Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 610: Lật thẻ bài, tiến vào di tích cổ (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tư Mạch trả lời, khiến giữa mày Mộ Khinh Ca nhiễm một tầng nghiêm trọng. Là thứ gì khiến Tư Mạch muốn có được, không tiếc ở lại Lâm Xuyên bao nhiêu năm?

Hơn nữa, món đồ này hắn không thể lấy được, cần phải mượn tay người khác?

Đột nhiên, trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, một số chuyện lúc trước đã lập tức thông suốt.

Nàng nhìn về phía Tư Mạch nói: "Cho nên nói, chàng thao túng Thánh Nguyên đế quốc, chính là để mỗi lần tổ chức hội Lâm Xuyên, sẽ chọn ra người thích hợp để tiến vào di tích Thượng Cổ, giúp chàng tìm món đồ kia, hơn nữa mang ra giao cho chàng?"

Tư Mạch lại gật đầu thừa nhận.

Im lặng một chút, Tư Mạch nói với Mộ Khinh Ca: "Di tích Thượng Cổ, là tàn tích từ thời kỷ nguyên xưa. Xem như là đạo trường bị vứt bỏ. Bởi vì khe hở thời không, nó bị giam cầm trong Lâm Xuyên giới, cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần. Mỗi lần xuất hiện, cấm chế sẽ buông lỏng, có thể tiến vào trong đó. Nhưng mà nó sẽ tự động chọn lọc người tiến vào, tu vi chỉ cần vượt qua điểm giới hạn Lâm Xuyên, đều không thể tiến vào."


Dừng một chút, hắn lại cố ý giải thích: "Dù là áp chế cảnh giới xuống mức giới hạn cũng không được."

Hắn giải thích, Mộ Khinh Ca đã hiểu vì sao hắn không vào được.

Chỉ là... Thời kỷ nguyên xưa có ý gì? Đạo trường, là chỉ nơi giảng đạo của tông môn nào đó sao?

Từ ngữ xa lạ này, khiến lòng Mộ Khinh Ca hoang mang. Tựa hồ Tư Mạch đang nói cho nàng, là một đoạn lịch sử đã phong ấn thật lâu. Một thời đại mạnh mẽ đang vén lên bức màn trước mặt nàng.

"Tuy rằng đạo trường bị vứt đi rồi, nhưng một số món đồ bên trong đối với người Lâm Xuyên đều là bảo bối cực kỳ trân quý. Thiên Lôi Quyết ta cho nàng, cũng lấy từ nơi đó." Tư Mạch nói.

"Cái gì! Thiên Lôi Quyết cũng lấy từ di tích Thượng Cổ?" Mộ Khinh Ca chấn kinh.

Tư Mạch cười nhạt: "Mỗi lần ra khỏi di tích Thượng Cổ, đồ mọi người mang ra sẽ qua ta kiểm tra. Nếu ta hứng thú với đồ nào đó, tự nhiên sẽ để lại."


'Úi chà! Còn phải nộp thuế sao? Quả thực chính là giai cấp địa chủ!' Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, oán thầm.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Tư Mạch làm vậy không phải vì ham mấy món kia, chẳng qua là muốn xem đồ hắn cần có được mang ra ngoài không.

Kết quả rõ ràng, chắc chắn không có!

Nếu không, Tư Mạch cũng sẽ không lởn vởn ở đây!

Chỉ là nghe tin Thiên Lôi Quyết đến từ di tích Thượng Cổ, khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy di tích Thượng Cổ này chính là bảo tàng! Nội tâm càng chờ mong.

"Quỷ tham lam, muốn mang tất cả đồ vật ra ngoài sao? Nơi đó có quy củ, mỗi người tiến vào chỉ có thể mang ba món đồ." Nhìn thấy biểu cảm của Mộ Khinh Ca, Tư Mạch biết ngay nàng đánh chủ ý gì.

"Sao lại có quy củ đáng giận như vậy!" Mộ Khinh Ca vô cùng đau đớn.

Mắt thấy vô số bảo tàng lao nhanh qua trước mắt mình, đây không phải là muốn mạng nàng sao?


Trông dáng vẻ nàng căm phẫn, khiến Tư Mạch không nhịn được phì cười. Đành phải nhắc nhở: "Nếu nàng có vật chứa không gian mà di tích Thượng Cổ không phát hiện ra được, trái lại có thể che giấu."

Hả?

Ừ ừ!

Mộ Khinh Ca tỏa sáng trong mắt!

Vật chứa không gian! Nàng có nha!

Có tiểu thần Manh Manh ở đây, hẳn là không thành vấn đề đi?

Ngay khi nụ cười nàng vừa mới bò lên gương mặt, nàng cứng đờ. Khóe miệng hạ xuống hai nấc: 'Nàng biết mà, chuyện nàng có không gian, không thể gạt được Tư Mạch.'

"Tiểu Ca nhi chẳng lẽ đã quên, lai lịch vô tự lệnh bài kia là ta nói cho nàng?" Tư Mạch trêu ghẹo.

Mộ Khinh Ca ngửa đầu thở dài.

Nàng nhận mệnh, ở trước mặt Tư Mạch, nàng không có tí bí mật nào đáng nói.

"Chàng rốt cuộc muốn đồ gì, vì sao không nói thẳng? Nếu nói thẳng, ta nghĩ bất kì ai cũng sẽ đều mang ra cho chàng." Mộ Khinh Ca lại tìm về đề tài.
Nụ cười Tư Mạch hơi thu liễm, giữa mày có một tia khói mù: "Không phải là ta không nói, mà là ta không biết đồ vật kia có hình dáng thế nào."

"A? Chàng không biết?" Mộ Khinh Ca lại chấn kinh.

Tư Mạch hơi mím môi, mang theo một tia dụ hoặc khiến Mộ Khinh Ca hoảng hốt, tựa hồ nghĩ tới hương vị bờ môi kia.

May là Tư Mạch chưa chú ý tới, mà tia hoảng hốt trong mắt Mộ Khinh Ca cũng đi nhanh rút nhanh.

"Đồ vật đấy từng thuộc về bổn tộc, nhưng nó đã bị vô ý đánh rơi rất lâu. Nó chảy vào trong đạo trường. Hơi thở của nó vẫn luôn tồn tại trong đạo trường, điểm này không sai." Tư Mạch nói.

Mộ Khinh Ca càng thêm nghi hoặc: "Nếu là đồ vật của nhà chàng, vì sao không biết là món đồ gì?"

Gương mặt tuấn mỹ của Tư Mạch xẹt qua một tia bất đắc dĩ, cười khổ: "Bởi vì làm rơi lâu lắm rồi, ghi chép về nó trong gia tộc đã sớm mơ hồ. Khẳng định duy nhất là, hơi thở của nó vẫn còn chân chính tồn tại. Thứ này rất quan trọng với ta, nên cần phải lấy được."
'Không có miêu tả cụ thể, chỉ có một hơi thở. Thế này thì tìm thế nào?" Mộ Khinh Ca cũng nhăn mi.

"Không phải Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành muốn ta thu họ làm đồ đệ sao? Tiểu Ca nhi giúp ta chuyển cáo, bọn họ ai mang được đồ vật ấy ra đây, thì người đó là đồ đệ ta." Tư Mạch đột nhiên nói.

Nhưng, lời này lại rước lấy Mộ Khinh Ca không vui.

Nàng cười rõ lạnh, đôi mắt thanh thấu mang theo một tia châm chọc: "Thánh Vương bệ hạ đang khinh thường ta?"

Tư Mạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu Ca nhi đừng nóng giận, ta chỉ không hy vọng chuyện này làm nàng bối rối."

Mộ Khinh Ca nhăn mi, thần sắc lạnh buốt. Nàng đứng lên, đi tới chỗ Tư Mạch, mang theo khí thế bễ nghễ nói với hắn: "Đồ vật mà nam nhân của ta muốn, dĩ nhiên ta sẽ lấy về. Ai muốn động đến, ta gϊếŧ! Nếu chàng muốn người khác mang về cho chàng, thì cứ tùy ý."
Tư Mạch sửng sốt.

Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tuyên ngôn khí phách của nàng khiến hắn chấn động.

Nhưng không biết vì sao, hắn chết tiệt lại cứ thích Mộ Khinh Ca như vậy với hắn!

"Được, đồ của ta, Tiểu Ca nhi lấy về." Tư Mạch cười đến lóa mắt.

Gương mặt tuấn mỹ cười nở rộ, đúng là có thể khiến thiên địa ảm đạm thất sắc. Phong cảnh toàn bộ thiên hạ đều không bì kịp với phong tình giữa hàng lông mày.

Ngay cả Mộ Khinh Ca đã sớm miễn dịch với dung mạo Tư Mạch, vào giờ phút này cũng hơi hoảng thần, trầm mê trong nụ cười hắn.

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, cưỡng ép mình khôi phục thần trí, nói với Tư Mạch: "Nếu có thể xác định hơi thở, có thể dựa vào hơi thở kia tìm được món đồ đó không?"

"Phương pháp đúng là thế." Tư Mạch gật đầu.

"Nhưng mà..." Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Hơi thở của món đồ kia, có phải chỉ có chàng cảm ứng được đúng không?"
"Không sai." Tư Mạch lại gật đầu.

"Vậy thì khó làm rồi." Thần sắc Mộ Khinh Ca hơi ngưng trọng.

Nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa một hồi, ngẩng đầu nói với Tư Mạch: "Có phương pháp gì khác, hoặc là có bảo bối gì có thể sau khi ta tiến vào, xác định được phương vị hơi thở đó? Hay là có đồ vật gì tương khắc với đồ vật đó, để khi tới gần sẽ sinh ra phản ứng?"

Lý luận của nàng là dựa vào máy định vị từ kiếp trước, và cả định luật từ trường.

Giống như trên chiến trường hiện đại hóa ở kiếp trước, binh gỡ mìn có thể dùng dụng cụ để dò mìn. Một khi tiếp cận địa lôi, sẽ phát ra cảnh cáo.

Mộ Khinh Ca nói, khiến Tư Mạch lâm vào trầm tư.

Một lát sau, hắn đứng lên, nói với Mộ Khinh Ca: "Ta cần suy nghĩ một chút. Tiểu Ca nhi nhớ kỹ, ba ngày sau, là thời điểm đi di tích Thượng Cổ."
Dứt lời, Tư Mạch rời khỏi phòng Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca không có hỏi nhiều.

Xem bộ dáng Tư Mạch, chắc là bị dẫn dắt bởi lời nói của nàng, nghĩ tới phương pháp giải quyết.

Nhưng Tư Mạch mới ra cửa, Mộ Khinh Ca đã nghe được một tiếng nói khiến nàng nổi đầy da gà...

"Cha, Nguyên Nguyên muốn ăn kẹo! Cha cha cha cha... cha... tổng cộng là..."

Mộ Khinh Ca co giựt khóe miệng, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tư Mạch bị Nguyên Nguyên ngăn ở cửa ra vào. Mà Nguyên Nguyên thì sao? Ngón tay bụ bẫm đang bấm đốt đau khổ tính toán.

Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Nguyên Nguyên xòe tay đếm được với Tư Mạch: "Tổng cộng là mười một lần gọi cha! A, hiện tại lại gọi thêm hai lần, tổng cộng là mười ba lần, cho kẹo!" Nói xong, đôi tay nhỏ nhắn của hắn xòe ra trước mặt đại thần Tư Mạch.