Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Mạnh vậy sao!" Mộ Khinh Ca mở to mắt.
Không thể tưởng Bạch Li sẽ lợi hại như vậy!
Tư Mạch gật đầu: "Ừm, cho nên ngàn vạn năm qua, vô luận bao nhiêu ghi chép có sự tồn tại về Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, thực tế đều chỉ có một con. Chẳng qua là kiếp trước kiếp này của nó mà thôi. Nhưng, Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng tuyệt đối không thể xuất hiện ở vị diện Lâm Xuyên này. Nhưng nó cố tình xuất hiện, còn để nàng lấy được, lại có thể ấp trứng. Nàng nói xem, nàng có phải gia hỏa mang vận khí tốt khiến người ta đố kỵ không?"
Tư Mạch cười cưng chiều.
Mộ Khinh Ca không phủ nhận, mà nhướng mày, dùng đầu ngón tay nâng cằm Tư Mạch, trêu chọc: "Có thể có được chàng, đã khiến người đố kỵ rồi."
Tư Mạch nắm lấy tay nàng, đặt bên môi khẽ hôn: "Có được nàng, cũng là may mắn lớn nhất của ta."
Nàng đã biết lai lịch Bạch Li, trong lòng càng tự tin hơn chút.
Có linh thú như vậy làm bạn, khiến nàng có hy vọng với con đường cường giả lớn hơn chút.
"Nhưng, Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng không dễ nuôi." Tư Mạch đột nhiên nói.
Ối... Nuôi?
Mộ Khinh Ca chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Tuy trong không gian nàng có số ít phi nhân loại, nhưng ngoại trừ ngẫu nhiên ném chút đan dược cho bọn hắn làm đồ ăn vặt, còn lại nàng chưa từng phải lo đến một ngày ba bữa cho họ.
Nhưng lời Tư Mạch nói, khiến Mộ Khinh Ca nhớ lại hình ảnh Bạch Li ăn vụng trứng chim. Lập tức kéo khóe miệng, chớp chớp mắt nhìn về phía Tư Mạch.
Bộ dáng vô tội kia, khiến Tư Mạch thấy buồn cười.
Hắn nói: "Biết vì sao gọi là Thôn Thiên Mãng không?"
"Bởi vì nó ăn được. Ăn được càng nhiều, nó trưởng thành càng nhanh. Nếu sức ăn mở rộng, nó có thể nuốt cả bầu trời." Tư Mạch nói.
Mộ Khinh Ca hung hăng co khóe miệng!
Mỹ nữ rắn Bạch Li kia, cư nhiên là con hàng tham ăn!
Có thể nuốt cả bầu trời, nàng nghèo như vậy sao nuôi nổi? Khuôn mặt nhỏ Mộ Khinh Ca lập tức suy sụp.
"Đừng lo lắng quá, tuy Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng có lượng ăn khá lớn, nhưng cách mỗi lần ăn cơm đều rất lâu." Tư Mạch trấn an nói.
"Rất lâu là bao lâu?" Sắc mặt Mộ Khinh Ca vẫn không bởi vậy mà tốt đẹp lên. Nàng yên lặng tính toán toàn bộ của cải của mình, có thể cho Bạch Li ăn mấy lần.
Tư Mạch nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Một năm một lần."
"Khụ khụ!" Mộ Khinh Ca bị sặc nước miếng.
Biểu tình nàng thê thảm nhìn về phía Tư Mạch: "Một năm một lần?"
Khi nhìn thấy Tư Mạch nghiêm túc gật đầu, Mộ Khinh Ca cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng lẽ sau này, sinh hoạt sau này của nàng đều phải bận rộn quay chung quanh tìm đồ ăn cho Bạch Li sao?
Thấy nàng như vậy, Tư Mạch buồn cười nói: "Nó có thể tự tìm đồ ăn cho mình, nàng không cần lo lắng."
Có thể tự nuôi mình?!
Trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, hơi thở uể oải nháy mắt biến mất.
Nhưng tưởng tượng đến Bạch Li ăn vụng trứng chim của mình. Mộ Khinh Ca lại lập tức khẩn trương hỏi: "Nàng ấy tìm ăn, phạm vi thế nào?"
Tư Mạch cười nói: "Nó nhìn thấy, cảm thấy ngon miệng, thì sẽ ăn. Đến khi ăn no, mới có thể dừng."
Mộ Khinh Ca lại lần nữa cảm thấy miệng co rúm: "Nàng ấy sẽ không ăn luôn người chứ?"
"Cái này thì phải tùy tâm trạng nó." Tư Mạch trả lời.
Mộ Khinh Ca liếc trắng mắt.
Sao nàng cảm thấy Bạch Li thành một cục phiền toái siêu to vậy?
"Tiểu Ca nhi đang lo lắng gì?" Tư Mạch buồn cười nói: "Nếu nàng trở thành chủ nhân nó, vậy có thể quy định nó cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn."
"Nàng ấy sẽ nghe sao?" Mộ Khinh Ca nhụt chí nói. Bạch Li trông còn lợi hại hơn nàng.
Tư Mạch nói: "Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng nhận chủ cực ít. Phàm là nhận chủ, sẽ vô cùng trung thành. Cho nên điểm này, nàng không cần lo lắng."
Nói xong, hắn kéo tay Mộ Khinh Ca ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Mộ Khinh Ca mờ mịt nói.
"Đương nhiên là để Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng của nàng ăn no trước." Tư Mạch trả lời.
"Ở đây?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc.
Trên Ly cung có nhiều đồ ăn vậy sao?
Không phải Tư Mạch muốn cho Bạch Li ăn những người hành hương dưới chân núi hắn đó chứ?
Khi Mộ Khinh Ca được Tư Mạch kéo đến một nơi quen thuộc, Mộ Khinh Ca mới dừng lại suy nghĩ miên man.
"Không gian thí luyện?" Mộ Khinh Ca đứng trong rừng Ngô Đồng, liếc mắt đã nhận ra đây là nơi nào.
Tư Mạch cười mà không nói, chỉ nói với nàng: "Thả Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng của nàng ra đi."
Mộ Khinh Ca theo bản năng gật đầu, nghĩ nghĩ, Bạch Li ra khỏi không gian.
Bạch Li ra ngoài đã không còn là mỹ nữ rắn yêu dã, mà hóa thân thành tiểu bạch xà siêu nhỏ. Thân mật quấn lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, lè lưỡi rắn liếm mặt Mộ Khinh Ca, làm cho mặt nàng ngứa.
"Bạch Li, đừng nháo." Mộ Khinh Ca quay đầu đi.
Ánh mắt Tư Mạch rét căm căm quét tới, làm Bạch Li rùng cả mình. Đồng tử kim sắc đề phòng nhìn về phía hắn.
Tư Mạch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lúc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đôi mắt hổ phách lấp đầy nhu tình: "Bảo nó ăn đi. Không gian thí luyện có rất nhiều linh thú, có thể khiến nó ăn no. Bữa này ăn no rồi, ít nhất một năm tới nàng không cần phải lo lắng đến vấn đề nuôi sống nó."
Mộ Khinh Ca tròn mắt há mồm nhìn hắn.
Nàng không nghĩ tới, Tư Mạch sẽ đưa không gian thí luyện dùng để chuẩn bị hội Lâm Xuyên thành khu vực săn bắn của Bạch Li.
Nhưng, đây đúng là ý kiến hay.
Gật gật đầu, Mộ Khinh Ca nâng cánh tay bị Bạch Li quấn lấy, nói với nó: "Bạch Li đi thôi."
Đồng tử dựng thẳng của Bạch Li tỏa ánh sáng, vèo một cái, biến mất ở cánh tay Mộ Khinh Ca. Một bóng trắng hiện lên, Bạch Li biến thành cự mãng vô cùng lớn, đủ che khuất bầu trời, vui vẻ hướng tới linh thú trong không gian thí luyện.
Gặp nạn đầu tiên, chính là trứng chim trong rừng Ngô Đồng!
"Thật lớn...!" Chờ thân ảnh Bạch Li đi xa, Mộ Khinh Ca mới ngơ ngẩn nói ra hai chữ.
Nàng không nghĩ tới hình thể chân chính của Bạch Li sẽ khổng lồ như vậy. Lúc này nàng tựa hồ đã hiểu, vì sao nó có thể ăn!
Tư Mạch dắt tay nàng tùy ý đi lại trong rừng Ngô Đồng, nói: "Nàng lấy tên cho Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, gọi là Bạch Li?"
"Ừm." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Ngay sau đó, nàng hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"
Tư Mạch lắc đầu cười nói: "Không có, rất êm tai. Ta nhớ lần trước khi nhìn thấy Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, nó không có chủ nhân, cho nên tự lấy tên mình là Thôn Thiên mà nó cho rằng rất khí phách."
Thôn Thiên?
Mộ Khinh Ca co khóe miệng. Thế quái nào khi nàng nghe đến cái tên này, trong đầu lại tự tưởng tượng ra hình tượng người đàn ông vạm vỡ?
Ơ?
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn về phía Tư Mạch: "Chàng nói lần trước chàng gặp nó?"
Tư Mạch gật đầu.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, nghẹn ra một vấn đề: "Nói thật đi, năm nay chàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Tư Mạch sửng sốt, mặt mũi tươi cười lập tức thay thế bằng ủy khuất: "Tiểu Ca nhi chê ta già?"
Ha hả...
Mộ Khinh Ca hung hăng kéo khóe miệng, quyết định dừng đề tài không hề có dinh dưỡng này.
Nàng dời tầm mắt nhìn cảnh sắc chung quanh, nghĩ đến cảm giác quái dị khi lần đầu tiên tiến vào không gian thí luyện, nàng mở miệng: "Vì sao ta cảm thấy ở đây rất kỳ quái, hơn nữa mỗi nơi liền nhau rất đột ngột."
"Cũng không kỳ quái." Tư Mạch bình tĩnh trả lời: "Không gian thí luyện này vốn là ta tùy ý tìm một số mảnh không gian nhỏ khâu thành. Cảnh tượng nàng nhìn thấy, kỳ thật mỗi mảnh đều là thế giới khác nhau. Cho nên thời gian chúng nó trôi đi không giống nhau, chỗ đường nối cũng sẽ cứng ngắc. Ta không có hứng thú, qua một thời gian sẽ vò nát những không gian này đi, rồi luyện chế lại không gian mới."
Mộ Khinh Ca nghe mà nghẹn họng trân trối.
Đáp án này, khiến nàng quá bất ngờ.
Càng khiến nàng bất ngờ hơn là, Tư Mạch rốt cuộc cường đại đến mức nào?
"Mục đích chàng làm ra không gian thí luyện là để chọn lựa người đi vào di tích Thượng Cổ? Vì sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tư Mạch dừng bước, lần này không trả lời: "Qua một thời gian ngắn, ta sẽ nói cho nàng biết."
Tư Mạch lảng tránh, làm Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Nhưng, nàng không có miễn cưỡng.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện, nói với Tư Mạch: "Vì sao linh thú nơi này rất cổ quái, khác với linh thú bên ngoài? Hơn nữa, ta phát hiện thú hạch của chúng nó bị một vật chất màu đen bao lấy, tăng mạnh khí hung ác."
"Thế giới vô biên, hàng ngàn tiểu thế giới. Thế giới vĩnh viễn lớn hơn nàng tưởng, có rất nhiều thứ đều là độc nhất vô nhị. Những thứ này vốn không thua gì ở Lâm Xuyên, nàng không biết cũng không có gì lạ." Tư Mạch giải thích cho Mộ Khinh Ca một chút, nhưng không nói vì sao sẽ có vật chất màu đen bao vây thú hạch.
Tư Mạch nói, khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy hơi kỳ quái.
Nàng có thể cảm giác được, hắn tựa hồ có chút tránh nặng tìm nhẹ. Là không thể nói? Hay là, thời cơ chưa tới?