Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Sao vậy?" Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt Tư Mạch, Tư Mạch nhướng mày hỏi.
"Không có gì, gặp được một bà tám." Mộ Khinh Ca cười cười, chớp mắt giao hội với ánh mắt hắn, rồi nhấc chân đi vào hắc động.
Đợi nàng rời đi, Tư Mạch mới nhíu mày, thấp giọng thì thầm: "Bà tám?" Sau đó, đôi mắt hổ phách quét về phía Khương Ly đang tức giận đến bốc khói.
Bị Tư Mạch đảo qua, Khương Ly lập tức cảm thấy sống lưng mát lạnh.
Nàng thu liễm cảm xúc, dẫn theo người Cổ Vu quốc nhanh chóng nhảy vào hắc động.
Người muốn đi di tích Thượng Cổ đều đã tiến vào. Ở lại chỉ còn Nguyên hoàng, ba đại gia chủ, và thị vệ đi theo dưới chân núi Ly cung. Họ đều quỳ một gối xuống đất với Tư Mạch, cung tiễn hắn rời đi.
Tư Mạch hờ hững nhìn bọn họ, đạm mạc nói: "Từ nay về sau, người Mộ gia, phàm là xảy ra chuyện, ta sẽ khiến toàn bộ Lâm Xuyên chôn cùng! Các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Một trận gió lạnh quét qua cổ những người ở đây, khiến sống lưng họ phát lạnh, trái tim treo cao.
Nguyên hoàng và ba đại gia chủ trao đổi ánh mắt, nhanh chóng phân tích ý chỉ của Thánh Vương bệ hạ.
Khoảnh khắc sau, Thẩm gia chủ dẫn đầu phủi bùn cát dính trên y phục, đứng lên: "Ta phải nhanh chóng phái người đi điều tra Mộ gia có bao nhiêu người đây."
Nguyên hoàng cũng đứng lên theo: "Mộ gia ngoại trừ Mộ tiểu tước gia, chỉ có một Mộ Hùng và một Mộ Liên Dung. Nếu thêm cả hôn phu nàng ta nữa thì là Tiết gia Vũ quốc Tiết Kiều, cũng chính là có bốn người."
Ánh mắt Hoa gia chủ quét một vòng lên người họ, châm chước nói: "Ý tứ của Thánh Vương bệ hạ là... Chỉ cần bốn người họ không sao, hay là nói Mộ gia và cả người có liên quan đến Mộ gia đều không thể có chuyện gì?"
Cuối cùng, Cảnh gia chủ nói: "Tóm lại, phía Mộ gia tuyệt không thể xảy ra chuyện. Nếu không, xui xẻo chính là chúng ta."
...
Ở một chỗ khác trong hắc động, là sa mạc bao la bát ngát.
Mọi người vừa tới đã cảm nhận được dòng khí khô hanh, và nhiệt độ nóng bức.
Hoàn cảnh ác liệt khiến tất cả mọi người đều chưa thích ứng kịp.
Chỉ là có Cô Nhai đứng ở kia, không ai dám lên tiếng oán giận.
Hắc hầu đại nhân bên cạnh Thánh Vương bệ hạ, không phải dễ chọc!
Chưa đến một lát, Tư Mạch cũng xuất hiện.
Hắn trực tiếp đi tới chỗ Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca hỏi: "Sao lâu vậy?"
Tư Mạch cười nói: "Nói với bọn hắn vài câu."
Hai người nói chuyện, mọi người đều tự động lảng tránh. Ai dám nghe lén? Ngại mạng dài quá sao?
"Nói gì đó?" Mộ Khinh Ca hỏi. Không hiểu sao nàng cảm thấy Tư Mạch nói, có liên quan đến nàng.
"Chàng nói thật đấy hả?" Mộ Khinh Ca sợ ngây người.
Tư Mạch gật đầu.
Cách làm của Tư Mạch khiến nàng ngoài ý muốn, nhưng cũng cảm động.
Thông minh như nàng, sao không hiểu được dụng ý của Tư Mạch?
Cách ngày nàng rời khỏi Lâm Xuyên không xa, nhưng lại không thể mang theo gia gia và cô cô cùng đi. Nàng phải đi con đường của chính mình, không thể cưỡng ép gia gia và cô cô đi cùng nàng.
Cho nên nội tâm nàng để ý nhất là người nhà, sẽ ở lại Lâm Xuyên.
Đây là ràng buộc lớn nhất của nàng, cũng là vướng bận.
Cách làm của Tư Mạch không thể nghi ngờ là một bảo đảm lớn nhất cho nàng. Khiến nàng không cần phải lo về con đường phía trước, không cần lo lắng người nhà.
Nàng tin tưởng, có lời này của Tư Mạch. Dù về sau có người ngoại giới đến gây phiền toái cho Mộ gia, các thế lực lớn Lâm Xuyên đều sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Đương nhiên, trước khi nàng rời đi, sẽ nỗ lực gia tăng thực lực cho Mộ gia quân, tăng năng lực cho gia gia.
Đáng tin nhất, vĩnh viễn là năng lực bản thân!
"Đa tạ chàng." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng nói với Tư Mạch. Cảm ơn hắn đã suy nghĩ mọi chuyện cho mình, cảm ơn hắn đã yên lặng trả giá.
Vô luận là cấm chú Nghịch Chuyển khi trước, hay là mở miệng uy hϊếp bây giờ. Đều là vì nàng, nếu không phải nàng, Tư Mạch vẫn sẽ là vị thần cao cao tại thượng, không thèm để ý tới.
Là nàng, khiến hắn phải lây dính khói bụi nhân gian.
Tư Mạch nâng tay lên, ngón tay thon dài đẹp đẽ vén nhẹ sợi tóc rũ trên trán Mộ Khinh Ca, cười nói: "Nếu muốn đa tạ ta, không bằng sớm gả cho ta là được rồi?"
Mộ Khinh Ca sửng sốt, câu môi nở nụ cười. Nàng vỗ vỗ ngực Tư Mạch, hứa hẹn: "Yên tâm đi, sớm muộn ta sẽ nâng kiệu tám người, hồng trang mười dặm cưới chàng về!"
Dứt lời, nàng cười lớn đi tới chỗ đám người.
Tư Mạch sửng sốt, tựa hồ đang tự hỏi Mộ Khinh Ca có nói sai không.
Nhưng ngay sau đó, đáy mắt hổ phách hiện lên ý cười nồng đậm, thầm nói: 'Được, ta chờ Tiểu Ca nhi tới cưới ta.'
"Nơi đây là nơi nào?" Mộ Khinh Ca đi tới bên cạnh Khương Ly hỏi.
Khương Ly liếc trắng mắt nhìn nàng, trả lời: "Sa mạc Du Hồn."
"Sa mạc Du Hồn? Biên giới cực bắc Lâm Xuyên?" Mộ Khinh Ca giật mình nói.
Bọn họ chỉ là chui vào một hắc động, vậy mà xuất hiện bên ngoài vạn dặm!
Tư Mạch đưa họ tới đây, chẳng lẽ di tích Thượng Cổ ở ngay bên trong sa mạc Du Hồn? Nhưng mà...
Mộ Khinh Ca nhanh chóng quét một vòng, đập vào mắt là vùng đất cát vàng hoang vu. Căn bản không có kiến trúc nào, càng đừng nói đến di tích.
Không chỉ có một mình Mộ Khinh Ca nghi ngờ.
Chẳng qua, Cô Nhai và Tư Mạch đều ở đây, bọn họ không dám bàn tán quá mức.
Cô Nhai đi tới, nói với mọi người: "Nghỉ ngơi tại chỗ." Dứt lời, hắn khốc khốc xoay người rời đi.
"Nghỉ ngơi tại chỗ?" Khương Ly nhìn sa mạc bốn phía. Địa phương khô hanh như vậy, làm nàng rất không vui. Nàng chọt chọt cánh tay Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng: "Nè, đi hỏi đại thần nhà ngươi chút đi, chúng ta phải đợi ở đây tới khi nào."
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng: "Nếu phải đợi, khẳng định có nguyên nhân, ngươi tạm thời đừng nóng nảy."
"Ngươi còn chưa gả, cùi chỏ làm sao đã hướng ra ngoài rồi?" Khương Ly giận không nói nổi.
Mộ Khinh Ca lại nhướng cao mày, cười nói: "Ai nói ta phải gả? Bổn tước gia là muốn cưới!"
Khương Ly cứng lại, trừng lớn mắt nhìn nàng. Cuối cùng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể bật ngón tay cái.
...
Nếu là nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người đều ngồi xuống tốp năm tốp ba.
Ngồi cùng với Mộ Khinh Ca dĩ nhiên là đám người Khương Ly, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi. Hoàng Phủ Hoán nghĩ thầm muốn chen qua, lại bị ánh mắt gϊếŧ người của Khương Ly trừng trở về.
Có đại thần áp trận, không ai dám nói chuyện lung tung. Cho nên đều lựa chọn yên lặng tu luyện, kiên nhẫn chờ đợi.
Hồi lâu, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía ba người Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi và Khương Ly: "Di tích Thượng Cổ, mỗi người chỉ có thể mang ba món đồ. Các ngươi đừng quá mức cưỡng cầu. Cũng đừng tranh đoạt với người khác, tất cả lấy an toàn bản thân làm chủ."
Lời nói của nàng, khiến bọn họ có chút nghi hoặc.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại không có giải thích. Nàng tổng không thể nói cho họ, nàng chuẩn bị lợi dụng không gian cướp sạch di tích Thượng Cổ một phen.
Có Thần Khí gian lận này, bằng hữu của nàng không đáng vì một hai món bảo bối mà phải liều sống liều chết với người khác. Chờ ra ngoài, nàng dĩ nhiên sẽ mang bảo bối ra, chọn lựa một ít đưa cho bọn họ.
"Đã biết." Tuy không rõ ý đồ của Mộ Khinh Ca, nhưng Phượng Vu Phi vẫn tín nhiệm đầy đủ.
Không hỏi nhiều, chỉ chấp hành.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca lại bổ sung một câu: "Sau khi tiến vào, khả năng chúng ta sẽ không ở cùng một chỗ. Mọi người đừng cố tìm nhau, phải nắm chặt thời gian. Nếu có gặp nguy hiểm, cũng đừng ham chiến, trực tiếp rời khỏi đến khu vực an toàn chờ truyền tống ra."
Mấy người gật đầu.
Khương Ly nóng lòng: "Ta thật là có chút chờ mong trong di tích Thượng Cổ sẽ có bảo bối gì."
"Chúng ta có thể nghỉ ngơi trong di tích Thượng Cổ nửa tháng, tóm lại tất cả cẩn thận." Mộ Khinh Ca dặn dò mãi.
Thái độ của nàng khiến ba người Khương Ly hơi nghi hoặc.
Triệu Nam Tinh uyển chuyển hỏi: "Khinh Ca, muội đang lo lắng cái gì?"
Khương Ly hỏi thẳng: "Sao trở nên giống mấy bà thím cằn nhằn rồi?"
Ngay cả Phượng Vu Phi cũng ném ánh mắt khó hiểu và lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười cười, không có giải thích. Bởi vì nàng không biết nên giải thích thế nào, từ khi biết những người trước mặt đều đã chết qua một lần, nàng không mong bọn họ sẽ gặp chuyện trước mặt mình.
Loại tâm trạng mất mà tìm lại được, rất khó giải thích.