gian nàng tích lũy linh lực.
Huống chi ỷ lại Tư Mạch, cũng không phải cách nàng muốn mạnh mẽ.
Ở trong sa mạc Du Hồn, mọi người im lặng chờ đợi.
Rất nhanh, một ngày một đêm đã yên lặng đi qua.
Khi ánh mặt trời chậm rãi dương lên ngày hôm sau, chiếu xuống vùng đất vàng óng ánh. Phía nơi xa có một tòa kiến trúc màu xám mơ hồ hiển hiện.
Nó giống như di động, vị trí bất định.
"Toàn thể chuẩn bị!" Cô Nhai hô.
Mọi người đều dừng tu luyện, đứng lên.
Bọn họ cũng thấy được hình dáng kiến trúc mơ hồ, đôi mắt đều tràn ngập kinh ngạc cảm thán.
Kiến trúc đó như đột ngột xuất hiện, hư thật bất định, trôi nổi khó nắm giữ.
"Đây là di tích Thượng Cổ sao?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Đột nhiên, một cỗ hấp lực cường đại hút lấy bọn họ, phảng phất như lọt vào mắt gió.
Cũng trong lúc đó, tầm mắt mọi người đều bị cản trở, giống như bị cát vàng bao vây, cuốn bọn họ vứt lên không trung.
Mộ Khinh Ca nghe thấy tiếng kinh hô bên tai mình, cảm nhận được thân thể mình không trọng lượng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, mất đi tri giác.
Đợi khi nàng hồi phục lại tri giác lần nữa, chỉ cảm thấy bản thân mình rơi xuống một nơi râm mát. Khác hoàn toàn với sa mạc Du Hồn nóng rực lúc trước.
Mộ Khinh Ca bật nhảy từ dưới đất, đánh giá xung quanh.
Bạch bạch bạch bạch...
Mấy âm thanh vang lên bên tai nàng. Hắc ám đột nhiên bị nguồn sáng xua đuổi, dần dần hiện lên dáng vẻ trước mặt nàng.
"Nơi này là nơi nào?" Phía sau Mộ Khinh Ca vang lên giọng nói Khương Ly.
Mọi người bò dậy từ dưới đất, chậm rãi tụ lại bên nhau, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Nơi này hình như là một huyệt động cực lớn, lại hình như là một quảng trường.
Dưới mặt đất phô bày đầy phiến đá đen tối, cực kỳ bóng loáng, màu sắc như mực. Những hòn đá đó phát quang, trôi nổi trên không trung, tựa như sao trời.
Sáu mươi tư người đứng ở đây, cư nhiên đều thấy cực kỳ nhỏ bé, có thể nghĩ được quảng trường này lớn bao nhiêu.
"Bên kia có một cánh cửa." Triệu Nam Tinh nhìn cửa vào cao lớn phía trước, nói với Mộ Khinh Ca.
Cánh cửa cực lớn kia khép hờ, trong khe hở có thể nhìn thấy chút dấu vết kiến trúc bên trong.
"Chẳng lẽ nơi này là lối vào di tích Thượng Cổ?" Mộ Khinh Ca suy đoán.
Lúc này, đã có người gấp khó dằn nổi: "Nếu đã tới cửa vào, vậy còn đợi cái gì?" Hắn nói xong, đã vọt tới cửa lớn.
Nhưng khi hắn mới đi được vài bước, trong không gian bỗng vang lên tiếng 'răng rắc'.
Thanh âm này quanh quẩn trong không gian, càng thêm mấy phần quỷ dị.
"Mọi người cẩn thận!" Hoàng Phủ Hoán cẩn thận hô.
Người xúc động kia cũng không dám vọng động nữa.
Tất cả mọi người, đều cẩn thận đánh giá động tĩnh bốn phía.
Đột nhiên, một tiếng kêu 'sàn sạt' truyền đến, vang vọng bên tai mọi người. Thanh âm kia giống như tiếng cát chảy.
"Là thanh âm gì?" Khương Ly dựa gần Mộ Khinh Ca, thấp giọng hỏi.
Nàng vừa dứt lời, mọi người đã nhìn thấy vô số cát mịn màu vàng trào ra từ khe hở phiến đá mặt đất. Giống như có sinh mệnh, không ngừng tràn tới sàn nhà.
Một màn quỷ dị, khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, đều lấy binh khí mình ra.
Có thể tiến vào đều là tinh anh các thế lực, tu vi bọn họ và binh khí đều là thượng thừa. Chỉ là cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị, khiến bọn họ trong lúc nhất thời có cảm giác không nghĩ ra được.
Hoàng Phủ Hoán nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hỏi: "Mộ tiểu tước gia, đây là tình huống nào? Thánh Vương bệ hạ có nói qua với ngươi không?"
Hắn vừa nói lời này, động tác mọi người đều nhất trí nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, đột nhiên có cảm giác mình trở thành người nhà giám khảo. Bọn họ cứ thế xác định Tư Mạch sẽ tiết lộ đề cho nàng?
Đáng tiếc, bọn họ chắc chắn phải thất vọng rồi. Nơi này Tư Mạch cũng chưa từng tới, cho nên sẽ không có khả năng cho nàng gợi ý gì.
"Không có." Mộ Khinh Ca trả lời ngắn gọn.
Nàng không nhìn biểu cảm thất vọng của đa số người, chỉ là tập trung nhìn cát vàng không ngừng tràn ra.
"Không thể tiếp tục ở đây, chúng ta tới cửa lớn trước." Cảnh Thiên nhíu mày hô to, dẫn theo người Cảnh gia vọt tới cửa lớn.
Hắn vừa động, một số người khác cũng bị kéo theo, phóng tới cửa lớn.
Người Thẩm gia cũng muốn đi theo, lại bị Thẩm Bích Thành ngăn lại.
Đồng thời, ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Đội Cảnh Thiên vừa mới lao ra mấy bước. Những cát mịn vàng đó vốn tràn dưới mặt đất, bỗng nhiên như biển sóng dâng lên, đập tới bọn họ.
Công kích không kịp phòng ngừa đánh trúng họ, hung hăng đẩy những người muốn tới cửa lớn trở về.
"Mấy thứ này hình như có ý thức." Đôi mắt Khương Ly co rụt lại, trầm giọng nói.
"Mọi người cẩn thận." Ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng lại, nhắc nhở nói.
Đám người Cảnh Thiên bị vỗ trở về, kêu rên không thôi.
Nhưng cũng nhanh chóng bò dậy, trở nên càng cẩn thận thêm.
Những cát vàng đó nhanh chóng biến hóa, dần dần biến thành từng hình người cao lớn, xuất hiện trước mắt đám đông.
"Đây là cái quỷ gì! Biến thành người sống sao?" Triệu Nam Tinh thất thanh kêu lên.
Những cát vàng đó dung hợp thành người. Mỗi người đều sinh động như thật, ngũ quan rõ ràng, hai mắt nhắm nghiền. Trên người khoác áo giáp màu vàng, trong tay cầm vũ khí trường mâu sắc bén khí phách.
Bọn hắn như tướng sĩ sa trường, lại giống như người thủ hộ nơi đây!
Không ngừng có binh lính màu vàng xuất hiện, nhanh chóng đầy ắp không gian, bao vây sáu mươi tư người Mộ Khinh Ca ở trung tâm. Những binh lính màu vàng đông đúc, như thiên quân vạn mã, muốn vây chết bọn họ vào trong.
Đột nhiên, binh lính mở mắt, bắn ra khí lạnh băng, trường mâu trong tay đâm tới bọn họ!
"Chuẩn bị chiến đấu!" Mộ Khinh Ca hô lớn một câu.
Đây là mệnh lệnh nàng ra với Long Nha Vệ, nhưng cũng trở thành mệnh lệnh với sáu mươi tư người.
Hỗn chiến bắt đầu, sáu mươi tư người chiến đấu kịch liệt với binh lính cát vàng.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện giá trị vũ lực của binh lính không cao, rất dễ đánh tan. Nhưng một khi đánh tan, bọn hắn sẽ lần nữa dung hợp sống lại, không hề ngừng nghỉ.
"Cứ đánh tiếp như vậy không phải là cách, sẽ tiêu hao hết linh lực chúng ta." Khương Ly dựa lưng Mộ Khinh Ca, vừa chống đỡ thế công của binh lính, vừa nói với nàng.
Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca là trầm tĩnh.
Nàng đánh tan binh sĩ, nói với Khương Ly: "Ta cảm thấy, đây giống như khảo nghiệm tiến vào di tích Thượng Cổ."
"Vấn đề là thông qua đây thế nào." Khương Ly hỏi.
Mộ Khinh Ca yên lặng quan sát một lúc, trầm giọng nói: "Nếu muốn thông qua, chắc là phải so tốc độ!"
Nàng nói xong, ánh mắt rùng mình, đột nhiên nhảy lên tụ linh lực trên tay, chém ra không gián đoạn. Mà bản thân nàng cũng theo đó chạy nhanh.
Những binh lính đó không chịu nổi công kích của nàng, không ngừng tán loạn rồi dung hợp.
Nhưng khi chúng hoàn thành dung hợp, Mộ Khinh Ca đã vọt tới trước bậc cao cửa lớn.
Vừa lên bậc cao, những binh lính cát vàng đó phảng phất như bị chịu nhục ê chề, rít gào. Hơn trăm binh lính hòa thành một thể, hóa thành hung thú khủng bố dữ tợn mở to miệng như bồn máu, đánh tới Mộ Khinh Ca.
Con ngươi Mộ Khinh Ca co rụt lại, lắc mình một cái đã trực tiếp chui vào khe hở cửa lớn.
Khi thân ảnh nàng biến mất sau cánh cửa, hung thú phảng phất mất đi công kích, nổi giận gầm lên hóa thành cát vàng. Một lần nữa hóa thành trăm binh lính công kích tới người còn lại.
Khương Ly thấy cảnh này, lập tức sáng mắt, hô lớn: "Kế này có thể thực hiện!" Dứt lời, nàng cũng học theo cách của Mộ Khinh Ca, chạy tới cửa lớn.