Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca nhìn mà trước mắt tối sầm: 'Tiểu tử này phải bị Tư Mạch đánh chết đi, đánh chết đi, chết đi!'
Tiểu tử không có điểm mấu chốt này, rốt cuộc là lôi từ nơi nào ra?
Vì muốn ăn Hỏa liên tử, cư nhiên vứt luôn tôn nghiêm? Không biết xấu hổ như thế?
Thanh âm Nguyên Nguyên ỏn ẻn, gọi mấy từ 'cha', hống đến Tư Mạch tâm hoa nộ phóng. Phất tay, một nắm hạt sen bọc lửa dừng trong tay Nguyên Nguyên.
Một nắm rực rỡ đáng yêu kia, khiến Nguyên Nguyên nuốt nước miếng, đôi mắt tỏa sáng.
Thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng ăn, Tư Mạch đè tay lại, cười như lão hồ ly: "Chỗ này ít nhất có ba mươi viên, Nguyên Nguyên ngoan, nhớ kỹ con còn thiếu cha mười bảy tiếng."
Nói xong, hắn tiêu sái phất tay bỏ đi.
Nguyên Nguyên chớp chớp mắt to, lập tức nhảy dựng lên, hô: "Quỷ hẹp hòi!" Hu hu hu, hắn còn tưởng được thưởng thêm, ai dè sẽ là kết cục này!
"Ngươi có thể đừng ném mất thể diện người của ta được không?" Mộ Khinh Ca véo lỗ tai Nguyên Nguyên, nhấc hắn lên, hận rèn sắt không thành thép.
Từ mấy ngày trước ở không gian thí luyện Nguyên Nguyên được Tư Mạch dùng Hỏa liên tử dụ dỗ thành công, hắn trở nên một phát không thể quay xe.
Căn bản không cần Tư Mạch lại tung chiêu, tiểu tử này chỉ cần thèm ăn là sẽ nhào tới ôm đùi gọi cha.
Mộ Khinh Ca đột nhiên phát hiện, mục đích chân chính Nguyên Nguyên không trở về không gian trong thời gian này là cái gì!
Nguyên Nguyên bị Mộ Khinh Ca véo đến hoảng.
Thật vất vả tránh thoát, vẻ mặt hắn đầy ủy khuất che lại lỗ tai: "Cái gọi là mẹ nào con nấy, Nguyên Nguyên đây là phát dương quang đại bản lĩnh của mẫu thân lão đại!"
"Tiểu tử thúi chết tiệt!" Mộ Khinh Ca giận dữ.
Bản lĩnh xảo trá này, đúng là có tư thái trò giỏi hơn thầy!
Để lại một mình Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, hờn dỗi không biết phát tiết đi đâu.
Còn có, Hỏa liên tử trên người Tư Mạch là vô cùng vô tận sao? Không phải nói Hỏa liên tử là thiên tài địa bảo sao? Cực kỳ trân quý đó sao? Vì sao tới chỗ hắn thì lại biến thành kẹo đường đi dụ dỗ tiểu hài tử rồi hả?
Mộ Khinh Ca đột nhiên bi ai phát hiện, mình nuôi ra một đám gia hỏa chỉ biết ăn.
Manh Manh và Nguyên Nguyên là một đôi tiểu tham ăn, Bạch Li là đại tham ăn! Duy nhất bình thường chính là Ngân Trần!
Đúng rồi! Ngân Trần!
Đột nhiên nhớ tới Ngân Trần độ sinh tử kiếp, sao không thấy có nửa điểm phản ứng. Mộ Khinh Ca quay người lại, tiến vào không gian mình.
"Sao mãi vẫn hôn mê không tỉnh vậy?" Mộ Khinh Ca nhíu mày nói.
"Khinh Ca ~!" Thanh âm bập bẹ đột nhiên truyền đến.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn, thấy mỹ nữ rắn Bạch Li bơi tới chỗ mình.
Nàng phải phí rất nhiều sức mới bắt Bạch Li đổi được xưng hô từ 'mẫu thân'' sang 'Khinh Ca'. Bằng không, một mỹ nữ xà có dáng hình còn nóng bỏng hơn nàng, gọi nàng là mẫu thân, nàng thật sự ăn không tiêu.
"Ngươi ăn no rồi không phải là muốn ngủ sao? Vì sao lại tới đây?" Mộ Khinh Ca khó hiểu nói.
Bạch Li mềm mại không xương trèo lên người Mộ Khinh Ca, đôi tay đáp lên vai nàng, đầu dụi vào vai nàng, đuôi rắn thân mật quấn lấy Mộ Khinh Ca, lười biếng nói: "Người ta vốn muốn ngủ, nhưng đột nhiên ngửi được hơi thở của ngài, nên ta tới."
Nếu đổi thành một nam nhân, Bạch Li đủ sức câu dẫn ra dục hỏa của bất kì nam nhân nào. Nhưng mà, Mộ Khinh Ca lại chỉ thấy vô phúc tiêu thụ. Nàng đẩy Bạch Li ra, bất đắc dĩ nói: "Có thể rụt rè chút được không."
Nhưng âm thanh trẻ con của Bạch Li lại trái ngược hoàn toàn với bề ngoài, khinh thường nói: "Rụt rè là nhân cách của con người, ta mới không cần. Ta thích ngài, mới thích quấn lấy ngài."
"Thế nhưng ta là người, không phải một thân cây!" Mộ Khinh Ca nghiến răng nói.
Thấy Mộ Khinh Ca thật sự không quen, Bạch Li mới ủy khuất buông đuôi rắn, giữ khoảng cách với Mộ Khinh Ca.
"Manh Manh đâu?" Tiến vào lâu như vậy, cư nhiên không thấy Manh Manh, làm cho Mộ Khinh Ca hơi kỳ quái.
Bạch Li cuốn cuốn tóc mình, lười biếng nói: "Vật nhỏ đó từ khi Nguyên Nguyên rời đi, thì không biết một mình mân mê làm gì."
Nhắc tới Nguyên Nguyên tiêu sái bên ngoài, đồng tử kim sắc của Bạch Li sáng ngời, dùng thanh âm bú sữa làm nũng với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca~, người ta cũng muốn ra ngoài, ở đây thật nhàm chán!"
"Đừng, ngươi vẫn nên ở lại đây đi." Mộ Khinh Ca cự tuyệt.
Dạ dày vương này vừa đi ra, vạn nhất không cẩn thận ăn luôn nửa cái Thiên Đô thì sao giờ? Nàng lấy gì bồi thường cho Nguyên hoàng?
"Ngài muốn người ta mốc meo ở đây tới khi nào!" Bạch Li không thuận theo.
Mộ Khinh Ca có chút đau đầu, ánh mắt nhìn sang Ngân Trần. Lo lắng hỏi: "Các ngươi đều là linh thú, biết hiện tại tình huống hắn là thế nào không?"
Bạch Li liếc mắt nhìn Ngân Trần, ngạo kiều hất cằm mình: "Loại huyết mạch cấp thấp này sao có thể so sánh với ta?"
Những lời này, khiến sắc mặt Mộ Khinh Ca trầm xuống.
Ánh mắt nàng đã có chút lạnh băng nhìn về phía Bạch Li, khiến người sau không khỏi sửng sốt.
"Bạch Li, có câu này ta muốn ngươi phải nhớ kỹ. Vô luận huyết mạch ngươi thế nào, tới chỗ ta, với ta mà nói đều là đối xử bình đẳng. Nếu luận về tình cảm, Ngân Trần đi theo ta trước ngươi, đồng sinh cộng tử chiến đấu cùng ta vô số lần, tình cảm của ta với hắn vượt xa ngươi. Chúng ta là người nhà, là bằng hữu, càng là đồng đội. Mà ngươi, nếu vẫn luôn đi theo ta, cũng sẽ như thế. Cho nên ta không hy vọng giữa ngươi và Ngân Trần sẽ phân biệt giàu nghèo sang hèn. Ngươi đã hiểu chưa?" Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói.
Trong đôi đồng tử kim sắc của Bạch Li, có khϊếp sợ.
Tựa hồ không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ nói vậy. Nàng im lặng một lúc, đột nhiên nở nụ cười hài hước, thanh âm trẻ con lộ ra một tia nguy hiểm: "Nếu ta nói không?"
"Vậy mời ngươi rời đi." Mộ Khinh Ca không chút do dự nói.
Những lời này, khiến đồng tử kim sắc của Bạch Li ngưng kết ra một tia sát ý rõ ràng.
Mộ Khinh Ca không hề sợ hãi: "Chỗ của ta là một đoàn thể. Bất luận cá nhân nào đều phải làm quen với đoàn thể, chứ không phải đoàn thể thuận theo cá nhân. Nếu ngươi tiếp thu hình thức ở chung như vậy, ta hoan nghênh ngươi ở lại. Nếu không thể tiếp thu, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, sau này đường ai nấy đi."
Mộ Khinh Ca lời lẽ tuyệt quyết, khiến sát ý trong mắt Bạch Li xuất hiện một tia vết rách.
Hồi lâu, sát ý trong đồng tử nàng mới tan đi, lộ ra ý cười: "Khinh Ca, ngài thật đúng là không giống người thường. Được rồi, ta đã biết."
Bạch Li nói xong, đuôi rắn trườn qua quấn lấy cây cột, nửa người trên dựa vào xà nhà, ngáp một cái nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu hồ ly này giao cho ta đi. Ngài yên tâm làm chuyện của ngài, ta bảo đảm hắn sẽ không có bất kì sai lầm gì."
Thái độ Bạch Li chuyển biến, khiến Mộ Khinh Ca có chút ngoài ý muốn.
Nàng không nghi ngờ Bạch Li nói, bởi vì lấy thân phận Bạch Li, nàng ấy khinh thường nói dối.
Nhưng nàng vẫn không yên tâm với tình huống Ngân Trần, lại hỏi: "Ngươi biết hắn bị sao không?"
Ngữ khí Bạch Li lười nhác: "Huyết mạch hắn đang trải qua sinh tử kiếp lột xác thành Thần Thú. Từ máu, kinh mạch, thậm chí xương cốt, làn da, thiên phú đều lột xác, đây là quá trình bắt buộc. Mà cuối cùng, khi hắn lột xác hoàn thành, sẽ phải trải qua lôi kiếp, mới có thể chân chính trở thành Thần Thú, hóa thân thành người."
"Lôi kiếp?" Mộ Khinh Ca lắp bắp kinh hãi.
Bạch Li gật đầu, giải thích cho Mộ Khinh Ca: "Nhưng mà, không gian của ngài độc lập với bên ngoài, không thể đưa lôi kiếp tới. Cho nên chờ sau khi hắn lột xác xong, phải tìm cho hắn một chỗ để độ kiếp."
"Ta hiểu rồi." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.
Lại nhìn Ngân Trần, Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nói với Bạch Li: "Làm phiền."
"Ngài còn khách khí với ta vậy làm gì?" Bạch Li cười quyến rũ, nhưng thanh âm lại không hợp với khí chất.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
Nàng nhanh chân đến xem Manh Manh, nhìn xem người này đang thần bí nghịch cái gì.